Chương 29. End
Trên thế giới này không tồn tại bất kể thứ gì là tuyệt đối hoàn hảo, Kim Taehyung không phải là ngoại lệ. Cậu ngay từ khi sinh ra được coi là đã ở sẵn vạch đích mà chẳng cần phải cố gắng gì thêm nữa. Taehyung có một gia đình yêu thương cậu, một gia đình với đầy đủ mọi thứ, có ngoại hình phi thường đẹp đẽ, có trí thông minh tài giỏi, tự hỏi cậu còn thiếu thứ gì ? Chính vì hội tụ quá nhiều thứ dường như là hoàn hảo như thế nên mới sinh ra điều khiến trời đất không vừa ý, dần dần lấy đi sự hoàn hảo vốn có của cậu. Từ gia đình có sự chen chân của người ngoài cuộc, rồi đến sự ra đi của người mẹ thân yêu, ba của cậu rồi cũng theo mẹ đến nơi chín suối, cuộc sống ngoài mất mát thiếu thốn tình thương còn bị đánh đập dọa nạt từ người mẹ kế. Sinh ra là hoàn hảo nhưng lớn lên không hoàn hảo. Tưởng chừng khi chạm ngưỡng cửa Tử Thần cậu đã rời xa mãi mãi, nhưng trời lại để cậu sống tiếp, bắt cậu đấu tranh đòi lại công bằng cho mình.
Cuộc sống của Taehyung giống như việc cậu ngồi một mình trên một chiếc bập bênh, mọi thứ gánh nặng dồn thấp hết vào cậu. Khi cậu đứng lên dần dần tiến đến phía bên kia bập bênh, đi đến giữa bập bênh có vẻ thăng bằng, nó dần cho cậu hi vọng một mình cũng có thể vui vẻ chơi trò này. Nhưng không, cậu sẽ lại dần dần hạ xuống điểm thấp y như khi bắt đầu.
Taehyung nhận ra cuộc sống đơn độc của mình thật vô nghĩa, mọi sự cố gắng của cậu đều vô nghĩa. Ngay khi viên đạn ghim sâu vào hai mắt bà Haeji cậu đã biết điều đó, trả thù xong cậu sẽ có được gì, chẳng có bất cứ thứ gì. Thứ cậu mảy may có được là chút niềm vui vì trả thù được cho ba mẹ, nhưng thứ cậu nhận lại chính là sự cắn rứt lương tâm còn đau đớn hơn vạn phần thế. Rồi cậu nhớ lại vì trả thù cậu đã làm những gì, cố gắng bằng cả sinh mạng, đánh đổi mạng sống bao nhiêu người, vì bị quyết tâm trả thù che mờ lý trí một chút đau xót cho sinh mạng người khác cậu cũng không có.
Trò chơi bập bênh này, cậu không thể chơi một mình được.
Cậu quyết định dùng những ngày cuối cùng cuộc đời để làm vui vẻ những người cậu yêu thương. Thứ tình yêu họ dành cho cậu xa xỉ biết chừng nào, cậu không xứng đáng nhận nó. Một con quỷ giết người không ghê tay sao xứng đáng nhận tình cảm từ người khác, thứ cậu đáng nhận là sự trừng phạt nơi Địa Ngục.
Từng cơn sóng đánh vào người cậu, dòng nước lạnh lẽo khiến đầu óc cậu thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Bộ lễ phục đẹp đẽ này là thứ cuối cùng cậu xin chốn nhân gian, xin nơi người cậu yêu hơn sinh mạng. Mức nước đã quá vai, cậu khẽ xoay người, ngắm nhìn hôn lễ của mình cùng những người yêu cậu.
Họ đang tiếp khách, tiếp những người đến đây chúc phúc họ và cậu trăm năm hạnh phúc. Nhân lúc họ không để ý cậu đã rời đi, đi đến nơi cậu thực sự thuộc về.
Taehyung khẽ nhắm mắt, giọt nước mắt nóng chảy tràn qua mi mắt.
Tạm biệt...
.
.
.
.
"Hey, Taehyung, cậu cũng cảm thấy quá nóng bức rồi muốn đi tắm sao?"
Taehyung mở to mắt, là Lisa.
"Cô làm gì ở đây vậy?"
"Nóng quá nên tớ đi bơi, không phải Taehyungie cũng thế sao? Nhưng cậu phải thay đồ chứ, bơi trong bộ lễ phục này thực không thoải mái đó."
Taehyung đang không biết nên nói gì nữa thì Jennie bơi đến.
"Taehyung à, bọn này là khách đi bơi thiếu vắng còn được chứ cậu là nhân vật chính đấy, trốn ở đây là không được đâu nha."
"Mau mau, về nào, về nào."
Jennie đẩy Taehyung trở về phía hôn lễ, đến gần bờ cậu mới thấy rõ bốn người họ đang đứng chờ cậu với khăn lau trên tay. Taehyung đứng yên nhìn họ, chân chẳng nhúc nhích một li.
"Sao hả? Xuống nước nghịch rồi lạnh cóng chân rồi ?"
Jungkook bao trọn lấy cậu bằng khăn, y cứ ôm lấy cậu như vậy, ôm thật chặt tựa như sợ cậu biến mất.
Ở trong vòng tay Jungkook rồi Taehyung lại chẳng muốn rời xa nữa, cậu muốn đấu tranh, muốn tiến tới hạnh phúc của mình. Ngọn cỏ ven đường không sánh được với mây nhưng cậu muốn cố gắng, cố hết sức bình sinh để được bên họ.
Cậu là ngọn cỏ ven đường, ngắm nhìn mây trên trời là bình thường, chỉ có sánh bên mây mới bất thường. Cuộc đời cậu vốn dĩ không bình thường, chỉ đợi họ xuất hiện liền làm nên điều bất thường nhất.
Cậu yêu họ, yêu hơn cả sinh mạng.
Taehyung ôm chặt lấy Jungkook, nước mắt hạnh phúc tràn mi. Ba người còn lại cũng vòng tay ôm lấy cậu. Cuối cùng họ cũng có thể đổi đau khổ lấy an yên.
-----
Mấy ngày trước khi hôn lễ diễn ra, Jimin đem sữa lên cho Taehyung, tình cờ thấy cậu đang cắm cúi viết gì đó do cửa chưa đóng hết. Anh thấy cậu khóc, ngàn lần muốn bước đến ôm lấy cậu xong lại nghĩ, vì cớ gì cậu khóc. Anh gõ cửa, quả nhiên Taehyung vội vàng lau nước mắt, cất hết vào ngăn bàn.
Jimin ở bên đợi cậu ngủ thật say liền từ trong ngăn bàn lấy ra tờ giấy thấm đẫm nước mắt cậu.
Thương yêu gửi Min Yoongi, Jung Hoseok, Park Jimin, Jeon JungKook.
Chúng ta có tình nhưng không có duyên. Giữa vô vàn người tốt đẹp khác em vô tình được bốn người chú ý. Em lôi mọi người vào mớ rắc rối của mình, vốn cuộc sống bình phẳng lại bị em làm cho gồ ghề. Đôi đũa lệch thì mãi mãi là đũa lệch, dù em có cố gắng biết chừng nào cũng không xứng. Vậy nên, em quyết định ra đi.
Em thích biển lắm, mình chia tay nhau ở biển nhé.
Mất đi một thói quen bên cạnh mọi người có thể cảm thấy mất mát đấy nhưng đừng buồn được không? Sống thật hay phúc, sống thay cho cả phần em nữa.
Yoongi à, đừng làm việc với máy tính lâu quá nhé, anh phải ngủ nhiều lên, chăm sóc tốt cho bản thân. Em yêu anh.
Hoseok à, làm việc ở tập đoàn mệt lắm nhưng anh đừng quá căng thẳng nhé, hãy tìm thú vui sau khi ở tập đoàn về nhé. Em yêu anh
Jimin à, đừng lo nghĩ quá nhiều cho người khác, anh phải chú ý đến bản thân mình nhiều hơn chứ. Em yêu anh.
Jungkook à, đừng chơi game thâu đêm nữa, ngoan ngoãn nghe lời các anh nhé. Em yêu anh.
Em yêu bốn người....
Dòng thư dở dang em đang viết, nối tiếp đó là, yêu bốn người hơn cả sinh mạng, em đi nhé. Nhưng bây giờ đổi lại, Taehyung yêu họ cũng vẫn hơn sinh mạng, nhưng là sẽ vì họ cố gắng bằng cả sinh mạng.
Đứa ngốc này, nếu như Jimin không vô tình thấy cậu viết từng nét bút thấm nước mắt hôm ấy thì có phải cậu đã rời xa rồi không. Không có sự tình cờ nào mà Lisa với Jennie đang dự hôn lễ mà đi ra biển bơi hết, làm sao biết trước cậu ra biển mà đem khăn tắm đợi sẵn chứ. Định mệnh đưa họ đến bên nhau rồi không thể vì suy nghĩ vớ vẩn của Taehyung mà đứt đoạn tình duyên, họ phải là người quyết định, mạnh mẽ cứng rắn hơn cả để bao bọc che chở cho cậu.
----
Năm người ngồi trên nền cát trắng, hướng ánh mắt về phía hoàng hôn đang rực rỡ. Khung cảnh ấy yên bình vô cùng.
"Em hỏi này, nếu em đi xa, đến một nơi mọi người không thể tìm thấy nữa thì các anh có tìm người mới không?"
"Không, anh sẽ ở vậy đến già. Sống trong cô đơn, bệnh tật không ai chăm sóc, buồn chán không ai nói chuyện, thật đáng thương, đáng thương vô cùng để Taehyung trở về với anh."
Jimin vừa nói xong liền bị Yoongi đánh bốp phát vào đầu.
"Chú em bị ngu ? Đương nhiên là trước khi Taehyung định bỏ trốn thì chúng ta phải trói em ấy ở lại bên mình rồi."
"Em sẽ ôm Taehyungie như thế này này."
Jungkook vừa nói vừa ôm chặt Taehyung vào lòng. Hoseok thấy thế cũng liền kéo Taehyung lại, ôm lấy cậu. Họ cười đến vui vẻ, ánh mắt cong cong lấp lánh tựa vạn vì tinh tú khảm vào trong, tựa mọi hạnh phúc trên đời khắc tạo hình khuôn mắt.
Taehyung và bốn người cùng chơi bập bênh của cuộc đời. Cuộc sống của họ, phía bên này chịu hy sinh đau đớn để nâng người kia đến bến bờ hạnh phúc, bên qua bên lại họ gọi là hy sinh cao cả của tình yêu. Họ yêu nhau không ham lợi, sẵn sàng hy sinh vì nhau, sẵn sàng chịu đau thương để lấy hạnh phúc cho người kia.
Kim Taehyung, cậu bé sinh ra ở vạch đích bị trời đất dần cướp đi tất cả.
Min Yoongi, Jung Hoseok, Park Jimin, Jeon Jungkook, bốn người là sự hoàn hảo cuối cùng ông trời không cướp đi của cậu.
Họ bên nhau, hạnh phúc.
"Kim Taehyung, đau đớn buồn khổ đủ rồi, em có muốn cùng anh hưởng cảm giác chốn thiên cao không?"
"Không"
"Kim Taehyung, ngoãn ngoãn lên giường nào !"
"Cút, ông không muốn đau mông!"
------- End------
Tớ chưa muốn nói lời kết thúc đâu ㅠㅠ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip