Chúng ta có thể bên nhau?(3)
Taehyung không biết mình đang ở đâu nữa...Xung quanh cậu có rất nhiều cánh cửa và ở nơi đây không có định nghĩa gì về thời gian. Taehyung thử mở một cánh cửa. Và hình ảnh hai đứa nhóc ở công viên đập thẳng vào trong tiềm thức của cậu. Một đứa trẻ dễ thương và một đứa trẻ cao ngạo cùng nhau trò chuyện. Trông chúng rất vui vẻ...
- Cậu là ai vậy?Hình như không có ở trong cô nhi a...- Cậu bé ấy thắc mắc nhìn anh.
- Ơ...tôi là Ho...Hoseok...- Anh ngại ngùng quay mặt đi.
- Chào cậu Ho Hoseok!- Taehyung mỉm cười chào đón anh.
- Là Hoseok! Tôi không có họ Ho!- Hoseok hơi tức giận nói- Mà cậu tên gì vậy?
Taehyung nhớ cô sơ từng dặn rằng không nên nói tên thật của mình với người lạ nên cậu lấy đại một cái tên.
- Tớ là Bwi.
__________
- " Tớ là con trai mà...Sao lại tặng nhẫn cho tớ???"- Taehyung mặt phụng phịu nhìn anh.
- " Hì...Hì...Vì tớ yêu cậu..."- Hoseok hôn cái chốc lên môi cậu.
- " Nếu yêu tớ thì đừng rời xa tớ chứ!"
-" Xin lỗi vì tớ còn nhỏ, phải nghe lời bố mẹ thui...Nhưng khi lớn rồi, tớ sẽ rước cậu về nhà để làm vợ tớ!"
-"Hứa đấy nhá!"
-" Ừ"
-" Không được để tớ chờ quá lâu!"
-"Ừ"
-"Không được tổn thương tớ!"
-" Ừ"
..."Jung Hoseok". Taehyung lặng lẽ nhìn cánh cửa ấy đóng lại rồi biến tan. Dòng kí ức chợt quay về trong tâm trí khiến cậu có chút bâng khuâng. Taehyung nhìn chiếc nhẫn mình đang đeo trên tay mà không khỏi xúc động...Cậu nhớ ra anh rồi...cuối cùng cậu cũng nhớ ra anh rồi...Những cánh cửa vẫn còn đang đóng kia đang cất chứa từng kí ức của cậu...Taehyung muốn nhớ lại...muốn nhớ lại tất cả...
Từng cánh cửa cứ thế dần được mở ra và biến tan trong không gian. Kỉ niệm vui có, buồn có...cứ như thế lấp đầy trong tâm trí cậu...Cuối cùng, Taehyung đã đến với cánh cửa cuối cùng. Cậu từ từ mở ra và không kìm nén nổi nước mắt mình...
Trước mắt cậu chính là ngôi nhà quen thuộc mà Taehyung từng sống với cha mẹ mình. Bây giờ họ đang ngồi với nhau cùng xem một bộ phim hài. Thấy ai đó bước vào nhà, mẹ Kim chợt quay lại nhìn...
- Taehyung? Đi học về rồi hả con?
- Mau qua đây cùng coi với cha mẹ nào.- Cha thấy cậu về thì vui vẻ gọi tới.
- Cha...mẹ...
- Ơ...Taetae sao con lại khóc?
Cha mẹ thấy con mình tuôn rơi thì vội vội vàng vàng kéo cậu ngồi xuống ghế. Mẹ Kim nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mà vỗ về...còn cha Kim ngồi bên cạnh xoa đầu cậu.
- Cha...mẹ...không thể nào. Hai người không phải đã...rời bỏ con rồi sao?- Taehyung không kìm chế được mà nức nở khóc. Tại sao cái ôm này lại chân thực và ấm áp như vậy chứ...
- Nói bậy này. Cha mẹ làm sao rời bỏ con được? Chẳng phải chúng ta vẫn ở đây với con rồi sao?-Cha cậu trách móc,nói.
- Thật...thật không?- Cậu nhìn họ bằng ánh mắt hi vọng cùng khát khao nhận được tình yêu thương.
- Ừm. Taehyung hãy sống với chúng ta mãi nhé, con...
-...Vâng...
Cậu hạnh phúc nhìn cha mẹ đang mỉm cười với mình. Phải chăng tất cả chỉ là một giấc mơ. Từ việc được nhận nuôi đến việc gặp các anh...tất cả chỉ là mơ thôi đúng không?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong một căn nhà bỏ hoang, đang xảy ra một trận chiến sống còn vô cùng kinh sợ. Lực lượng đông đúc dần trở nên ít ỏi, không bên nào nhường bên nào...Các anh cũng vậy. Đối mặt với cha ruột của mình nhưng họ không hề nhún nhường mà còn ra tay mãnh liệt hơn...Các anh đi đâu, xác chất đầy đến đó...Sát khí bức người khiến ai cũng phải khiếp sợ...
- TAEHYUNG ĐANG Ở ĐÂU?
Jimin đứng cao ngạo từ trên cao,không lưu tình nhìn người bên dưới đang bê bết máu kia...
- Con nói với cha mình bằng giọng đó sao?- Ông Park khó khăn nói. Người ông chảy máu quá nhiều nhưng anh chẳng mảy may quan tâm. Anh đạp vào cánh tay ông ta, gằng giọng hỏi:
- TAEHYUNG ĐANG Ở ĐÂU?
- Haha...đến cả ta còn không biết.
Các anh ngạc nhiên nhìn ba người đang nằm trong vũng máu. Namjoon tinh ý nhận ra...
- Ông Min đâu rồi?
-........
Jungkook thấy họ không nói liền tức giận dẫm nát cánh tay của cha mình. Đe dọa:
- MAU NÓI!
Nhưng với bản tính cao ngạo của mình, họ vẫn chẳng hé răng tiết lộ mà chỉ cười to...
- Giết chúng ta đi.
-ĐƯỢC.
Seokjin không kìm nén được lửa trong lòng, cầm súng chỉa thẳng vào đầu 3 người họ. Các anh đều ngạc nhiên nhìn người bình tĩnh nhất trong đám mà vì lo lắng cho người mình yêu đến nỗi dám ra tay giết người...Chẳng trách được...Seokjin yêu Taehyung rất nhiều mà.
Những người còn lại không lưu tình mà ngăn cản Seokjin giết các ông. Nhưng xem như số mệnh mấy người đó lớn. Ngay khi Seokjin sắp bóp cò, Bogum cùng Lee Hye hối hả chạy tới...
- Taehyung...Taehyung đang cấp cứu ở bệnh viện!
- Cái gì? Bệnh viện nào?
- Gần đây thôi. Mau theo tôi.
Lee Hye dẫn đầu theo sau là các anh. Họ lo lắng cho cậu đến nỗi không quan tâm 3 người kia sống chết ra sao...Bảo bối của họ...một lần nữa sắp rời bỏ họ rồi...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- TAEHYUNG...TAEHYUNG...
Các anh hối hả chạy tới phòng cấp cứu. Bảo bối của họ đang ở bên trong...bảo bối mà họ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa đang chịu đau ở bên trong...Thế mà họ lại đứng đây và chẳng làm được gì...bất lực...hoàn toàn bất lực...
Yoongi bỗng nhìn thấy cha mình đang ngồi đợi bên cạnh mà ngước nhìn các anh. Anh không quan tâm đến vết thương được băng bó ở bụng ông mà thẳng tay bóp cổ ông. Mắt anh như hằn cả tia máu...
-RỐT CUỘC ÔNG ĐÃ LÀM GÌ! HÀNH HẠ CHÚNG TÔI CHƯA ĐỦ SAO! ÔNG MAU CHẾT ĐI! MAU CHẾT ĐI!
Cảm giác sắp hết dưỡng khí nhưng ông vẫn không vùng vẫy chút nào. Phải...ông hối hận...ông cuối cùng cũng biết hối hận là gì rồi...Thấy Yoongi sắp giết người, Bogum và Lee Hye liều mạng ngăn cản anh. Những người còn lại chỉ nhìn họ bằng ánh mắt vô hồn...Họ không quan tâm Yoongi có giết ông ta hay không vì...ông ta chết...Taehyung liệu có quay lại với các anh hay không?
Bogum với Lee Hye cùng nhiều bảo vệ khác phải khó khăn lắm mới ngăn cản được Yoongi. Bogum cho người mang ông Min đi thì mọi chuyện mới trở nên yên ổn phần nào...
Các anh sốc đến nỗi đứng chết lặng nhìn căn phòng cấp cứu kia...Ngay cả khóc...họ cũng không làm được nữa...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip