Thế giới khi không có em(2)
Mấy ngày sau...
- Hôm nay bà lại sang nhà bà Lee chơi sao?
Taehyung đem cho bà hộp cơm trưa mà mình vừa chuẩn bị vừa quan tâm hỏi.
- Ừm. Cảm ơn cháu. Bà Lee rất thích đồ ăn của cháu nhỉ? Cứ kêu bà nhất định phải đem qua.
- Hì hì...Cháu có thể đi chung không ạ?
- Thôi, cháu ở nhà với tụi kia đi. Mặt cứ hầm hầm trông rõ sợ.
- Haizz...dạ.
Sau khi chào bà xong, cậu qua phòng khách ngồi chung với các anh. Taehyung vừa gọt trái cây vừa thắc mắc hỏi.
- Sao các anh không qua công ty làm mà cứ thích ở nhà làm nhỉ?
- Tại ở đó không có em.-Yoongi vừa cắm cúi làm vừa ôn nhu nói.
- Thật là...À mà sao các anh không chở bà đi đây đi đó cho biết nhỉ? Bà lâu lắm rồi mới qua đây chơi mà?
- Tụi anh không thích.
- Tại sao lại không thích? Đó là bà của các anh đó.- Nghe các anh nói thế, cậu có chút bực mình.
-...Giá như vậy.- Jimin lạnh lùng nói.
- Là sao ạ?- Cậu ngạc nhiên nhìn anh.
- Đó là chuyện quá khứ. Em đừng bận tâm.- Jungkook khó chịu nói.
- Quá khứ của các anh hay của em?
-...Là...của tụi anh. Từ thời thơ ấu...
- Thật sự không thể nói cho em nghe sao?
Nghe cậu nói vậy, các anh có chút đau lòng. Họ đã hứa với cậu rằng sẽ không giữ bất cứ tâm sự hay bí mật gì với cậu nữa...Họ thật sự không muốn vừa không muốn cậu bận tâm vừa không muốn cậu đau lòng...Vậy thì phải nói ra thôi...
- Tụi anh......không phải anh em ruột.- Hoseok có chút buồn bã nói.
- Gì cơ?
- Hoseok, Jimin, Jungkook và anh không phải con ruột của gia tộc Kim này. Tụi anh họ Jung, Park, Jeon và Min...- Yoongi vẫn băng lãnh nói.
Đây hẳn là chuyện quan trọng nên bầu không khí xung quanh bỗng chốc đã trở nên trầm lặng hơn...
- Tụi anh có bốn người cha khác nhau...nếu tính thêm cha Kim nữa thì năm...nhưng chung một mẹ.
- Vậy là cùng mẹ khác cha...
- Bốn người cha kia...Họ đều là những kẻ xấu. Trùm của những băng đảng hắc ám nhất trong thế giới ngầm. Nhưng họ đều giống nhau một điểm nữa...là họ đều đem lòng yêu mẹ Kim. Cuối cùng tình yêu đã chớm nở và sinh ra tụi anh.- Jungkook thay lời Yoongi nói.
- Họ vốn là người đứng đầu của các băng đảng vì thế họ rất mong tụi anh trở nên giống họ. Trông khi những đứa trẻ cùng lứa chỉ mới biết viết biết đọc, tụi anh đã tập làm quen với mùi thuốc súng và cả những trận đánh ghê người...- Jimin có chút dao động khi nhớ về quá khứ kinh hoàng kia.
- Hằng ngày đều nhìn thấy người chết, đều tiếp xúc với máu và những trận đòn roi...Cả tuổi thơ của tụi anh chỉ có như thế...
- Dù cha tụi anh cũng là trùm của một băng đảng nhưng vì có mẹ Kim nên tụi anh không bị rèn luyện đáng sợ như các em ấy...- Seokjin nhìn những đứa em của mình mà đau lòng không thôi...
- Và rồi cuối cùng mẹ Kim cũng biết. Bà đã ngăn cản bốn người kia rồi đem các em ấy về sống chung với tụi anh.- Namjoon cũng không khỏi tránh được cảm giác xót thương này.
- Sống ở gia tộc Kim, dù tụi anh không bị chịu những trận rèn luyện kinh người nhưng lại bị chịu sự ghẻ lạnh của bà ChinHwa...Bà đối xử rất tệ với tụi anh. Luôn coi tụi anh như con rơi con rớt ngoài đường vậy...Dù sự thật đúng là vậy...Nhân lúc không có cha mẹ, bà không cho người tụi anh ăn cơm. Lúc cha mẹ Kim đi công tác thì tụi anh bị đuổi ra khỏi sân mà ngủ còn không ngừng chửi rủa tụi anh nữa...
- Vì thế mà tụi anh rất hận 4 người cha kia và bà. Dù bà có là bà ruột của 2 tụi anh đi chăng nữa...- Seokjin cảm thấy tức giận thay...
- Vì có thời thơ ấu như thế nên các anh mới băng lãnh như thế này đúng không?- Taehyung xót thương, mắt rưng rưng hỏi.
Chả trách vì sao cậu luôn có cảm giác Seokjin và Namjoon tính tình lại nhẹ nhàng hơn các anh ấy nhiều...Chả trách vì sao Yoongi, Jungkook, Jimin và Hoseok lại lạnh lùng, băng lãnh và có đôi khi rất ác độc như thế...Cậu thật thương các anh...
- Em có ghét tụi anh không?- Jimin lo lắng nhìn cậu, hỏi.
- Hả?
- Vì tụi anh không giống như những đứa trẻ khác...Tụi anh từ nhỏ đã tập giết người rồi nên...em có kinh sợ tụi anh không?...có ghét tụi anh không?- Hoseok dường như sắp hoảng loạn đến nơi. Anh nắm chặt tay cậu như sợ mất đi điều quý giá nhất trên đời vậy...
-...Em yêu các anh còn không hết thì ghét cái gì?...Em không quan tâm trong quá khứ các anh như thế nào...em chỉ quan tâm tới các anh bây giờ thôi. Em chỉ yêu những con người trước mắt em bây giờ mà thôi...Chẳng phải ngay lúc này...các anh đang là chính mình, không phải sao?. Các anh là những người mà mỗi lúc em gặp khó khăn thì luôn sẵn sàng giúp đỡ, mỗi lúc em gặp nguy hiểm thì ra sức bảo vệ...ngay cả khi em không còn kí ức...các anh vẫn không buông tay...Vì thế...em mãi mãi không thể ngừng yêu các anh cho được...nói chi là ghét chứ...
Thấy cậu vừa khóc vừa nói ra những lời thật lòng như vậy, các anh không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Phải...dù cả thế giới có kinh sợ họ thì họ mãi mãi chỉ cần một người quan tâm, yêu thương họ mà thôi...
- Cảm ơn em rất nhiều, Kim Taehyung...Tụi anh không thể tưởng tượng nỗi thế giới khi không có em sẽ như thế nào nữa...
6 người họ nhẹ nhàng ôm lấy bảo bối nhỏ đang khóc sướt mướt như mèo con kia, nhẹ nhàng an ủi.
- Taehyung thật nhõng nhẽo a.
- hic...em không có...mấy anh chọc em...
- Không có, không có nha...thương em lắm á.
- Thương mà chọc như thế hả? Hứ...giận luôn.
- Trùi ui, đáng yêu chưa kìa~
- HỨ...
- Taehyung à~ Yêu em nhiều lắm.
- Đừng có bày đặt dụ tui! Biến!
- Ơ~ vợ ui~
Tối hôm ấy có 6 người phải ôm gối với mền ra ngoài đường ngủ a.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Taehyung rất hạnh phúc a. Hôm nay chính là kỉ niệm ngày cưới. Cậu nhất định phải chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn mới được!!!
Sau khi mua một đống nguyên liệu để nấu xong, cậu vui vẻ đi về nhà. Nội việc trang trí với nấu ăn cũng hết mất một ngày lận đó, phải về thật nhanh để chuẩn bị nga~ Tối về, thế nào họ cũng bất ngờ cho xem. À mà hôm nay cậu phải khó khăn lắm mới ép họ tới được công ty đó...
Ngỡ như hôm nay là hạnh phúc nhưng trên đời đâu ai biết được chữ "ngờ"...
Khi đang đi trên đường, cậu tự nhiên thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước mặt mình và sau đó là một đám người mặt đồ đen từ đầu đến chân, che kín cả mặt. Thấy được nguy hiểm, Taehyung liền nhanh chân chạy đi nhưng làm sao cậu có thể thoát khỏi họ cơ chứ...
- Mau buông tôi ra! Mấy người mau...
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng và rồi Taehyung ngất đi...
" Các anh...cứu em..."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
^-^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip