1.
Sáu người họ hiện tại, có đụng mặt nhau hằng ngày, cũng chẳng nói với nhau một lời. Đối mặt với nhau từ bao giờ đã trở thành việc quá mức khó khăn, khi mà cả sáu người đều mang trong mình cùng một nỗi đau thì an ủi nhau thực sự có chút nực cười.
-----------------------------------------------------------
Cậu đứng ở góc phòng nhìn anh gục đầu ngủ trên một bàn đầy những tờ giấy bị vò đến nhàu nát, ánh đèn bàn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt góc cạnh trắng bệch không chút sức sống của anh. Cậu cứ đứng như vậy nhìn anh một lúc lâu, đây là cách anh chọn để trốn tránh cậu à? Luôn là phòng thu cùng những giai điệu u ám, những lời ca như muốn chọc thủng trái tim của bất cứ ai đọc được... Cậu chầm chậm bước đến bên cạnh anh rồi cúi đầu nhìn xuống tờ giấy anh đang nắm trong tay, anh vẫn đang ngủ nhưng tờ giấy đó lại được giữ chặt thật chặt cứ như anh sợ rằng nó sẽ bay đi mất. Những dòng chữ ngay ngắn có, rối loạn cũng có, nhưng hết thảy đều bị điên cuồng gạch đi đến khi người cầm bút chợt giật mình vì tờ giấy đã bị mình rạch rách một đường. Tờ giấy đó được lấp đầy bởi tên của một người, người đã để lại cho anh vết thương lớn gấp trăm ngàn lần vết rách trên giấy kia. Kim Taehyung... Kim Taehyung của anh...
Cậu ngồi xuống, ánh mắt một mực đặt trên từng đường nét khuôn mặt kia. Này anh, có thể đừng thức trắng đêm nữa được không? Anh biến thành con gấu trúc rồi đấy có biết không? Đôi môi hồng hào xinh đẹp của em đâu mất rồi? Sao lại để nó khô nứt đến chảy máu như thế này? Anh mà nói chuyện chắc chắn sẽ rất đau đó biết không? Còn có...tại sao lại gầy đi một vòng rồi? Em đã phải tốn biết bao nhiêu công sức để ép anh ăn mà giờ anh lại đuổi hết đống mỡ bụng mãi mới có kia đi như vậy à?
"Yoongi, Min Yoongi... Min Suga của em. Dậy ăn cái gì đó đi mà."
Lông mi anh khẽ động để lộ ra một đôi mắt mệt mỏi cùng trống rỗng, anh chậm rãi dựa vào ghế rồi nhìn một lượt khắp phòng thu. Cuối cùng ánh mắt dừng tại nơi cửa ra vào, cứ thế nhìn xoáy vào đó như đang mong chờ cái gì...một thân ảnh quen thuộc chăng? Đợi mãi đợi mãi, cánh cửa vẫn im lìm như vậy. Muốn em lại hùng hổ đạp cửa xông vào phòng thu này rồi mắng cho anh một trận, mắng anh là đồ cuồng công việc, là đồ cục đá đến cả ăn cũng lười. Nước mắt mặn chát trước mặt mọi người vẫn luôn mạnh mẽ nuốt ngược vào trong giờ phút này lại chảy dài xuống gò má rồi tràn vào khóe môi khô nứt, số lần anh khóc vì em đã nhiều hơn số lần anh khóc trên sân khấu rồi đó em biết không?
Cậu vô thức đưa tay đến gần muốn lau nước mắt cho anh rồi lại giật mình thu về mà nhẹ nắm lại, không thể chạm vào anh.
"Yoongi...chúng ta đi ăn cơm có được không?"
Anh đến cả nhìn cậu một cái cũng không nhìn, vẫn cố chấp hướng về nơi kia không chớp mắt. Cậu cũng kiên nhẫn đợi đôi mắt vô hồn kia lấy lại tiêu cự, cuối cùng anh cũng chịu đứng dậy rồi nhét tờ giấy vẫn luôn nắm chặt trong tay vào túi áo khoác. Cậu cứ như vậy đi theo anh, theo một đường về đến kí túc xá của bảy người rồi đi đến căn bếp có chút lạnh lẽo. Anh lôi từ trong tủ ra một cốc mì, đun nước rồi ngồi bất động đợi nó chín.
"Yoongi, mì sẽ nát hết đó."
Anh chớp chớp mắt, chậm chạp bóc nắp đậy của cốc mì. Anh còn chưa thổi đã ăn rồi, vết thương trên môi sẽ càng đau đó đồ ngốc...
"Nhưng mà, nhìn Min Yoongi của em ăn lúc nào cũng là một loại hạnh phúc nha!"
Mặc dù chỉ là mì thôi nhưng anh vẫn nhớ lời em dặn, như vậy em... Cậu nhẹ cười, anh vẫn nhớ đúng không?
Anh nhớ chứ, nhớ nhiều đến mức có muốn quên cũng không thể. Đôi mắt cùng nụ cười của em khi em nói nhìn anh ăn là một loại hạnh phúc, đồ ăn trong miệng đột nhiên khó nuốt quá Taehyung à...
-----------------------------------------------------------
Cậu thường xuyên trốn lên sân thượng của kí túc xá mỗi khi lên cơn trẻ con giận dỗi mọi người, và anh lúc nào cũng là người đầu tiên mềm lòng đến bên cạnh dỗ dành rồi ôm cậu đi xuống. Nhưng mà trời lạnh lắm...anh đừng ngồi đây nữa có được không? Em ước gì anh thực sự mạnh mẽ như người ta vẫn nói, nhưng nhóm trưởng của em lại là một con người nhạy cảm và quá mức sâu sắc... Đôi vai anh chùng xuống, những gánh nặng mang vác trên lưng vẫn chưa một lần buông tha cho Namjoon của em.
Cậu bước đến đứng trước mặt anh, nhăn nhó liếc đống thuốc lá dưới chân anh rồi lại bực bội nhìn điếu thuốc anh vẫn đặt trên môi mà rít từng hơi dài. Không có em là anh lại đổ đốn như thế này hả?!
Đây không phải là lần đầu tiên cậu bắt gặp anh hút thuốc, nhưng lần đầu tiên đó cách hiện tại một khoảng thời gian rất lâu rồi. Anh vì áp lực mà bắt đầu tìm đến chất Nicotine này, cậu không biết anh giấu mọi người bao lâu vì anh thừa thông minh để luôn xóa sạch mọi dấu vết và đến cả người gần gũi anh nhất là cậu cũng đã không thể phát hiện ra. Nếu không phải hôm đó cậu đột nhiên dở chứng muốn lên sân thượng hóng gió giữa trời đông thì đã không thể nhìn thấy một Kim Namjoon như muốn tan biến sau làn khói độc hại kia, lúc đó cậu đã khóc đến sưng cả mắt mặc kệ anh dỗ thế nào cũng không chịu nín. Khóc chán rồi thì hùng hổ đi đến giật lấy điếu thuốc từ tay anh mà nhất quyết hít vào một hơi, kết quả là ho sặc sụa.
"Chẳng có gì ngon cả, mùi vị thật khó chịu! Nếu anh còn muốn hút, em nhất định sẽ cùng anh bị ung thư phổi xem ai chết trước!"
Cậu đã ngốc nghếch tuyên bố như thế đấy, vậy mà anh lại vì một câu nói đó, thật sự không hút thuốc nữa. Trước đây vì cậu mà bỏ, bây giờ cũng là vì cậu mà tiếp tục. Bởi vì chỉ có sau làn khói mờ ảo kia anh mới có thể tìm lại được hình bóng mình nhung nhớ đến quằn quại, nhưng dù có nhớ đến phát điên thì anh cũng chẳng bao giờ có thể một lần nữa nắm lấy tay cậu.
- Này Kim Taehyung, có muốn cùng anh cá cược xem ai chết trước nữa không?_anh nhạt nhẽo nhếch môi, làm gì có ai trả lời chứ.
"Không muốn. Em chỉ cần anh khỏe mạnh. Đừng hủy hoại bản thân nữa Namjoon à...anh như vậy làm sao em có thể..."
- Không cho em đi.
Anh đột nhiên lên tiếng làm cậu chấn động, anh không thể nào...
- Không muốn em đi..._anh không thể tiếp tục gồng mình được nữa rồi, tấm lưng dựa vào bức tường đằng sau cứ thế trượt dài xuống.
Cậu lặng người nhìn anh vùi mặt vào đầu gối mà khẽ gằn từng tiếng gọi tên cậu, điếu thuốc hút dở bị anh vứt xuống vẫn còn tàn đỏ tiếp tục cháy từng chút một. Cậu ngồi xuống, bên cạnh anh, như có như không tựa vào bờ vai đang run rẩy ấy.
"Em vẫn ở đây mà, ngay cạnh anh này."
- Em nói dối tôi...
"Anh không thấy lạnh à? Chúng ta đừng ở đây nữa có được không?"
Anh thôi không ôm chặt lấy đầu gối nữa mà dần thả lỏng nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn đứng lên, anh quay sang nhìn chằm chằm đống thuốc lá mình vừa mới hút. Em hẳn là ghét anh lắm nhỉ? Vì không nghe lời em, vì dùng cách này dày vò chính bản thân mình, vì đang dần phá đi chất giọng trầm khàn của một rapper mà em thích nhất. Nhưng mà...dù em có ghét anh đến thế nào đi nữa thì...
- Anh yêu em Taehyung à.
"Namjoon của em lúc nào cũng sến như thế."
Nếu cậu ở đây chắc chắn sẽ trả lời như vậy, sau đó sẽ đỏ mặt cười ngượng mà đánh anh một cái cho đỡ xấu hổ. Nghĩ đến đó anh bất chợt bật cười, chẳng mang chút vui vẻ mà chỉ thấy càng thêm khổ sở. Hình ảnh của em đã khắc sâu đến tận cùng, em bảo anh phải vượt qua chuyện này như thế nào đây Taehyung à? Anh ngồi đó thêm một lúc nữa, đến khi nước mắt nóng hổi bị gió lạnh thổi khô mới lảo đảo đứng dậy đi xuống, bỏ lại đằng sau một thân ảnh mờ nhạt trong suốt nhìn theo bóng lưng cô độc của anh.
-----------------------------------------------------------
Cậu thấy nhớ phòng tập, hầu hết thời gian của cả bảy người họ đều là tại nơi này mà trôi qua. Và cậu biết anh đang ở đó, điên cuồng tập luyện những màn Break dance mạo hiểm đến khi đôi chân không thể chịu đựng nổi nữa mới thôi. Anh ở trong gương vẫn quyến rũ như vậy, nhưng ngọn lửa đam mê luôn cháy bừng lên mỗi khi anh chìm đắm trong giai điệu đâu mất rồi? Anh của hiện tại nhảy cứ như muốn đem đôi chân quý giá của mình hủy đi, cứ như một con rối bị chính người điều khiển ghét bỏ. Bản beat khiến người ta đau đầu cuối cùng cũng chịu dừng lại để Hoseok của cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, anh một hơi uống hết chai nước rồi cố gắng ổn định nhịp thở hỗn loạn. Anh đờ đẫn nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, cả người đau nhức nhưng anh lại chẳng mấy quan tâm. Ánh mắt lia đến đôi chân với những vết thâm tím lớn nhỏ chồng chéo của mình, cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ rất giận anh...
"Em đang giận anh lắm đấy Hoseok!"
Anh khẽ mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt giận hờn của cậu, phồng má chu môi rất dễ thương. Cái biệt danh "Hi Vọng của nhóm" đã theo cậu đi mất rồi, bây giờ muốn nhìn thấy nụ cười của anh gần như là không thể. Có chăng cũng chỉ khi anh ở một mình, vu vơ nhớ đến cậu đôi môi sẽ nhẹ nhàng kéo lên thành cái người ta gọi là "cười". Nhưng đáy mắt anh không lấp lánh, trước đây khi anh cười lên cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh anh như được truyền thêm sức sống. Hiện tại nhìn anh, rõ ràng phòng tập sáng như vậy lại cảm thấy anh đang bị bóng tối trong tim ăn mòn từng chút một.
"Hoseokie... Hobi của em... Anh khóc đi có được không?"
- Taehyung à...có phải vì em yêu nụ cười này nên anh mới không thể khóc được không?
Anh lại cười...em nói anh khóc anh lại cứ bướng bỉnh muốn cười là sao? Cái em yêu là nụ cười vui vẻ chân thật của anh chứ không phải như thế này, Hoseok của em...
- Anh nhớ em Taehyungie.
Anh nằm dài ra sàn mà nhìn chằm chằm lên trần phòng tập như thể trên đó có hình ảnh của cậu, bóng đèn sáng chói làm hốc mắt của anh cay xè. Cậu nằm xuống bên cạnh anh, cùng anh nhìn trần phòng tập vô vị.
"Hoseok à...anh còn cười nữa em sẽ thật sự giận anh đấy có nghe không?"
- Anh đã hứa với em sẽ chỉ khóc vì hạnh phúc...bây giờ nếu anh khóc, sẽ đau lắm em biết không?
"Em biết chứ...nhưng anh như thế này sẽ càng đau, anh đau em cũng đau mà Hoseok..."
Anh khổ sở co người lại, đã bao lâu rồi anh không được ôm cậu vào lòng? Taehyung à đã bao lâu rồi em không gối đầu lên đùi anh mỗi khi tập xong nhỉ? Trống vắng lắm, em biết anh sợ ngủ một mình mà... Anh cần em, ở đây, bên cạnh anh. Cậu nhìn đôi mắt đã vằn đỏ của anh, vẫn khô khốc chẳng có lấy một tia nước. Anh vẫn không chịu nghe lời em...
"Em ở đây này, ngay bên cạnh anh này Hoseok."
- Đừng rời bỏ anh có được không?_nỗi đau đớn chôn sâu dưới nụ cười vô hồn cuối cùng cũng biến thành những giọt nước mắt chầm chậm chảy ra từ đuôi mắt anh.
Cậu nhìn anh quay lưng về phía mình mà co quắp lại kịch liệt run rẩy cùng nức nở, cậu biết anh đang đau đến không thở nổi. Nhưng thà rằng anh cứ khóc rồi sau đó lại trở về làm một Jung Hoseok hay cười của cậu còn hơn anh cứ liên tục ép bản thân tạo ra những nụ cười không chứa đựng bất cứ cái gì như vậy. Anh sẽ đứng dậy được đúng không? Hi Vọng của em...
- Anh mệt mỏi... Không muốn tiếp tục ở lại nơi không có em.
"Không được, anh làm vậy em sẽ ghét anh."
- Em ích kỷ.
"Em rất ích kỷ."
Anh tự mình lau đi nước mắt rồi lại một lần nữa bật nhạc, là "Hug me" mà anh và cậu cùng nhau cover. Cứ như vậy nghe đi nghe lại cho đến khi điện thoại cạn sạch pin mới chậm chạp trở về kí túc xá, anh sẽ ngủ nhưng không phải trong phòng. Không phải là nơi tràn ngập hình bóng của cậu...
-----------------------------------------------------------
To be continue.
Dạo gần đây cảm thấy tâm trạng lên xuống quá mức thất thường, thêm một thời gian nữa chắc đa nhân cách sớm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip