Lão giả thần bí-7

Thần sắc đạm mạc rời đại sảnh, Tiêu Viêm mất hồn mất vía theo thói quen ngày thường đi lên hậu sơn của gia tộc, ngồi trên núi cậu bình tĩnh nhìn vách núi hiểm trở được sương mù bao phủ, nơi này chính là ma thú sơn mạch nổi tiếng của Gia Mã đế quốc.

" A a, thực lực... Thế giới này, không có thực lực thì ngay cả một cục cứt chó cũng không bằng, ít nhất, cứt chó cũng không ai dám dẵm lên!" Bả vai nhẹ nhàng động đậy, thiếu niên trầm thấp tiếng cười, mang theo bi phẫn quanh quẩn trên đỉnh núi.

Mười ngón tay cắm vào một đầu tóc đen, Tiêu Viêm gắt gao cắn môi, tùy ý để máu trào ra khóe môi, mặc dù ở đại sảnh cậu cũng không biểu hiện cảm xúc không ổn, nhưng mỗi câu nói của Nạp Lan Yên Nhiên đều như một lưỡi dao cứa trong lòng, làm Tiêu Viêm cả người run rẩy...

"Nỗi nhục hôm nay, ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!" Giơ lên tay trái có một đạo viết thương, thanh âm của Tiêu Viêm khàn khàn nhưng lại thập phần kiên định.

"Hahaha, tiểu oa oa đáng yêu xem ra ngươi cần trợ giúp ?"

Tại lúc Tiêu Viêm hạ lời thề trong lòng, một tiếng cười trầm thấp giống của một nam nhân trẻ tuổi bỗng nhiên truyền vào tai.

Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm xoay người, ánh mắt lợi hại như ưng quét tại phía sau, nhưng không phát hiện nửa cái thân ảnh...

"Haha, không cần tìm, ta ở trên ngón tay ngươi."

Đang lúc Tiêu Viêm cho rằng chính mình ảo giác, tiếng cười lại bất ngờ truyền ra.

Hai mắt nheo lại, ánh mắt của Tiêu Viêm đột nhiên dừng ở tay phải... Hắc sắc cổ xưa giới chỉ.

"Là ngươi đang nói?" Tiêu Viêm cố nén sợ hãi trong lòng, cố gắng làm thanh âm của mình bình tĩnh xuống.

"Định lực của tiểu oa oa đáng yêu cũng không tệ, không bị dọa đến nỗi nhảy xuống dưới núi." Bên trong giới chỉ, vang lên hài hước tiếng cười.

"Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong giới chỉ của ta? Ngươi muốn làm gì?"

Thoáng trầm mặc một lúc, Tiêu Viêm rõ ràng đã hỏi đúng mấu chốt.

"Ta là ai ngươi bây giờ không cần biết, dù sao ta cũng không hại ngươi, nhiều năm như vậy, rốt cuộc gặp được một người có linh hồn cường độ đạt tiêu chuẩn, thật là may mắn, bất quá cũng phải cảm ơn ba năm cung phụng của tiểu oa oa ngươi a, nếu không, chỉ sợ ta vẫn còn đang ngủ say."

"Cung phụng?" Nghi hoặc trừng mắt nhìn, một lúc sau, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm chợt âm trầm , hàng mi dài rũ xuống , âm hàn mấy chữ, từ trong miệng gian nan nói ra: "Đấu khí trong cơ thể biến mất khó hiểu, là do ngươi giở trò quỷ?"

"Ha ha, ta cũng chỉ bị rơi vào tình cảnh bắt buộc a, tiểu oa oa đáng yêu cũng đừng trách ta"

"Ta thảo nhĩ mụ" (dkmm)

Luôn tự xưng là trầm ổn bình tĩnh Tiêu Viêm, giờ phút này giống như một thiếu niên điên cuồng hét lớn lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, cũng không quản đây là di vật mẫu thân lưu lại cho mình, đem giới chỉ kéo ra khỏi tay, sau đó ra sức ném đi...

Giới chỉ vừa mới ra khỏi tay, trong lòng Tiêu Viêm kêu lớn một tiếng, vội vàng bắt lại, nhưng chiếc nhẫn đã lập tức rơi xuống vách núi...

Ngẩn người nhìn giới chỉ biến mất trong sương mù, Tiêu Viêm ngẩn ra một lúc, khuôn mặt chậm rãi bình tĩnh lại, ảo não vỗ vỗ trán: "Ngu xuẩn, quá lỗ mãng, quá lỗ mãng!"

Biết được thứ làm mình chịu nhục trong ba năm nay chính là chiếc nhẫn thường đeo, cũng khó trách Tiêu Viêm sẽ thất khống thành bộ dáng này

Tại bên cạnh vách núi ngồi một lúc, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng dậy xoay người, hai mắt trừng lớn, ngón tay kinh hãi chỉ vào thứ trước mặt...

Tại trước mặt Tiêu Viêm lúc này huyền phù một cái hắc sắc cổ xưa giới chỉ, làm Tiêu Viêm khiếp sợ chính là bên trên chiếc nhẫn, đang bay một đạo trong suốt thân ảnh nam nhân ,một người nam nhân tuấn dật soái khí , gương mặt góc cạnh tuấn mĩ , mái tóc trắng dài , áo bào trắng ở trên không trung bị gió nhẹ thổi qua khẽ trở thành một độ cung uyển chuyển , ánh mắt thành thục đầy ý cười nhìn Tiêu Viêm...

"Ha ha, nhóc con , không cần nổi giận như vậy chứ? Cũng chỉ là hấp thu ba năm đấu khí mà thôi." Trong suốt nam nhân mỉm cười, ánh mắt đa tình cong lên đầy ý cười nhìn Tiêu Viêm đang trợn .

Khóe miệng run rẩy một trận, trong thanh âm của Tiêu Viêm là tức giận: "Lão gia hỏa, ngươi ở bên trong giới chỉ, vậy cũng có thể biết vì ngươi hấp thu đấu khí của ta, làm ta phải chịu bao nhiêu nhục nhã?"

"Nhưng trong ba năm nhục nhã này, ngươi đã trưởng thành đúng không? Ngươi cho rằng ba năm trước ngươi có được cách ẩn nhẫn cùng tâm trí như bây giờ sao?" Không phủ nhận mà mỉm cười, hắn thản nhiên nói.

Nhướng mày, tâm tình của Tiêu Viêm cũng dần dần bình phục, sau khi nổi giận qua đi, hoan hỉ theo đó mà đến, một khi đã biết vì sao đấu khí biến mất, vậy bây giờ, thiên phú của hắn cũng theo đó mà trở lại!

Chỉ cần tưởng tượng có thể bỏ đi danh hiệu phế vật, thân thể Tiêu Viêm giờ phút này như được sống lại, cảm giác cực kỳ thư giãn. Lão đầu đáng giận trước mặt, nhìn kỹ lại cũng không quá mức đáng ghét mà còn thấy khá đẹp trai...

Có những thứ, chỉ có lúc mất đi mới biết tầm quan trọng của nó! Mất đi mà lấy lại được, sẽ làm con người càng thêm quý trọng!

Nhẹ nhàng vận động cổ tay một chút, Tiêu Viêm thở ra một hơi, ngẩng đầu nói: "Tuy không biết ngươi là ai, bất quá ta muốn hỏi một việc, ngươi sau này còn muốn hấp thụ đấu khí của ta nữa hay không? Nếu muốn thì ta khuyên ngươi nên đi tìm một chủ nhân khác, ta nuôi không nổi ngươi.

"Haha, người khác cũng không có linh hồn lực mạnh mẽ như ngươi." Gương mặt tuấn lãng của hắn khẽ cười, hắn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu oa oa đáng yêu trước mặt "Một khi ta đã lựa chọn hiện thân, vậy sau này ngươi không đồng ý , ta sẽ không hấp thu đấu khí của ngươi nữa."

Tiêu Viêm trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh không nói, cậu đã có chủ ý, bất kể lão gia hỏa này có hoa ngôn xảo ngữ thế nào đi nữa, cũng sẽ không để hắn ở cạnh mình.

"Đừng hòng lấy lòng ta , ta không có ngốc" Tiêu Viêm khoanh tay trước ngực làm bộ dáng đề phòng nhưng lại không biết trong mắt của kẻ khác lại là một chú mèo con nhỏ đang xù lông.

"Tiểu oa oa, muốn mạnh lên không? Muốn được người khác tôn sùng không?" Tuy trong lòng đã đem nam nhân trong suốt này xem là người không nên động vào cũng không lên quá gần gũi, bất quá từ lúc hắn nói ra những lời này, trái tim của Tiêu Viêm cũng nhịn không được đập mạnh hơn.

"Bây giờ ta đã biết vì sao đấu khí lại biến mất, bằng thiên phú của ta, mạnh lên còn cần ngươi sao?" Chậm rãi hít một hơi, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói, trong lòng hắn biết, trong thiên hạ không có đạo lý ăn không uống không, tự nhiên nhận ân huệ của một người thần bí cũng không phải là một quyết định sáng suốt.

"Tiểu oa oa, thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng ngươi nên biết, ngươi bây giờ đã mười lăm tuổi, mà đấu khí của ngươi mới có ba đoạn, ta hình như có nghe qua, năm sau ngươi sẽ tiến hành nghi thức trưởng thành? Ngươi cho rằng, ngươi có thể trong một năm, chỉ dựa vào chăm chỉ tu luyện mà có thể đột phá lên bảy đoạn đấu khí? Hơn nữa ngươi còn cũng nữ nhi kia có ba năm ước hẹn, nữ nhi kia thiên phú cũng không kém ngươi bao nhiêu, ngươi nghĩ ngươi có thể vượt qua nàng?, đâu có dễ như vậy." Nam nhân trong suốt khuôn mặt tuấn lãng nhìn Tiêu Viêm , trong mắt không hiểu sao lại đầy ý cười cùng sủng nịnh.

"Nếu không phải ngươi hấp thu đấu khí của ta, ta có thể bị nữ nhi đó vũ nhục như vậy? Lão hỗn đản ngươi!" Bị hắn nói trúng chỗ đau, khuôn mặt Tiêu Viêm lại trở nên uất ức, tức giận đỏ bừng mặt mắng to .

Mắng một tiếng xong, Tiêu Viêm lại uể oải, việc đã đến nước này, mắng gì đi nữa cũng không thể đòi lại được, tu luyện đấu khí lấy trụ cột làm trọng, năm đó mình bốn tuổi luyện khí, luyện sáu năm mới đến chín đoạn. Cho dù thiên phú hồi phục như cũ, trong một năm tu luyện đến bảy đoạn đấu khí, khả năng thành công là rất nhỏ...

Uể oải thở dài một hơi, ánh mắt của Tiêu Viêm lại nhìn kẻ có vẻ cao thâm khó lường kia, trong lòng chợt dao động, liếm môi nói: "Ngươi có biện pháp?"

"Có lẽ vậy." hắn cười ranh mãnh nói.

"Ngươi trợ giúp ta trong một năm tu luyện đến bảy đoạn đấu khí, vậy việc ngươi hấp thu đấu khí của ta ba năm coi như xóa bỏ, thế nào?" Tiêu Viêm hỏi thăm dò.

"Ha ha, tiểu oa oa đáng yêu rất giỏi mưu kế a."

"Nếu ngươi không giúp được gì, ta còn mang trên người làm gì? Ta xem, ngài vẫn nên tìm một cái thân xác khác đi..." Tiêu Viêm cười lạnh nói, nói chuyện một lúc, hắn cũng nhìn ra nam nhân này hình như không thể tùy tiện hấp thu đấu khí của người khác.

"Một nhóc con miệng lưỡi sắc bén đặc biệt lợi hại , tốt tốt, ta cũng có việc muốn nhờ đây." Bất đắc dĩ gật gật đầu, hắn thân hình hạ xuống đất, ánh mắt tại trên người Tiêu Viêm dò xét, nam nhân trong suốt nhìn chằm chằm thiếu niên nhỏ tuổi khiến Tiêu Viêm không khỏi đề phòng.

"Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm cái gì?"

Nam nhân khẽ cười khúc khích , hắn tinh nghịch nói:

"Tiểu gia hỏa ngươi nhìn rất đáng yêu lại còn có phần đẹp át cả nữ nhân nhưng lại chẳng quá mềm mại như nữ nhân. Lần đầu nhìn thấy tiểu tử ngươi còn nhỏ mà đẹp như vậy đã thế còn là nam nhi lên có chút tò mò không khỏi muốn nhìn thêm nhiều chút"

Mắt người đàn công cong lên , gương mặt hắn thập phần lãng tử.

Tiêu Viêm nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, khẽ lùi ra sau 1 bước
"Ngươi chả lẽ thích những nam nhi nhỏ tuổi?!"

Nam nhân tuấn lãng cười khúc khích, hắn xoa đầu tóc đen mềm mại của thiếu niên đến rối tinh rối mù rồi véo nhẹ cái má bánh bao của cậu nhóc khiến nó ửng hồng , Tiêu Viêm hoang mang nhìn người nam nhân trước mặt đầy bất ngờ vì hành động của hắn.

"Ta chỉ thích mỗi tiểu gia hỏa thôi có được không huh?"

Má thiếu niên xinh đẹp mới lớn ửng đỏ trước sự trêu chọc của người nam nhân

"Ngươi đồ vô sỉ , biến thái"

Tiếng cười vang lên, sau đó lập tức tiêu tán

"Xin lỗi tiểu oa oa , ta không có ý xấu chỉ muốn trêu chọc ngươi một chút"

Hắn chần chừ một lúc, tựa hồ rất không tình nguyện mở miệng nói: "Ngươi muốn trở thành luyện dược sư không?"

Tiêu Viêm duỗi duỗi tay, nhàn nhạt nói: "Muốn ta tiếp tục cung phụng ngươi, ngươi cũng nên đưa một chút thành ý đi chứ?"

"Ngươi một chút cũng không giống một thiếu niên mười năm tuổi, xem ra ba năm nay, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, việc này xem như ta tự ăn ác quả ?" Nhìn Tiêu Viêm, hắn ngẩn người ra, sau đó có chút dở khóc dở cười lắc đầu.
"Cũng rất đẹp nữa , sắc sảo hơn nhiều rồi"

Tiêu Viêm dù gì cũng là nam nhi , cậu không chấp nhận việc mình bị gọi như vậy.
"Ta không có!"

Nam nhân bật cười , không trêu chọc cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip