Chương 55: East Germany (2/3)

Thời gian cứ thế trôi qua, từng phút dài như cả tiếng đồng hồ. Bên ngoài trời tối hẳn. Ở đây chỉ có duy nhất chiếc cửa sổ cao nhỏ, nhưng chẳng có tí ánh sáng nào le lói xuyên qua. Trong kho dụng cụ, bóng tối không còn là sự thiếu ánh sáng đơn thuần nữa, nó như một thực thể len lỏi, quấn lấy mọi ngóc ngách, chậm rãi nuốt chửng cả không gian lẫn thời gian thậm chí là lý trí của con người.

East Germany bắt đầu thở dồn dập. Việt Nam nhận ra điều đó ngay lập tức.

" B-bóng tối... "

Y thốt lên khẽ khàng, mắt mở to nhìn trân trối vào khoảng đen không hình dạng phía trước.

" Nó sẽ... nó sẽ đến, giống như lần trước... "

" Không đâu "

Việt Nam đáp, giọng cậu đầy cương quyết, ánh mắt kiên cường nhìn thẳng vào East như muốn đảm bảo rằng vẫn luôn có cậu ở bên đồng hành cùng y.

" Anh ở đây. Em không cô độc một mình. "

East Germany lắc đầu điên cuồng, như thể đang cố xua đuổi ký ức cũ kỹ đầy ám ảnh. Giọng nói run run, cả người ôm chặt đầu gối lại theo thói quen.

" Trước đây "

Việt Nam cất lời, chất giọng điềm tĩnh như liều thuốc an thần trấn an cảm xúc vỡ vụn của East Germany. Y hơi ngước mặt lên nhìn về phía cậu, khóe mắt sót lại vài giọt lệ chưa kịp khô.

" Anh cũng từng bị nhốt trong bóng tối. Không phải kiểu tối như ở đây, mà là một khoảng tối trong đầu. Không có ánh sáng, không có lối ra. Lúc đó, anh nghĩ thà rằng bản thân ch3t quách đi cho rồi. "

Dừng lại vài giây, Việt Nam như chìm trong miền ký ức xa xăm.

" Anh còn nhớ như in hương gió biển mặn chát thấm đẫm từng hơi thở, len lỏi vào kẽ tóc, vào vạt áo phấp phới. Sóng không dữ dội, chỉ lặng lẽ vỗ bờ từng đợt như những bàn tay ai đó dịu dàng xoa dịu một tâm hồn mỏi mệt. Cái lạnh biển đêm khi ấy không khiến anh run rẩy - bởi lòng anh còn lạnh hơn cả nước, còn trống rỗng hơn cả khoảng trời đen kịt phía xa. "

" Nhưng may mắn thay, anh lại có cơ hội đến một thành phố xa lạ, bắt gặp nhiều điều thú vị và đặc biệt gặp được 2 người bạn tốt trong đời đầu tiên...Và ! Và sau đó anh gặp được một người thật sự quan tâm đến anh "

East Germany ngơ ngác nhìn chăm chú vào ánh mắt Việt Nam - ánh mắt sáng ngời, long lanh như chứa cả ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy. Ngọn lửa ấy không thiêu đốt, mà ấm áp đến lạ thường. Ánh mắt ấy không xét nét, không thương hại, chỉ đơn thuần là sự thấu hiểu dịu dàng đến đau lòng.

Y mím môi như đang phân tích từng câu chữ vừa nghe được, rồi bất giác cất giọng nhỏ, ngập ngừng:

" Một người... quan tâm thật lòng? "

Việt Nam gật nhẹ

" Ừm. Người đó không đến để thay đổi anh, cũng không cố làm anh trở thành ai khác. Người đó chỉ... lặng lẽ bên cạnh, như biển đêm, như ngọn đèn bé xíu trong căn phòng tối. "

East Germany cúi đầu, ngón tay vân vê vạt khăn như thể sợ làm rối điều gì đó quý giá.
Y thỏ thẻ:

" Nghe giống như... một giấc mơ. "

" Vậy thì... hãy để anh là giấc mơ đó, nếu em không ngại "

Việt Nam nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió lùa qua cửa sổ, nhưng ánh mắt lại thật hơn bất cứ điều gì East Germany từng thấy trong đời.

East Germany vẫn lặng im. Trong khoảnh khắc ấy, mọi tiếng động bên ngoài dường như mờ đi, chỉ còn tiếng tim y đập vọng lại trong lồng ngực.

Cảm giác thật kỳ lạ...

Tựa như, thế giới trước đây của y chỉ có bóng tối và lạnh lẽo, nhưng rồi một tia sáng mỏng manh len lỏi vào, làm y vừa sợ, vừa không thể rời mắt.

Một chút mong chờ... một chút phụ thuộc.

Một chút tin tưởng... mà chính y cũng không ngờ mình lại có thể dễ dàng trao đi đến vậy.

" Nên là...em đừng sợ, vì anh sẽ là ngọn đèn le lói giữa đêm đen thắp sáng tâm hồn em như cách mà anh từng nhận được. "

Việt Nam nắm chặt lấy tay y, giọng cậu rất khẽ, như lời ru ấm áp giữa đêm đông buốt lạnh.

East Germany siết lấy tay cậu, như kẻ sắp chết đuối bám lấy mảnh ván nổi. Trong lòng y, một điều gì đó vừa trỗi dậy - nhỏ bé, yếu ớt, nhưng không thể bỏ qua.

Thứ cảm xúc khi lần đầu được ai đó dịu dàng chạm vào thế giới khép kín của mình.

Thứ cảm xúc khi ánh mắt đầu tiên y dám ngước nhìn lại... là ánh mắt của người ấy.

East Germany không nhận ra rằng mình đã ngây ngốc nhìn Việt Nam rất lâu, như thể muốn khắc ghi từng biểu cảm của cậu. Như thể... nếu không nhìn đủ, y sẽ lạc mất.

Hiệu ứng chim non - khi trái tim non nớt lặng lẽ lựa chọn một người để dựa vào.

Và lần này, người đó là Việt Nam.

☆☆☆

T/g: Lỡ như có nàng nào thắc mắc lý do tại sao East Germany lại dễ dàng tin tưởng và dựa dẫm vào người mình mới gặp lần đầu. Thì tôi sẽ đưa ra câu trả lời:

# East Germany được xây dựng với tâm lý non nớt và ám ảnh với bóng tối. Y bị nhốt trong nhà kho với tình trạng ướt sũng cũng thể hiện rằng cuộc sống học đường của y vô cùng khốn khổ.

# Việc lần đầu có 1 người quan tâm đến y thì chắc chắn East Germany sẽ xem Việt Nam như chúa cứu thế. Và Việt Nam đối với Cuba cũng vậy nhưng cảm xúc ấy nhẹ nhàng hơn một chút.

# Các nhân vật được xây dựng trong đây không hẳn là 1 gia đình, có thể là họ hàng xa, một chi nhánh nhỏ của gia tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip