ko bt:)))


---Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau. Không khí nóng rực, hòa quyện mùi mồ hôi và hơi thở dồn dập. Isagi Yoichi nằm dưới, tóc đen ướt đẫm dính chặt lên trán, đôi mắt cậu ánh lên sự kích thích xen lẫn chút thách thức. Kunigami Rensuke, với cơ bắp săn chắc lấp loáng mồ hôi, đang chống tay hai bên, ánh mắt như thú săn mồi khóa chặt vào cậu."Mày... mạnh bạo thế này từ bao giờ vậy, hả?" Isagi nhếch môi, giọng khàn khàn, cố giữ vẻ ngang tàng dù cơ thể đã bắt đầu run lên dưới từng đợt tấn công của Kunigami.Kunigami cười nhạt, mái tóc cam rối bời. "Mày cứ nằm im đó đi, tao sẽ cho mày biết thế nào là mạnh bạo." Giọng hắn trầm đục, mang theo sự chiếm hữu rõ rệt. Hắn cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai Isagi, cảm nhận cậu khẽ giật mình. Không để Isagi kịp phản ứng, Kunigami đẩy mạnh hông, từng cú thúc sâu và dứt khoát vào hậu huyệt của cậu."A-ahh~!" Isagi bật ra một tiếng rên, cao vút và mềm mại, giống như âm thanh của một cô gái đang bị nhấn chìm trong khoái cảm. Cậu cắn môi, cố kìm lại, nhưng mỗi lần Kunigami thúc vào, cơ thể cậu lại phản bội, cong lên theo bản năng. Hậu huyệt của Isagi siết chặt, nóng bỏng, như muốn nuốt trọn Kunigami. Mỗi cú thúc của hắn đều mạnh mẽ, như thể muốn khắc sâu dấu ấn của mình vào từng centimet cơ thể cậu."Chết tiệt... mày chặt quá, Isagi," Kunigami gầm gừ, mồ hôi nhỏ giọt từ cằm hắn xuống ngực Isagi. Hắn nắm lấy hông cậu, kéo mạnh về phía mình, tạo nhịp điệu điên cuồng. Âm thanh da thịt va chạm vang lên đều đặn, xen lẫn tiếng rên rỉ của Isagi. "Mày rên thế này... ai mà chịu nổi?""A-anhh~... Đừng, đừng nói thế... xấu hổ lắm~!" Isagi lắc đầu, mặt đỏ bừng, nhưng giọng cậu lại càng thêm mềm mại, gần như nức nở. Cậu đưa tay bám chặt vào vai Kunigami, móng tay cào nhẹ lên da thịt hắn. Hậu huyệt của cậu co bóp liên hồi, mỗi lần Kunigami rút ra rồi đẩy vào, cậu lại cảm thấy như bị xâm chiếm hoàn toàn. Khoái cảm dâng trào, khiến Isagi không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.Kunigami cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực Isagi, cắn nhẹ lên đầu nhũ đang săn lại vì kích thích. Hắn liếm láp, cảm nhận vị mặn của mồ hôi, trong khi tay kia luồn xuống, vuốt ve phần hạ bộ của Isagi. "Mày xem, cứng thế này mà còn giả vờ mạnh mẽ?" Hắn thì thầm, giọng đầy trêu chọc."Ư-ưhh~... Kunigami, mày... chết tiệt thật~!" Isagi gần như hét lên khi Kunigami đồng thời thúc mạnh vào hậu huyệt và siết lấy cậu ở phía trước. Cảm giác bị kích thích từ cả hai phía khiến Isagi run rẩy, đôi chân cậu quấn chặt quanh hông Kunigami, như thể sợ hắn sẽ dừng lại. Tiếng rên của cậu giờ đây không còn kìm nén, cao vút và đầy nữ tính, vang vọng trong căn phòng. "A-aahh~... Sâu quá, Kunigami... tao, tao chịu không nổi~!"Kunigami không đáp, chỉ tăng tốc, từng cú thúc của hắn như muốn phá hủy mọi giới hạn của Isagi. Hậu huyệt của cậu ướt át, nóng bỏng, siết chặt lấy hắn mỗi khi hắn chạm vào điểm nhạy cảm sâu bên trong. Hắn có thể cảm nhận được Isagi đang tiến gần đến đỉnh, từ cách cậu siết chặt lấy hắn, từ những tiếng rên ngày càng đứt quãng. "Mày sắp ra rồi, đúng không?" Kunigami thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Isagi. "Ra đi, tao muốn thấy mày tan chảy vì tao.""Ư-ưhh~... Kunigami, tao... tao~!" Isagi không kịp nói hết câu, cơ thể cậu căng cứng, một tiếng rên dài thoát ra khi cậu đạt đến cao trào. Kunigami cảm nhận được sự co bóp mạnh mẽ từ hậu huyệt của Isagi, và điều đó cũng đẩy hắn đến giới hạn. Với một cú thúc cuối cùng, hắn gầm lên, phóng thích sâu bên trong cậu, hơi thở nặng nhọc hòa lẫn với tiếng rên yếu ớt của Isagi.Cả hai nằm đó, thở hổn hển, cơ thể vẫn còn dính chặt vào nhau. Kunigami chống tay, nhìn xuống Isagi, người đang cố lấy lại hơi thở, đôi mắt vẫn còn mơ màng sau cơn khoái cảm. "Mày ổn chứ?" Hắn hỏi, giọng đã dịu đi đôi chút.Isagi nhếch môi, dù mặt vẫn đỏ bừng. "Mày... đúng là đồ thú hoang. Nhưng tao thích thế." Cậu thì thầm, kéo Kunigami xuống một nụ hôn chậm rãi, như thể vẫn chưa muốn rời xa hắn.

Căn phòng vẫn chìm trong ánh sáng vàng nhạt, không khí đặc quánh bởi mùi mồ hôi, hơi thở dồn dập và dư âm của khoái cảm. Isagi Yoichi nằm dưới Kunigami Rensuke, ngực phập phồng, đôi mắt cậu lấp lánh một sự khao khát chưa hề nguôi. Dù vừa trải qua một trận "cày cấy" điên cuồng, cơ thể cậu vẫn như đang thầm thì đòi hỏi thêm. Kunigami, với mái tóc cam ướt đẫm và cơ bắp lấp loáng mồ hôi, nhìn xuống cậu, ánh mắt mang theo sự chiếm hữu xen lẫn chút thích thú."Mày... vẫn còn muốn nữa hả, Isagi?" Kunigami nhếch môi, giọng trầm đục, tay hắn lướt nhẹ lên bụng cậu, cảm nhận từng đường cong săn chắc. Hắn biết rõ Isagi chưa bao giờ là người dễ dàng chịu thua, kể cả trong những khoảnh khắc thế này.Isagi hừ nhẹ, cố giữ vẻ ngang tàng dù gò má vẫn ửng hồng. "Mày nghĩ tao yếu thế à? Cứ thử xem, tao không sợ đâu." Cậu nhướng mày, thách thức, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự kích thích không thể che giấu. Cậu khẽ cựa mình, hậu huyệt vẫn còn ướt át và nhạy cảm sau lần đầu, siết nhẹ quanh Kunigami như mời gọi.Kunigami bật cười, âm thanh trầm thấp vang lên trong lồng ngực. "Mày đúng là cứng đầu. Được thôi, để tao chiều mày." Hắn cúi xuống, hôn sâu vào môi Isagi, lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu ướt át. Nụ hôn không hề dịu dàng – nó mạnh mẽ, đầy chiếm đoạt, như thể Kunigami muốn nuốt trọn mọi hơi thở của cậu. Tay hắn luồn xuống, nâng một chân Isagi lên, đặt lên vai mình để mở rộng không gian. Tư thế này khiến Isagi hoàn toàn phơi bày trước hắn, và cậu không khỏi rùng mình khi cảm nhận ánh mắt Kunigami lướt qua từng centimet cơ thể mình."Nhìn mày thế này... tao chỉ muốn phá hủy mày thêm lần nữa," Kunigami thì thầm, giọng đầy nguy hiểm. Hắn không vội vã, mà chậm rãi vuốt ve phần đùi trong của Isagi, cảm nhận làn da mịn màng run lên dưới đầu ngón tay. Hắn biết cậu nhạy cảm ở đâu, và hắn tận dụng điều đó triệt để. Ngón tay Kunigami lướt xuống hậu huyệt của Isagi, chạm nhẹ vào nơi vẫn còn nóng bỏng và ướt át từ lần trước. Cậu khẽ giật mình, một tiếng rên nhỏ thoát ra, mềm mại và nữ tính như Kunigami thích. "A-anhh~... mày, đừng trêu tao nữa~!""Trêu? Tao đâu có trêu," Kunigami cười nhạt, ngón tay hắn chậm rãi xâm nhập, cảm nhận sự co bóp quen thuộc. Hắn xoay nhẹ, kích thích điểm nhạy cảm bên trong, khiến Isagi cong người, rên rỉ lớn hơn. "Ư-ưhh~... Kunigami, chết tiệt... mày làm tao... tao không chịu được~!" Giọng Isagi run rẩy, cao vút, như một cô gái đang bị đẩy đến giới hạn. Cậu cắn môi, cố kìm lại, nhưng mỗi cử động của Kunigami lại khiến cậu tan chảy thêm.Hài lòng với phản ứng của Isagi, Kunigami rút tay ra, thay vào đó là thứ mà cả hai đều khao khát. Hắn nắm lấy hông cậu, kéo mạnh về phía mình, và không báo trước, đẩy mạnh vào hậu huyệt của Isagi. "A-aahh~!" Isagi hét lên, tiếng rên của cậu vang vọng khắp phòng, mềm mại và đầy nữ tính, như thể cậu không thể kiểm soát được bản thân nữa. Hậu huyệt của cậu siết chặt quanh Kunigami, nóng bỏng và ướt át, như muốn nuốt trọn hắn. Mỗi cú thúc của Kunigami đều mạnh mẽ, sâu đến mức Isagi cảm thấy như mình bị xâm chiếm hoàn toàn."Mày... mày chặt quá, Isagi," Kunigami gầm gừ, mồ hôi chảy dài trên thái dương. Hắn tăng tốc, từng cú thúc như một nhịp điệu nguyên thủy, mạnh mẽ và không khoan nhượng. Âm thanh da thịt va chạm hòa quyện với tiếng rên rỉ của Isagi, tạo nên một bản giao hưởng dục vọng. "Rên nữa đi, tao muốn nghe mày nhiều hơn.""Ư-ưhh~... Kunigami, mày... mày làm tao điên rồi~!" Isagi gần như nức nở, đôi tay cậu bám chặt vào drap giường, móng tay cào xé vải. Cậu cong người, ngực phập phồng, đầu nhũ săn lại vì kích thích. Mỗi lần Kunigami chạm vào điểm nhạy cảm sâu bên trong, cậu lại rên lên, tiếng rên cao vút, mềm mại, như thể cậu là một cô gái đang chìm trong khoái cảm. "A-anhh~... sâu quá, tao... tao không chịu nổi~!"Kunigami cúi xuống, ngậm lấy một bên đầu nhũ của Isagi, cắn nhẹ rồi liếm láp, khiến cậu rùng mình dữ dội. Tay còn lại của hắn luồn xuống, vuốt ve phần hạ bộ của Isagi, cảm nhận nó cứng rắn và ướt át dưới lòng bàn tay. "Mày xem, mày thích thế này lắm, đúng không?" Hắn thì thầm, giọng đầy trêu chọc, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng dục vọng."Đừng... đừng nói thế~... xấu hổ lắm, a-ahh~!" Isagi lắc đầu, mặt đỏ bừng, nhưng cơ thể cậu lại phản bội, cong lên để đón nhận từng cú thúc của Kunigami. Hậu huyệt của cậu co bóp liên hồi, siết chặt lấy hắn mỗi khi hắn đẩy vào, như thể không muốn hắn rời đi. Khoái cảm dâng trào, khiến Isagi không còn nghĩ được gì ngoài sự chiếm lĩnh của Kunigami.Không dừng lại, Kunigami thay đổi tư thế, kéo Isagi ngồi lên đùi mình. Tư thế này khiến cậu đối diện với hắn, đôi mắt lấp lánh của Isagi khóa chặt vào ánh nhìn của Kunigami. "Mày tự di chuyển đi," Kunigami ra lệnh, giọng trầm đục, tay hắn giữ chặt hông cậu nhưng không thúc đẩy, để Isagi tự kiểm soát nhịp điệu.Isagi cắn môi, hơi ngượng ngùng, nhưng sự khao khát trong cậu mạnh hơn. Cậu bắt đầu di chuyển, chậm rãi lúc đầu, nâng hông rồi hạ xuống, cảm nhận Kunigami lấp đầy mình. "Ư-ưhh~... Kunigami, mày... mày làm tao thế này... tao chịu không nổi~!" Tiếng rên của cậu lại vang lên, cao vút và mềm mại, mỗi lần cậu hạ xuống, hậu huyệt siết chặt quanh Kunigami, khiến cả hai cùng rên lên vì khoái cảm.Kunigami nắm lấy cằm Isagi, kéo cậu vào một nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau trong khi Isagi vẫn tiếp tục di chuyển. Hắn có thể cảm nhận được sự run rẩy của cậu, từ cách hậu huyệt co bóp đến cách đôi tay cậu bám chặt vào vai hắn. "Mày đẹp quá, Isagi," Kunigami thì thầm giữa nụ hôn, giọng hắn khàn khàn. "Tao muốn thấy mày tan chảy thêm lần nữa."Lời nói đó như một ngòi nổ. Isagi tăng tốc, di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn, tiếng rên của cậu ngày càng đứt quãng. "A-aahh~... Kunigami, tao... tao sắp... sắp ra rồi~!" Cậu gần như hét lên, cơ thể căng cứng, hậu huyệt siết chặt Kunigami đến mức hắn cũng không thể kìm lại được nữa. Với một cú thúc mạnh từ dưới lên, Kunigami đẩy cả hai đến cao trào, Isagi rên dài, tiếng rên cao vút và nữ tính vang vọng, trong khi Kunigami phóng thích sâu bên trong cậu.Cả hai ngã xuống giường, thở hổn hển, cơ thể vẫn còn dính chặt vào nhau. Isagi nằm gọn trong vòng tay Kunigami, mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng. "Mày... mày đúng là đồ điên," cậu thì thầm, giọng yếu ớt nhưng mang theo chút hài hước.Kunigami cười nhẹ, hôn lên trán Isagi. "Mày cũng đâu kém gì. Nghỉ một lát đi, tao chưa xong với mày đâu." Hắn nói, ánh mắt ánh lên sự hứa hẹn cho những gì sắp tới.
### 4 tháng sauThời gian trôi qua như một cơn gió, không để lại dấu vết gì ngoài những ký ức mờ nhạt. Bốn tháng kể từ lần cuối Kunigami Rensuke và Isagi Yoichi quấn lấy nhau trong căn phòng ngập mùi dục vọng, cả hai đã chẳng gặp lại. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Mối quan hệ của họ, nếu có thể gọi như vậy, chưa bao giờ vượt quá ranh giới của bản năng nguyên thủy. Không tình yêu, không gắn bó, chỉ đơn thuần là sự thỏa mãn xác thịt – một thỏa thuận ngầm mà cả hai đều hiểu rõ.Kunigami giờ đây đã là một người đàn ông có vợ. Cuộc hôn nhân của hắn được sắp đặt bởi gia đình, một cô gái dịu dàng, đoan trang, người mà hắn chỉ mới gặp vài lần trước lễ cưới. Cô ấy tên Ayaka, khuôn mặt thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ, và ánh mắt luôn ánh lên sự kỳ vọng về một tương lai hạnh phúc. Nhưng Kunigami, với bản tính lạnh lùng và thực tế, chưa từng chạm vào cô ấy kể từ ngày cưới. Không phải vì hắn không muốn, mà vì hắn chưa sẵn sàng. Hoặc có lẽ, sâu trong tâm trí, hắn vẫn bị ám ảnh bởi những khoảnh khắc hoang dại với Isagi – thứ mà Ayaka, với sự ngây thơ của mình, không thể mang lại.Isagi, trong khi đó, vẫn sống cuộc đời của mình, tập trung vào bóng đá và những trận đấu đầy kịch tính. Cậu không nghĩ nhiều về Kunigami, hay ít nhất là cố gắng không nghĩ. Những lần họ quấn lấy nhau chỉ như một cơn bão thoáng qua, mãnh liệt nhưng không để lại gì ngoài sự trống rỗng. Cậu không yêu Kunigami, và cậu biết rõ hắn cũng không yêu cậu. Đó chỉ là dục vọng, một ngọn lửa bùng cháy rồi tắt ngấm, không hơn không kém.Nhưng định mệnh, như một trò đùa, lại đưa họ chạm mặt nhau lần nữa.---Đó là một buổi tối muộn tại một quán bar nhỏ ở ngoại ô thành phố. Kunigami ngồi một mình ở góc quầy, ly whisky trước mặt chỉ còn một nửa. Hắn mặc áo sơ mi đen, vài cúc trên cùng để mở, lộ ra cơ ngực săn chắc. Vẻ ngoài của hắn vẫn như cũ – mạnh mẽ, cuốn hút, nhưng ánh mắt lại mang một chút uể oải, như thể hắn đang chạy trốn điều gì đó. Có lẽ là cuộc hôn nhân mới, có lẽ là chính bản thân mình.Isagi bước vào quán, không chủ ý tìm kiếm gì cả. Cậu vừa kết thúc một buổi tập dài, cơ thể mỏi nhừ nhưng tâm trí lại bồn chồn. Áo phông trắng ôm sát người, mái tóc đen rối bời, cậu trông vẫn đầy sức sống, dù đôi mắt ánh lên chút gì đó khó định nghĩa. Cậu định gọi một ly bia rồi về, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua góc quầy, và tim cậu khẽ hẫng một nhịp khi nhận ra Kunigami."Mày đây à?" Isagi lên tiếng trước, giọng cậu tự nhiên, mang chút giễu cợt. Cậu bước đến, ngồi xuống ghế bên cạnh Kunigami mà không cần chờ mời. "Lâu quá không gặp. Nghe nói mày lấy vợ rồi?"Kunigami nhướng mày, ánh mắt lướt qua Isagi, từ khuôn mặt cậu xuống cơ thể săn chắc. Hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng quen thuộc. "Ừ, mới cưới tháng trước. Còn mày, vẫn lông bông như xưa?"Isagi cười khẩy, gọi một ly bia rồi quay sang nhìn Kunigami. "Lông bông thì đã có mày rồi, cần gì tao chen vào? Mà này, lấy vợ rồi mà còn ngồi đây uống một mình à? Vợ mày không giữ chân mày sao?"Kunigami nhún vai, nhấp một ngụm whisky. "Cô ấy... không phải kiểu người giữ chân tao. Với lại, tao chưa..." Hắn ngập ngừng, rồi bỏ lửng câu nói, ánh mắt lảng đi chỗ khác.Isagi nhíu mày, nhanh chóng hiểu ý. "Chưa chịch à?" Cậu hỏi thẳng, giọng không chút ngại ngùng. Đó là cách họ nói chuyện với nhau – không vòng vo, không giả tạo. "Mày nghiêm túc đấy hả? Lấy vợ mà không làm gì, mày định làm thánh nhân à?"Kunigami bật cười, âm thanh trầm thấp vang lên trong không gian ồn ào của quán bar. "Mày nói chuyện vẫn như xưa, không kiêng nể gì cả. Tao chỉ... chưa muốn, thế thôi.""Chưa muốn, hay là chưa quên được cái khác?" Isagi nhếch môi, ánh mắt cậu ánh lên sự tinh quái. Cậu biết mình đang khiêu khích, và cậu cũng biết Kunigami không phải loại người dễ dàng bị dắt mũi. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần ngồi cạnh hắn, cơ thể cậu lại nóng lên, như thể bản năng cũ đang trỗi dậy.Kunigami quay sang nhìn Isagi, ánh mắt sắc bén hơn. "Mày muốn nói gì, hả? Muốn nhắc lại chuyện cũ à?"Isagi nhún vai, uống một ngụm bia, nhưng ánh mắt không rời khỏi Kunigami. "Tùy mày nghĩ. Nhưng tao cá là mày cũng đang nhớ, đúng không? Cảm giác đó... không dễ quên đâu."Không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng, như một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau. Kunigami siết chặt ly whisky, ánh mắt hắn tối lại, như thể đang đấu tranh với chính mình. Hắn biết Isagi nói đúng. Bốn tháng qua, dù đã cố gắng tập trung vào cuộc sống mới, những ký ức về Isagi – cơ thể cậu, tiếng rên mềm mại, sự siết chặt nóng bỏng – vẫn ám ảnh hắn. Và giờ đây, khi Isagi ngồi ngay đây, với ánh mắt thách thức và nụ cười khêu gợi, Kunigami cảm thấy bản năng của mình đang gào thét."Mày muốn gì, Isagi?" Kunigami cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm đục, mang theo chút nguy hiểm.Isagi nghiêng người gần hơn, hơi thở cậu phả vào tai Kunigami. "Tao muốn cái mà mày cũng muốn. Chỉ một lần nữa, không ràng buộc, không cảm xúc. Như trước đây. Mày dám không?"---
Chỉ nửa giờ sau, họ đã ở trong một khách sạn gần đó, một căn phòng đơn giản với ánh đèn mờ ảo. Cửa vừa đóng lại, Kunigami đã đẩy Isagi vào tường, môi hắn chiếm lấy môi cậu trong một nụ hôn mãnh liệt. Không có sự dịu dàng, không có sự lãng mạn – chỉ có dục vọng thuần túy, như hai con thú bị giam cầm quá lâu cuối cùng cũng được thả tự do."Mày... vẫn thế, hả?" Isagi thở hổn hển giữa nụ hôn, tay cậu luồn vào tóc Kunigami, kéo mạnh. "Tao tưởng lấy vợ rồi mày sẽ... nhẹ nhàng hơn chứ."Kunigami cười khẩy, cắn nhẹ lên môi dưới của Isagi, khiến cậu khẽ rên. "Nhẹ nhàng? Với mày thì không bao giờ." Hắn lột áo Isagi trong tích tắc, để lộ cơ thể săn chắc, lấp loáng mồ hôi dưới ánh đèn. Tay Kunigami lướt qua ngực cậu, vuốt ve rồi bóp mạnh, cảm nhận sự căng cứng của đầu nhũ. "Mày vẫn nhạy cảm như xưa.""Ư-ưhh~... mày nói ít thôi~!" Isagi rên lên, giọng cậu mềm mại, cao vút, giống hệt như Kunigami nhớ – như một cô gái đang chìm trong khoái cảm. Cậu cong người, đẩy ngực vào tay Kunigami, như thể cầu xin thêm sự kích thích. Hậu huyệt của cậu đã bắt đầu ướt át, chỉ từ những cái chạm đơn giản, và Kunigami có thể cảm nhận được điều đó khi tay hắn lướt xuống giữa hai chân cậu.Kunigami không chờ đợi thêm. Hắn kéo Isagi xuống giường, đặt cậu nằm sấp, mông cong lên đầy mời gọi. "Mày vẫn thế, chỉ cần tao chạm là mày tan chảy," hắn thì thầm, giọng đầy trêu chọc, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng dục vọng. Hắn vuốt ve mông Isagi, cảm nhận làn da mịn màng, rồi không báo trước, đẩy mạnh vào hậu huyệt của cậu."A-aahh~!" Isagi hét lên, tiếng rên cao vút vang vọng khắp phòng, mềm mại và nữ tính đến mức khiến Kunigami rùng mình. Hậu huyệt của cậu siết chặt quanh hắn, nóng bỏng và ướt át, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Mỗi cú thúc của Kunigami đều mạnh mẽ, sâu đến mức Isagi cảm thấy như mình bị xâm chiếm hoàn toàn. "Ư-ưhh~... Kunigami, mày... mày mạnh quá~!""Mày thích thế mà, đúng không?" Kunigami gầm gừ, tay hắn nắm chặt hông Isagi, kéo cậu về phía mình để mỗi cú thúc càng thêm sâu. Âm thanh da thịt va chạm hòa quyện với tiếng rên của Isagi, tạo nên một bản giao hưởng hoang dại. Hắn cúi xuống, cắn nhẹ lên gáy cậu, cảm nhận sự run rẩy của Isagi dưới môi mình. "Rên nữa đi, tao muốn nghe mày.""A-anhh~... tao... tao không chịu nổi~!" Isagi nức nở, đôi tay cậu bám chặt vào drap giường, móng tay cào xé vải. Cậu cong người, mông đẩy ngược lại để đón nhận từng cú thúc của Kunigami. Hậu huyệt của cậu co bóp liên hồi, siết chặt hắn mỗi khi hắn chạm vào điểm nhạy cảm sâu bên trong. Tiếng rên của cậu ngày càng đứt quãng, cao vút và nữ tính, như thể cậu không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.Kunigami đổi tư thế, kéo Isagi ngồi lên đùi mình, để cậu đối diện hắn. Tư thế này khiến Isagi hoàn toàn phơi bày, đôi mắt lấp lánh của cậu khóa chặt vào ánh nhìn của Kunigami. "Mày tự di chuyển đi," Kunigami ra lệnh, giọng trầm đục, tay hắn giữ chặt hông cậu nhưng không thúc đẩy.Isagi cắn môi, hơi ngượng ngùng, nhưng sự khao khát trong cậu mạnh hơn. Cậu bắt đầu di chuyển, nâng hông rồi hạ xuống, cảm nhận Kunigami lấp đầy mình. "Ư-ưhh~... Kunigami, mày... mày làm tao thế này... tao chịu không nổi~!" Tiếng rên của cậu lại vang lên, mềm mại và cao vút, mỗi lần cậu hạ xuống, hậu huyệt siết chặt quanh Kunigami, khiến cả hai cùng rên lên vì khoái cảm.Kunigami ngậm lấy một bên đầu nhũ của Isagi, cắn nhẹ rồi liếm láp, khiến cậu rùng mình dữ dội. Tay còn lại của hắn luồn xuống, vuốt ve phần hạ bộ của Isagi, cảm nhận nó cứng rắn và ướt át. "Mày xem, mày thích thế này lắm, đúng không?" Hắn thì thầm, giọng đầy trêu chọc, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng dục vọng."Đừng... đừng nói thế~... xấu hổ lắm, a-ahh~!" Isagi lắc đầu, mặt đỏ bừng, nhưng cơ thể cậu lại phản bội, cong lên để đón nhận từng cú thúc của Kunigami. Khoái cảm dâng trào, khiến cậu không còn nghĩ được gì ngoài sự chiếm lĩnh của hắn.Họ tiếp tục, đổi hết tư thế này đến tư thế khác, như thể muốn vét cạn mọi khoái lạc từ cơ thể nhau. Isagi nằm ngửa, chân dang rộng, để Kunigami thúc sâu vào hậu huyệt. Rồi họ quỳ, Isagi chống tay xuống giường, mông cong lên để Kunigami cày cấy từ phía sau. Mỗi lần Kunigami chạm vào điểm nhạy cảm, Isagi lại rên lên, tiếng rên cao vút, nữ tính, như một cô gái đang chìm trong khoái cảm.Cuối cùng, khi cả hai gần đến giới hạn, Kunigami kéo Isagi vào lòng, để cậu ngồi trên đùi hắn lần nữa. "Mày sắp ra rồi, đúng không?" Hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Isagi. "Ra đi, tao muốn thấy mày tan chảy.""A-aahh~... Kunigami, tao... tao~!" Isagi không kịp nói hết câu, cơ thể cậu căng cứng, một tiếng rên dài thoát ra khi cậu đạt đến cao trào. Hậu huyệt của cậu co bóp mạnh mẽ, siết chặt Kunigami, và điều đó cũng đẩy hắn đến giới hạn. Với một cú thúc cuối cùng, hắn phóng thích sâu bên trong cậu, hơi thở nặng nhọc hòa lẫn với tiếng rên yếu ớt của Isagi.---### Sau cơn bãoCả hai nằm trên giường, thở hổn hển, cơ thể vẫn còn dính chặt vào nhau. Không có những lời yêu thương, không có những cái ôm dịu dàng. Chỉ có sự trống rỗng sau khi ngọn lửa dục vọng đã cháy hết. Isagi nằm nghiêng, nhìn trần nhà, ánh mắt cậu lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Kunigami ngồi dậy, lấy một điếu thuốc từ túi áo, châm lửa và nhả khói, ánh mắt hắn xa xăm."Mày ổn chứ?" Kunigami hỏi, giọng đều đều, như một câu hỏi xã giao.Isagi nhếch môi, không nhìn hắn. "Ổn. Như mọi lần thôi. Còn mày? Vợ mày biết mày ở đây không?"Kunigami nhún vai, nhả một làn khói trắng. "Cô ấy không cần biết. Chuyện này... không liên quan đến cô ấy."Isagi bật cười, âm thanh khô khốc. "Mày đúng là đồ khốn. Nhưng tao cũng chẳng hơn gì." Cậu ngồi dậy, bắt đầu mặc lại quần áo, động tác nhanh gọn như muốn xóa sạch mọi dấu vết của đêm nay. "Chỉ là thỏa mãn bản thân, đúng không? Không hơn, không kém."Kunigami gật đầu, ánh mắt hắn không rời khỏi Isagi. "Ừ. Như xưa."Họ rời khách sạn riêng lẻ, không một lời tạm biệt. Kunigami trở về căn nhà nơi Ayaka đang chờ, với nụ cười dịu dàng và những câu hỏi quan tâm mà hắn sẽ trả lời qua loa. Isagi trở về căn hộ của mình, tắm rửa và ngủ, như thể đêm nay chỉ là một giấc mơ. Không ai nhắc đến lần gặp này, không ai nghĩ đến lần tiếp theo.Vì với họ, đó chỉ là dục vọng – không tình yêu, không ràng buộc, chỉ là một ngọn lửa bùng cháy rồi tắt ngấm.

---### Gần 2 tháng sauHai tháng kể từ đêm Kunigami và Isagi tái hợp trong căn phòng khách sạn đầy dục vọng, cuộc sống của Kunigami Rensuke dường như vẫn trôi qua trong một vòng lặp vô cảm. Hắn vẫn giữ vai trò người chồng trên danh nghĩa, trở về nhà mỗi tối, ăn những bữa cơm Ayaka chuẩn bị, và trả lời những câu hỏi của cô bằng giọng đều đều. Nhưng giữa họ không có sự gần gũi, không có những cái chạm tay hay ánh mắt trao đổi. Kunigami không chạm vào Ayaka, và cô cũng chẳng đòi hỏi gì từ hắn. Cả hai như hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi mãi mãi xa rời.Ayaka, với vẻ ngoài dịu dàng và nụ cười hoàn hảo, không phải là người vợ ngây thơ như Kunigami nghĩ. Một buổi tối, khi cô tình cờ nghe được cuộc gọi của hắn với một người bạn, giọng Kunigami thoáng nhắc đến "một lần vui vẻ" ở quán bar, Ayaka đã đoán ra. Cô không ngạc nhiên, cũng không đau lòng. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, đặt tách trà xuống bàn và tiếp tục công việc của mình, như thể chuyện ngoại tình của chồng chẳng đáng để tâm. Vì chính cô cũng đang che giấu một bí mật – một bí mật ngọt ngào và đầy cám dỗ, ẩn sau những bức tường của ngôi nhà họ.Bí mật ấy mang tên Hana, cô hầu gái trẻ tuổi làm việc trong nhà Kunigami. Hana chỉ mới 20, với mái tóc nâu buộc cao, đôi mắt to tròn và nụ cười rụt rè. Cô đến làm việc từ trước khi Ayaka và Kunigami cưới nhau, và từ những ngày đầu, Ayaka đã bị cuốn hút bởi sự ngây thơ xen lẫn sức sống của Hana. Ban đầu, đó chỉ là những ánh mắt thoáng qua, những cái chạm tay vô tình khi cùng dọn dẹp. Nhưng dần dần, sự khao khát trong Ayaka lớn lên, mạnh mẽ và không thể kiểm soát. Cô không yêu Hana, cũng như cô không yêu Kunigami. Đây chỉ là sự giải phóng bản thân, một cách để Ayaka thoát khỏi sự tù túng của cuộc hôn nhân danh nghĩa.---
Buổi chiều hôm đó, Kunigami ra ngoài từ sớm, nói rằng có việc ở phòng tập. Ayaka biết hắn sẽ không về trước tối, và điều đó mang lại cho cô một khoảng thời gian tự do hiếm hoi. Cô đứng trước gương trong phòng ngủ, mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt lấp lánh một sự chờ đợi. Cô gọi Hana vào phòng, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút uy quyền của chủ nhà."Hana, em giúp chị kiểm tra lại rèm cửa được không?" Ayaka nói, chỉ tay về phía cửa sổ lớn. Hana gật đầu, bước vào phòng với dáng vẻ rụt rè thường thấy. Cô mặc đồng phục hầu gái đơn giản – áo sơ mi trắng và váy đen ngắn, tôn lên đôi chân thon dài. Ayaka đứng phía sau, quan sát từng cử động của Hana, ánh mắt cô lướt qua đường cong cơ thể cô gái trẻ, và trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.Khi Hana giơ tay kéo rèm, Ayaka bước đến gần, gần đến mức hơi thở của cô phả vào gáy Hana. "Em làm tốt lắm," Ayaka thì thầm, giọng cô mềm mại nhưng đầy ám gợi. Hana khẽ giật mình, quay lại, và bắt gặp ánh mắt của Ayaka – không phải ánh mắt của một bà chủ, mà của một người phụ nữ đang khao khát."Chị... chị Ayaka?" Hana lắp bắp, má cô ửng hồng. Cô không ngây thơ đến mức không nhận ra sự thay đổi trong không khí, nhưng sự rụt rè khiến cô đứng yên, không biết phải phản ứng thế nào.Ayaka mỉm cười, đặt một tay lên vai Hana, ngón tay lướt nhẹ xuống cánh tay cô gái. "Em không cần sợ, Hana. Chị chỉ muốn... gần em hơn một chút." Giọng cô trầm xuống, mang theo sự quyến rũ khó cưỡng. Không để Hana kịp phản ứng, Ayaka cúi xuống, môi cô chạm vào môi Hana trong một nụ hôn chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng đầy ý đồ.Hana run lên, đôi tay cô bám vào váy Ayaka như để giữ thăng bằng. Nụ hôn của Ayaka không vội vã, mà như một lời mời gọi, từng chút một kéo Hana vào cơn lốc của dục vọng. Cô gái trẻ khẽ rên, âm thanh nhỏ bé và mềm mại, khiến Ayaka cảm thấy cơ thể mình nóng lên. "Ư-ưmm~... chị, chị Ayaka... chúng ta không nên~..." Hana thì thầm, nhưng giọng cô yếu ớt, không có chút quyết tâm."Không ai cần biết, Hana," Ayaka thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến Hana rùng mình. "Chỉ có chị và em thôi." Cô kéo Hana xuống giường, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, để cô gái nằm dưới mình. Ayaka cởi từng cúc áo của Hana, để lộ làn da trắng mịn và cơ thể thanh mảnh. Cô cúi xuống, hôn lên xương quai xanh của Hana, rồi lướt môi xuống ngực cô, cảm nhận sự run rẩy của cô gái trẻ."A-ahh~... chị... chị ơi~!" Hana rên lên, giọng cô cao vút, mềm mại như một cô gái đang bị nhấn chìm trong khoái cảm. Cô cong người, ngực đẩy lên để đón nhận môi Ayaka, như thể cơ thể cô đang cầu xin thêm. Ayaka mỉm cười, ngậm lấy một bên đầu nhũ của Hana, cắn nhẹ rồi mút mạnh, khiến cô gái trẻ bật ra một tiếng rên dài, nữ tính và đầy kích thích. "Ư-ưhh~... chị, em... em không chịu được~!"Ayaka không dừng lại. Tay cô lướt xuống, luồn vào váy Hana, chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô gái. Hana giật mình, đôi chân khép chặt theo phản xạ, nhưng Ayaka khéo léo vuốt ve, khiến cô dần thả lỏng. "Thư giãn đi, Hana," Ayaka thì thầm, ngón tay cô chậm rãi khám phá, cảm nhận sự ướt át và nóng bỏng. "Em đẹp lắm, em biết không?"Hana cắn môi, mặt đỏ bừng, nhưng tiếng rên của cô không thể kìm lại. "A-anhh~... chị, chị làm em... em xấu hổ quá~!" Cô cong người, hông khẽ đẩy lên để đón nhận những cái chạm của Ayaka. Mỗi lần ngón tay Ayaka di chuyển, chạm vào điểm nhạy cảm, Hana lại rên lên, giọng cao vút và mềm mại, như thể cô không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.Ayaka kéo váy Hana xuống, để lộ hoàn toàn cơ thể cô gái trẻ. Cô cúi xuống, hôn lên bụng Hana, rồi lướt môi xuống thấp hơn, nơi mà Hana nhạy cảm nhất. "Chị... chị đừng~!" Hana lắp bắp, nhưng giọng cô chỉ như một lời cầu xin yếu ớt. Ayaka không nghe, môi cô chạm vào, lưỡi cô bắt đầu khám phá, và Hana gần như hét lên vì khoái cảm. "A-aahh~... chị Ayaka, em... em không chịu nổi~!"Tiếng rên của Hana vang vọng trong căn phòng, cao vút và nữ tính, khiến Ayaka càng thêm phấn khích. Cô tăng nhịp độ, môi và lưỡi phối hợp nhịp nhàng, cảm nhận sự co bóp của Hana mỗi khi cô chạm đúng chỗ. Hana bám chặt vào drap giường, móng tay cào xé vải, cơ thể cô run rẩy dữ dội. "Ư-ưhh~... chị, em... em sắp... sắp rồi~!" Cô nức nở, và chỉ vài giây sau, cô đạt đến cao trào, một tiếng rên dài thoát ra, mềm mại và đầy nữ tính.Ayaka ngẩng lên, nhìn Hana nằm đó, thở hổn hển, đôi mắt mơ màng và gò má ửng hồng. Cô mỉm cười, vuốt nhẹ tóc Hana. "Em thật sự rất ngọt ngào," cô thì thầm, giọng đầy thỏa mãn. Hana chỉ biết nằm yên, mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Ayaka.---
Khi Kunigami trở về nhà vào tối muộn, Ayaka đã ở trong phòng khách, đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hana đang dọn dẹp bếp, dáng vẻ rụt rè như mọi ngày, nhưng ánh mắt cô thoáng lướt qua Ayaka, mang theo chút bí mật mà chỉ hai người hiểu. Kunigami không nhận ra gì, hoặc nếu có, hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ gật đầu với Ayaka, rồi đi thẳng lên phòng.Ayaka nhìn theo bóng lưng chồng, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cô biết hắn có bí mật của riêng mình, và cô cũng có bí mật của cô. Không ai trách ai, không ai giữ ai. Cuộc hôn nhân của họ chỉ là một vỏ bọc, và cả hai đều tìm cách thỏa mãn bản thân theo cách riêng.Trong căn nhà yên tĩnh, dục vọng vẫn âm thầm cháy, không cần tình yêu, không cần lời hứa hẹn.

Tháng ngày tiếp tục lặng lẽ trôi, như dòng nước chảy qua những kẽ đá, không để lại dấu vết gì ngoài sự mài mòn vô hình. Kunigami Rensuke và Ayaka sống dưới một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa họ lớn dần, như hai hành tinh xoay quanh quỹ đạo riêng, chỉ vô tình va chạm trong những khoảnh khắc hiếm hoi. Cuộc hôn nhân của họ giờ đây chỉ còn là một vỏ bọc, một sự sắp đặt để làm hài lòng gia đình và xã hội. Không ai trách ai, không ai đòi hỏi gì từ nhau. Họ đều bận rộn với những khao khát riêng, những ngọn lửa dục vọng thiêu đốt tâm trí và cơ thể.Kunigami vẫn là chính hắn – một người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng, và đầy bản năng. Hắn không yêu, không gắn bó, không tìm kiếm gì ngoài sự thỏa mãn xác thịt. Những lần gặp gỡ bất chợt với Isagi Yoichi, hay đôi khi là những người lạ mặt ở quán bar, chỉ như những cơn gió thoảng qua, mãnh liệt nhưng chóng tàn. Với Kunigami, dục vọng là một nhu cầu sinh học, không hơn không kém. Hắn không để trái tim mình vướng bận, và điều đó khiến hắn cảm thấy tự do, nhưng cũng trống rỗng.Ayaka thì khác. Dưới vẻ ngoài dịu dàng và nụ cười hoàn hảo, cô là một người phụ nữ phức tạp, bị giằng xé giữa lý trí và cảm xúc. Cô không yêu Kunigami, và cô chấp nhận rằng hắn cũng không yêu cô. Nhưng với Hana, cô hầu gái trẻ tuổi, Ayaka đã tìm thấy điều mà cô không ngờ tới – một thứ gần giống tình yêu, dù cô không dám gọi tên nó. Những khoảnh khắc lén lút với Hana không chỉ là sự giải phóng dục vọng, mà còn là sự kết nối sâu sắc, một nơi để Ayaka gửi gắm những cảm xúc mà cô đã chôn chặt từ lâu.---


Kunigami vẫn giữ thói quen ra ngoài vào những buổi tối, khi ánh đèn thành phố bắt đầu sáng lên. Hắn không tìm kiếm gì cụ thể, nhưng bản năng luôn dẫn dắt hắn đến những nơi quen thuộc – quán bar, phòng tập, hay đôi khi là những góc phố tấp nập. Một lần nữa, hắn gặp Isagi Yoichi, trong một hoàn cảnh chẳng ai ngờ tới.Đó là một đêm mưa, khi Kunigami bước vào một khách sạn nhỏ để tránh cơn bão. Hắn không định ở lại, chỉ muốn chờ mưa tạnh. Nhưng khi bước vào sảnh, hắn bắt gặp Isagi, đứng đó với mái tóc đen ướt sũng và áo phông dính chặt vào cơ thể, làm nổi bật từng đường nét săn chắc. Cậu đang nói chuyện với một người lạ, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái quen thuộc."Mày đây à?" Kunigami lên tiếng, giọng trầm đục, cắt ngang cuộc trò chuyện của Isagi. Hắn bước đến, ánh mắt khóa chặt vào cậu, như một con thú săn mồi vừa tìm thấy mục tiêu.Isagi quay lại, nhếch môi, không chút ngạc nhiên. "Kunigami. Lại gặp mày ở chỗ quái quỷ này." Cậu liếc qua người lạ bên cạnh, rồi ra hiệu cho anh ta rời đi. Người kia nhún vai, biến mất vào hành lang, để lại Kunigami và Isagi trong không gian chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ."Vẫn lông bông như xưa, hả?" Kunigami hỏi, giọng mang chút giễu cợt, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự khao khát không thể che giấu.Isagi cười khẩy, bước gần hơn, hơi thở cậu hòa vào không khí ẩm ướt. "Mày thì khác gì? Vợ mày đâu, mà mày lại lảng vảng ở đây?" Cậu nghiêng đầu, ánh mắt thách thức, như đang cố ý khơi dậy ngọn lửa trong Kunigami.Họ không cần nói thêm gì nữa. Chỉ vài phút sau, họ đã ở trong một căn phòng trên tầng cao, cửa vừa đóng lại, Kunigami đã đẩy Isagi vào tường, môi hắn chiếm lấy môi cậu trong một nụ hôn mãnh liệt. Không có lời yêu thương, không có sự dịu dàng – chỉ có dục vọng thuần túy, như hai con thú bị giam cầm quá lâu."Mày... vẫn thế, hả?" Isagi thở hổn hển, tay cậu luồn vào tóc Kunigami, kéo mạnh. "Tao tưởng mày bận làm chồng rồi chứ."Kunigami cười nhạt, cắn nhẹ lên cổ Isagi, để lại một dấu đỏ mờ. "Chồng thì liên quan gì? Tao chỉ muốn mày, ngay bây giờ." Hắn lột áo Isagi, để lộ cơ thể săn chắc, lấp loáng mồ hôi và nước mưa. Tay hắn lướt qua ngực cậu, bóp mạnh, cảm nhận sự căng cứng của đầu nhũ. "Mày vẫn nhạy cảm như xưa.""Ư-ưhh~... mày nói ít thôi~!" Isagi rên lên, giọng cậu mềm mại, cao vút, như một cô gái đang chìm trong khoái cảm. Cậu cong người, ngực đẩy lên để đón nhận tay Kunigami, như thể cầu xin thêm. Hậu huyệt của cậu đã bắt đầu ướt át, chỉ từ những cái chạm đơn giản, và Kunigami có thể cảm nhận được điều đó khi tay hắn lướt xuống.Hắn không chờ đợi thêm. Kéo Isagi xuống giường, Kunigami đặt cậu nằm sấp, mông cong lên đầy mời gọi. "Mày vẫn thế, chỉ cần tao chạm là mày tan chảy," hắn thì thầm, giọng đầy trêu chọc, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng dục vọng. Hắn vuốt ve mông Isagi, rồi không báo trước, đẩy mạnh vào hậu huyệt của cậu."A-aahh~!" Isagi hét lên, tiếng rên cao vút vang vọng, mềm mại và nữ tính đến mức khiến Kunigami rùng mình. Hậu huyệt của cậu siết chặt quanh hắn, nóng bỏng và ướt át, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này. Mỗi cú thúc của Kunigami đều mạnh mẽ, sâu đến mức Isagi cảm thấy như mình bị xâm chiếm hoàn toàn. "Ư-ưhh~... Kunigami, mày... mày mạnh quá~!""Mày thích thế mà, đúng không?" Kunigami gầm gừ, tay nắm chặt hông Isagi, kéo cậu về phía mình để mỗi cú thúc càng thêm sâu. Âm thanh da thịt va chạm hòa quyện với tiếng rên của Isagi, tạo nên một bản giao hưởng hoang dại. "Rên nữa đi, tao muốn nghe mày.""A-anhh~... tao... tao không chịu nổi~!" Isagi nức nở, đôi tay bám chặt vào drap giường, móng tay cào xé vải. Cậu cong người, mông đẩy ngược lại để đón nhận từng cú thúc của Kunigami. Tiếng rên của cậu ngày càng đứt quãng, cao vút và nữ tính, như thể cậu không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa.Họ tiếp tục, đổi hết tư thế này đến tư thế khác, như thể muốn vét cạn mọi khoái lạc từ nhau. Cuối cùng, khi cả hai gần đến giới hạn, Kunigami kéo Isagi vào lòng, để cậu ngồi trên đùi hắn. "Ra đi, tao muốn thấy mày tan chảy," hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Isagi."A-aahh~... Kunigami, tao... tao~!" Isagi đạt cao trào, tiếng rên dài, mềm mại và nữ tính vang vọng, trong khi Kunigami phóng thích sâu bên trong cậu. Họ nằm đó, thở hổn hển, nhưng không có cái ôm, không có lời thì thầm. Kunigami đứng dậy, mặc quần áo, và rời đi mà không ngoảnh lại. Với hắn, đây chỉ là một lần thỏa mãn, không hơn không kém.---
Trong khi Kunigami chìm trong những cuộc gặp gỡ vô nghĩa, Ayaka lại tìm thấy một thế giới hoàn toàn khác bên Hana. Với cô, Hana không chỉ là một người để thỏa mãn dục vọng, mà còn là nơi cô gửi gắm những cảm xúc mà cô chưa từng dám thừa nhận. Cô không biết liệu có nên gọi đó là tình yêu, nhưng mỗi lần ở bên Hana, Ayaka cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, như thể cô đang sống thật với chính mình.Một buổi chiều, khi Kunigami đi vắng, Ayaka gọi Hana vào phòng ngủ. Cô không cần lý do gì cả – chỉ cần nhìn thấy Hana, với mái tóc nâu buộc cao và đôi mắt to tròn, là Ayaka đã muốn kéo cô vào lòng. "Hana, ở lại với chị một lát, được không?" Ayaka nói, giọng mềm mại nhưng mang theo chút cầu xin.Hana gật đầu, má cô ửng hồng. Cô đã quen với những khoảnh khắc này, nhưng mỗi lần ở gần Ayaka, cô vẫn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. "Dạ, chị Ayaka..." Cô thì thầm, đứng yên khi Ayaka bước đến gần, đặt một tay lên má cô.Ayaka cúi xuống, hôn Hana, nụ hôn chậm rãi và dịu dàng, không giống sự vội vã của những lần trước. Cô muốn tận hưởng từng giây phút, cảm nhận hơi ấm từ môi Hana, sự run rẩy của cô gái trẻ dưới tay mình. "Em thật sự rất đặc biệt với chị," Ayaka thì thầm, giọng cô run run, như thể đang thú nhận điều gì đó.Hana đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào Ayaka. "Chị... chị đừng nói thế, em... em chỉ là người làm thôi mà..." Nhưng cô không kháng cự khi Ayaka kéo cô xuống giường, nhẹ nhàng cởi áo cô, để lộ làn da trắng mịn.Ayaka hôn lên cổ Hana, rồi lướt môi xuống ngực cô, cảm nhận sự căng cứng của đầu nhũ. "Ư-ưmm~... chị Ayaka~!" Hana rên lên, giọng cô mềm mại, cao vút, như một cô gái đang chìm trong khoái cảm. Cô cong người, ngực đẩy lên để đón nhận môi Ayaka, như thể cầu xin thêm.Ayaka mỉm cười, tay cô lướt xuống, luồn vào váy Hana, chạm vào nơi nhạy cảm nhất. "Thư giãn đi, Hana," cô thì thầm, ngón tay cô chậm rãi khám phá, cảm nhận sự ướt át và nóng bỏng. Hana rên lớn hơn, giọng cô đứt quãng, nữ tính và đầy kích thích. "A-anhh~... chị, em... em không chịu được~!"Ayaka cúi xuống, môi cô chạm vào nơi nhạy cảm của Hana, lưỡi cô bắt đầu khám phá. Hana gần như hét lên, đôi tay bám chặt vào tóc Ayaka, cơ thể cô run rẩy dữ dội. "A-aahh~... chị Ayaka, em... em sắp... sắp rồi~!" Cô nức nở, và chỉ vài giây sau, cô đạt cao trào, tiếng rên dài, mềm mại và nữ tính vang vọng.Ayaka ngẩng lên, nhìn Hana nằm đó, thở hổn hển, đôi mắt mơ màng. Cô kéo Hana vào lòng, ôm chặt cô, thì thầm: "Chị không muốn mất em, Hana." Lời nói ấy khiến Hana khựng lại, nhưng cô không đáp, chỉ nép sát vào Ayaka, như thể muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi.---
Kunigami và Ayaka tiếp tục sống bên nhau, nhưng họ không còn là vợ chồng theo bất kỳ nghĩa nào. Kunigami chìm trong những cuộc gặp gỡ không cảm xúc, tìm kiếm sự thỏa mãn để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Ayaka, ngược lại, tìm thấy ánh sáng trong Hana, một thứ tình cảm mà cô vừa khao khát vừa sợ hãi.Họ không đối mặt, không chất vấn, không cần giải thích. Cuộc sống của họ là một chuỗi những bí mật, những ngọn lửa cháy riêng lẻ, không bao giờ hòa quyện. Kunigami không yêu, và có lẽ hắn sẽ không bao giờ yêu. Nhưng Ayaka, dù không muốn thừa nhận, đã để trái tim mình lạc lối trong ánh mắt của Hana.Và trong căn nhà yên tĩnh ấy, dục vọng và tình yêu đan xen, không ai thắng, không ai thua.

Thời gian, như một người kể chuyện lặng lẽ, tiếp tục viết nên những chương mới cho cuộc đời của Kunigami Rensuke và Ayaka. Mỗi ngày trôi qua, họ càng trở thành những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, chỉ gắn kết bởi những trách nhiệm vô hình và một thỏa thuận ngầm: không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Kunigami vẫn chìm trong những cuộc gặp gỡ thoáng qua với Isagi Yoichi hay những người lạ mặt khác, nơi hắn tìm kiếm sự thỏa mãn xác thịt mà không cần cảm xúc. Ayaka, ngược lại, ngày càng gắn bó với Hana, cô hầu gái trẻ tuổi, không chỉ vì dục vọng mà còn vì tình cảm sâu sắc mà cô không thể phủ nhận.Một buổi tối, khi Kunigami trở về nhà muộn, hắn vô tình bắt gặp Ayaka và Hana trong phòng khách. Họ không làm gì quá giới hạn – chỉ là một cái nắm tay kéo dài, ánh mắt trao nhau đầy ý nghĩa, và một nụ cười dịu dàng từ Ayaka mà hắn chưa từng thấy cô dành cho mình. Kunigami dừng lại ở cửa, ánh mắt lướt qua họ, nhưng hắn không nói gì. Hắn chỉ gật đầu nhẹ, như thể đó là một cảnh tượng bình thường, rồi đi thẳng lên phòng. Ayaka nhìn theo bóng lưng hắn, tim cô khẽ thắt lại, nhưng cô nhanh chóng quay lại với Hana, như thể sự hiện diện của Kunigami chỉ là một cơn gió thoáng qua.Kunigami biết Ayaka ngoại tình, và hắn không ngạc nhiên. Hắn không cảm thấy tức giận, không cảm thấy bị phản bội. Với hắn, cuộc hôn nhân này từ đầu đã không dựa trên tình yêu, nên việc Ayaka tìm kiếm niềm vui riêng chẳng có gì đáng để tâm. Hắn cũng không định đối chất hay thay đổi bất cứ điều gì. Họ đều có bí mật, và họ đều chọn cách làm ngơ.Nhưng cuộc sống không để họ mãi trôi trong sự tự do ích kỷ ấy. Gia đình Kunigami, đặc biệt là mẹ hắn, bắt đầu gây áp lực. "Rensuke, con và Ayaka cưới nhau cũng được một thời gian rồi. Khi nào thì mẹ được bế cháu?" Những câu hỏi ấy, ban đầu chỉ là lời nhắc nhở nhẹ nhàng, dần trở thành sự thúc ép không ngừng. Ayaka cũng nhận được những cuộc gọi tương tự từ mẹ cô, giọng nói đầy mong đợi xen lẫn trách móc. Cả hai biết rằng, dù không yêu nhau, họ phải làm gì đó để đáp ứng kỳ vọng của gia đình.Kunigami và Ayaka không bao giờ thảo luận về việc có con theo cách truyền thống. Hắn không chạm vào cô, và cô cũng không muốn điều đó. Sau một buổi tối hiếm hoi ngồi lại với nhau, họ đi đến một quyết định: nhận nuôi một đứa trẻ từ cô nhi viện. Đó không phải là giải pháp hoàn hảo, nhưng nó đủ để làm hài lòng gia đình và giữ cho cuộc sống của họ không bị xáo trộn quá nhiều.---
Một buổi sáng đầu xuân, Kunigami và Ayaka đến một cô nhi viện nhỏ ở ngoại ô thành phố. Không khí nơi đây yên bình, nhưng mang một nỗi buồn khó tả. Họ được dẫn đến một căn phòng nhỏ, nơi những chiếc nôi được xếp ngay ngắn. Trong số đó, một bé gái sơ sinh, chỉ vài tuần tuổi, nằm ngủ yên với đôi má hồng hào. Đôi mắt cô bé khép chặt, nhưng hàng mi dài khẽ rung động, như thể đang mơ về một thế giới mà cô chưa từng biết.Ayaka là người đầu tiên tiến đến, ánh mắt cô dịu lại khi nhìn đứa trẻ. Cô đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ xíu của bé, và bất giác mỉm cười. Kunigami đứng phía sau, không nói gì, nhưng ánh mắt hắn cũng mềm đi. Hắn không phải là người dễ xúc động, nhưng có điều gì đó ở đứa trẻ này khiến hắn cảm thấy... đúng đắn.Họ đặt tên cô bé là Rina. Quyết định nhận nuôi được hoàn tất nhanh chóng, và Rina trở thành một phần trong ngôi nhà của Kunigami và Ayaka. Từ ngày đó, cuộc sống của họ bắt đầu thay đổi – không phải vì họ trở nên gần gũi hơn, mà vì cả hai đều tìm thấy một mục đích mới: chăm sóc Rina.Kunigami, dù lạnh lùng và xa cách, lại là một người cha tận tụy theo cách của riêng mình. Hắn học cách pha sữa, thay tã, và thậm chí hát ru cho Rina vào những đêm cô bé quấy khóc. Những lúc ấy, hắn không còn là người đàn ông chỉ biết chạy theo dục vọng, mà là một người cha vụng về nhưng đầy trách nhiệm. Ayaka, với bản tính dịu dàng, trở thành một người mẹ ấm áp. Cô thường bế Rina trong lòng, kể chuyện cho cô bé nghe, và mỉm cười mỗi khi Rina nắm lấy ngón tay cô.Nhưng cả hai đều không che giấu được sự thật về mối quan hệ của mình. Kunigami vẫn ra ngoài vào những buổi tối, đôi khi trở về với mùi rượu và một ánh mắt trống rỗng. Ayaka vẫn lén lút gặp Hana, dù cô cố gắng kín đáo hơn khi Rina xuất hiện. Họ không yêu nhau, và họ không cố gắng giả vờ trước mặt Rina. Ngôi nhà của họ không phải là một tổ ấm truyền thống, mà là một nơi mà mỗi người sống theo cách riêng, chỉ gắn kết bởi tình yêu dành cho cô bé.---
Thời gian trôi nhanh, và Rina lớn lên trong sự chăm sóc của Kunigami và Ayaka. Cô bé là một đứa trẻ thông minh, nhạy cảm, với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ. Từ nhỏ, Rina đã nhận ra rằng cha mẹ mình không giống những cặp đôi khác. Họ không nắm tay nhau, không hôn nhau, không chia sẻ những khoảnh khắc thân mật. Thay vào đó, cô thường thấy cha mình rời nhà vào ban đêm, và mẹ mình đôi khi nhìn Hana với ánh mắt mà cô bé không hoàn toàn hiểu.Khi Rina lên 10 tuổi, cô bắt đầu đặt câu hỏi. Một buổi chiều, khi đang ngồi vẽ tranh bên Ayaka, cô bé ngẩng lên và hỏi: "Mẹ, mẹ và cha có yêu nhau không?"Ayaka khựng lại, chiếc bút trong tay cô dừng trên trang sách. Cô nhìn Rina, ánh mắt thoáng chút bối rối, nhưng rồi cô mỉm cười nhẹ. "Chúng ta là một gia đình, Rina. Cha và mẹ yêu con, và đó là điều quan trọng nhất."Rina gật đầu, nhưng cô bé không dễ dàng bị thuyết phục. Cô tiếp tục quan sát, và dần dần, cô nhận ra sự thật: cha cô có những mối quan hệ bên ngoài, và mẹ cô có tình cảm đặc biệt với Hana, người giờ đây không còn là hầu gái mà là một người bạn thân thiết của gia đình. Rina không phán xét, không trách móc. Với cô, đó chỉ là cách mà cha mẹ mình sống, và miễn là họ yêu thương cô, cô không quan tâm đến những chuyện khác.---
Khi Rina bước vào tuổi thiếu niên, cô trở thành một cô gái tự lập và mạnh mẽ. Cô yêu cha mẹ mình, dù biết rõ họ không yêu nhau. Kunigami vẫn là người cha nghiêm khắc nhưng luôn sẵn sàng bảo vệ cô, dạy cô cách đối mặt với khó khăn và không bao giờ bỏ cuộc. Ayaka là người mẹ dịu dàng, luôn lắng nghe và chia sẻ với Rina những ước mơ, những nỗi sợ. Hana vẫn ở bên, không còn là bí mật nữa, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Ayaka và Rina.Kunigami và Isagi vẫn gặp nhau vài lần trong những năm qua, nhưng tần suất thưa dần. Với Kunigami, dục vọng không còn là thứ duy nhất định hình cuộc sống của hắn. Hắn vẫn không yêu, nhưng Rina đã mang đến cho hắn một ý nghĩa mới – một trách nhiệm vượt xa những ham muốn bản năng. Ayaka, ngược lại, ngày càng gắn bó với Hana. Cô không gọi đó là tình yêu trước mặt Rina, nhưng cô biết rằng Hana là người duy nhất khiến trái tim cô rung động.Rina, dù còn trẻ, đã học được cách chấp nhận sự phức tạp của gia đình mình. Cô không mơ về một tổ ấm lý tưởng, vì cô biết rằng tình yêu không nhất thiết phải hoàn hảo. Cha mẹ cô không yêu nhau, nhưng họ yêu cô, và cô yêu họ. Điều đó, với Rina, là đủ.---### Khoảnh khắc cuối cùngMột buổi tối, khi Rina vừa tròn 16 tuổi, gia đình họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Kunigami đứng ở góc sân, nướng thịt, ánh mắt hắn dịu dàng khi nhìn Rina cười đùa với bạn bè. Ayaka ngồi bên bàn, tay đan chặt với Hana, nụ cười của cô rạng rỡ hơn bao giờ hết. Rina chạy đến, ôm lấy cả Kunigami và Ayaka, thì thầm: "Con yêu hai người."Kunigami xoa đầu cô bé, giọng trầm ấm: "Cha cũng yêu con, Rina." Ayaka hôn lên má Rina, mắt cô lấp lánh: "Mẹ mãi mãi yêu con."Họ không phải là một gia đình hoàn hảo, nhưng họ là một gia đình. Trong ngôi nhà ấy, dục vọng và tình yêu, trách nhiệm và tự do, tất cả đan xen, tạo nên một bức tranh không giống ai. Và ở trung tâm của bức tranh ấy là Rina – ánh sáng duy nhất mà Kunigami và Ayaka cùng nhau gìn giữ.

Thời gian, với sự tàn nhẫn và dịu dàng của nó, tiếp tục đẩy mọi thứ về phía trước. Sau nhiều năm sống trong một cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Kunigami Rensuke và Ayaka cuối cùng cũng đối mặt với sự thật mà cả hai đều ngầm hiểu: họ không thuộc về nhau. Không có tình yêu, không có sự gắn kết, chỉ có Rina là sợi dây duy nhất giữ họ lại. Nhưng Rina giờ đây đã lớn, một thiếu nữ 16 tuổi thông minh và nhạy cảm, đủ để hiểu rằng cha mẹ cô sẽ hạnh phúc hơn nếu được sống thật với chính mình.Quyết định ly hôn không đến từ một cuộc cãi vã hay một sự kiện chấn động. Nó diễn ra một cách lặng lẽ, trong một buổi tối mùa thu khi lá vàng rơi đầy sân. Kunigami và Ayaka ngồi đối diện nhau trong phòng khách, một tách trà nguội lạnh giữa họ. Không có lời trách móc, không có nước mắt. Họ chỉ nói về những gì cần làm để đảm bảo Rina không bị tổn thương."Chúng ta nên dừng lại, Rensuke," Ayaka lên tiếng trước, giọng cô bình tĩnh nhưng kiên định. "Không phải vì tôi hay anh, mà vì Rina. Con bé cần một môi trường thật sự hạnh phúc."Kunigami gật đầu, ánh mắt hắn xa xăm. "Ừ. Tôi đồng ý. Rina... con bé sẽ ổn chứ?"Ayaka mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi mà Kunigami nhận ra là dành cho Rina, không phải hắn. "Con bé mạnh mẽ hơn chúng ta nghĩ. Và tôi sẽ ở bên con bé."Họ thống nhất rằng Rina sẽ sống với Ayaka, không chỉ vì cô là người mẹ gần gũi hơn với con gái, mà còn vì Ayaka đã xây dựng một mối quan hệ ổn định với Hana, người giờ đây không chỉ là bạn mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Kunigami, với lối sống tự do và những lần ra đi không lời giải thích, biết rằng hắn không thể mang lại cho Rina sự ổn định mà cô bé cần. Hắn chấp nhận điều đó, không phải vì hối tiếc, mà vì hắn muốn Rina có một cuộc sống tốt hơn.Quá trình ly hôn diễn ra nhanh chóng và êm thấm. Gia đình hai bên, dù ban đầu phản đối, cuối cùng cũng chấp nhận khi thấy cả Kunigami và Ayaka đều kiên quyết. Rina, khi được thông báo, không khóc cũng không giận. Cô chỉ ôm chặt cả hai, thì thầm: "Con chỉ muốn cha mẹ hạnh phúc." Lời nói ấy khiến Ayaka rưng rưng, còn Kunigami chỉ biết xoa đầu cô bé, không nói gì thêm.---
Sau ly hôn, Ayaka chuyển đến một căn nhà nhỏ hơn ở ngoại ô, nơi có một khu vườn đầy hoa và ánh nắng. Hana cũng dọn đến sống cùng, không còn trong vai trò một người hầu mà là người bạn đồng hành của Ayaka. Họ không công khai mối quan hệ của mình với thế giới, nhưng trong ngôi nhà ấy, họ sống thật với cảm xúc của mình. Ayaka cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể cô cuối cùng cũng được thở sau nhiều năm bị giam cầm trong một vỏ bọc không thuộc về mình.Rina nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Cô yêu ngôi nhà mới, yêu khu vườn nơi cô có thể ngồi đọc sách hoặc vẽ tranh, và yêu cả sự hiện diện của Hana. Với Rina, Hana không chỉ là người yêu của mẹ cô, mà còn là một người chị, một người bạn. Hana dạy Rina cách làm bánh, cách chăm sóc hoa, và đôi khi kể cho cô nghe những câu chuyện về tuổi trẻ của mình, khiến Rina cười nghiêng ngả. Ayaka, nhìn con gái và Hana hòa thuận, cảm thấy một niềm hạnh phúc mà cô chưa từng nghĩ mình xứng đáng có được.Một buổi tối, khi cả ba ngồi quanh bàn ăn, Rina bất chợt hỏi: "Mẹ, cô Hana, hai người yêu nhau, đúng không?" Câu hỏi của cô bé thẳng thắn, không mang chút phán xét, chỉ đơn giản là sự tò mò của một thiếu nữ đang cố hiểu thế giới.Ayaka và Hana nhìn nhau, ánh mắt thoáng chút bối rối. Cuối cùng, Ayaka nắm tay Hana, mỉm cười với Rina. "Ừ, mẹ yêu cô Hana. Và mẹ cũng yêu con, Rina. Đó là hai loại tình yêu khác nhau, nhưng đều rất quan trọng với mẹ."Rina gật đầu, nhấm nháp món súp Hana làm. "Con hiểu rồi. Miễn là mẹ và cô Hana hạnh phúc, con không quan tâm gì khác." Cô bé cười, và nụ cười ấy khiến Ayaka cảm thấy như mọi quyết định của mình đều đúng đắn.Cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Ayaka vẫn phải đối mặt với những ánh mắt dò xét từ xã hội, những lời thì thầm từ họ hàng. Hana đôi khi cảm thấy áp lực vì mối quan hệ của họ không được công nhận rộng rãi. Nhưng khi trở về ngôi nhà nhỏ, nơi Rina đang chờ với một bức tranh mới hay một câu chuyện hài hước, mọi khó khăn dường như tan biến. Họ là một gia đình – không theo chuẩn mực thông thường, nhưng tràn đầy yêu thương.---
Kunigami, sau ly hôn, chuyển đến một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố. Không gian mới của hắn đơn giản, gần như trống trải, chỉ có vài món đồ nội thất cơ bản và một chiếc túi tập gym ở góc phòng. Hắn vẫn tiếp tục công việc của mình, vẫn đến phòng tập mỗi ngày, nhưng những buổi tối lang thang ở quán bar dần thưa đi. Không phải vì hắn thay đổi, mà vì một lý do bất ngờ: Isagi Yoichi đã rời khỏi cuộc đời hắn.Kunigami nghe tin về Isagi từ một người bạn chung. Cậu đã kết hôn với Adam Blake, một doanh nhân thành đạt người Anh, nổi tiếng trong giới tài chính quốc tế. Adam là một người đàn ông cao lớn, lịch lãm, với mái tóc vàng và ánh mắt sắc sảo. Hắn gặp Isagi trong một giải đấu bóng đá quốc tế, nơi Isagi là ngôi sao sáng giá. Không ai biết chính xác họ yêu nhau từ khi nào, nhưng tin đồn lan nhanh rằng Adam đã cầu hôn Isagi sau một trận đấu, và Isagi, với nụ cười rạng rỡ, đã đồng ý.Kunigami không bất ngờ, nhưng hắn cảm thấy một khoảng trống khó giải thích. Hắn và Isagi chưa bao giờ yêu nhau – những lần họ quấn lấy nhau chỉ là sự thỏa mãn bản năng, không hơn không kém. Nhưng việc Isagi rời đi, sống một cuộc đời mới bên một người khác, khiến Kunigami nhận ra rằng hắn đang dần mất đi những mảnh ghép quen thuộc trong cuộc sống của mình. Hắn không ghen, không đau khổ, chỉ đơn giản là... trống rỗng.Hắn thử liên lạc với Isagi một lần, chỉ để chúc mừng, nhưng tin nhắn của hắn không được trả lời. Có lẽ Isagi đã bước sang một chương mới, và Kunigami không còn là một phần trong đó. Hắn không cố gắng nữa. Thay vào đó, hắn tập trung vào công việc, vào những buổi tập gym kéo dài, và vào những lần ghé thăm Rina.Rina là ánh sáng duy nhất còn lại trong cuộc đời Kunigami. Mỗi tháng, hắn đến thăm cô bé, mang theo một món quà nhỏ – đôi khi là một cuốn sách, đôi khi là một đôi giày thể thao. Rina luôn chào hắn bằng một cái ôm, và họ dành cả ngày để trò chuyện, đi dạo, hoặc chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau trong im lặng. Kunigami không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng mỗi lần nhìn Rina cười, hắn cảm thấy một sự bình yên hiếm hoi."Cha có ổn không?" Rina từng hỏi, khi họ ngồi trên một băng ghế công viên, ăn kem trong một chiều nắng nhẹ.Kunigami nhún vai, nhếch môi. "Ổn. Còn con, sống với mẹ và cô Hana thế nào?"Rina cười rạng rỡ. "Vui lắm. Mẹ và cô Hana hay cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng con biết họ yêu nhau. Con thích thấy họ hạnh phúc."Kunigami gật đầu, không nói gì thêm. Hắn không hỏi về Ayaka hay Hana, và Rina cũng không nhắc đến Isagi. Cô bé biết cha mình có những bí mật, nhưng cô không đào sâu. Với Rina, chỉ cần cha cô vẫn ở đây, vẫn yêu thương cô, là đủ.---
Thời gian trôi qua, Kunigami dần quen với sự cô đơn. Hắn không tìm kiếm những cuộc gặp gỡ thoáng qua nữa, không phải vì hắn thay đổi bản chất, mà vì hắn nhận ra rằng chúng không còn mang lại ý nghĩa gì. Hắn sống một mình, tập trung vào công việc và những chuyến đi xa để tìm lại sự cân bằng. Thỉnh thoảng, hắn nghĩ về Isagi, về những đêm họ quấn lấy nhau trong dục vọng, nhưng những ký ức ấy giờ đây chỉ như một giấc mơ mờ nhạt.Ayaka và Hana, ngược lại, xây dựng một cuộc sống đầy màu sắc bên Rina. Họ tổ chức những buổi picnic cuối tuần, cùng nhau chăm sóc khu vườn, và thậm chí bắt đầu một dự án nhỏ để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi trong thành phố. Ayaka cảm thấy mình đang sống thật, không còn phải che giấu hay giả vờ. Hana, với sự lạc quan và ấm áp, trở thành nguồn sức mạnh của cô, và Rina là lý do để họ tiếp tục tiến về phía trước.Rina lớn lên, trở thành một cô gái mạnh mẽ và tự lập. Cô học giỏi, tham gia đội bóng đá nữ ở trường, và mơ ước trở thành một họa sĩ. Cô yêu cha mẹ mình, dù biết rằng họ không bao giờ thuộc về nhau. Cô cũng biết về Isagi, về Hana, về những bí mật mà người lớn cố che giấu, nhưng cô chọn cách chấp nhận. Với Rina, gia đình không phải là một bức tranh hoàn hảo, mà là những mảnh ghép khác biệt, được ghép lại bằng tình yêu.---### Khoảnh khắc cuốiMột ngày hè, khi Rina vừa tròn 18 tuổi, cô tổ chức một buổi tiệc sinh nhật tại nhà Ayaka và Hana. Kunigami cũng đến, mang theo một chiếc hộp nhỏ đựng một bộ màu vẽ mà Rina luôn muốn. Bữa tiệc diễn ra trong khu vườn, dưới ánh đèn lồng lung linh và tiếng cười rộn ràng. Ayaka và Hana đứng cạnh nhau, tay trong tay, nhìn Rina thổi nến với nụ cười rạng rỡ.Kunigami ngồi ở góc vườn, lặng lẽ quan sát. Hắn không cảm thấy lạc lõng, chỉ đơn giản là hài lòng. Hắn nhìn Rina, cô gái mà hắn và Ayaka đã cùng nhau nuôi dưỡng, và nhận ra rằng, dù cuộc đời hắn có nhiều sai lầm, Rina là điều đúng đắn nhất hắn từng làm."Cha, lại đây chụp ảnh với con!" Rina gọi, kéo Kunigami vào khung hình. Hắn đứng bên cô, một tay đặt lên vai cô, trong khi Ayaka và Hana đứng ở phía kia, cười rạng rỡ. Bức ảnh ấy, với những nụ cười chân thật, là minh chứng cho một gia đình không hoàn hảo nhưng tràn đầy yêu thương.Sau bữa tiệc, Kunigami trở về căn hộ của mình, ánh trăng chiếu qua cửa sổ. Hắn nghĩ về Isagi, giờ đây có lẽ đang sống hạnh phúc bên Adam Blake ở một đất nước xa xôi. Hắn nghĩ về Ayaka và Hana, về ngôi nhà đầy tiếng cười mà hắn không còn là một phần. Và hắn nghĩ về Rina, cô gái đã mang lại ý nghĩa cho cuộc đời hắn, dù chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.Hắn nhếch môi, tự nhủ rằng cuộc sống này, dù không trọn vẹn, cũng đã đủ.

Thời gian, như một người họa sĩ kiên nhẫn, đã vẽ nên những nét cuối cùng cho bức tranh cuộc đời của Kunigami Rensuke, Ayaka, Rina, và cả Isagi Yoichi. Nhiều năm trôi qua kể từ khi Kunigami và Ayaka ly hôn, mỗi người đã tìm thấy con đường riêng của mình, dù không phải lúc nào cũng suôn sẻ hay hoàn hảo. Rina, cô gái từng là sợi dây gắn kết họ, giờ đây đã trưởng thành, trở thành một người phụ nữ trẻ với ước mơ và tài năng rực rỡ. Cuộc sống của họ, từng bị rối ren bởi dục vọng, trách nhiệm và những bí mật, cuối cùng cũng tìm được sự cân bằng – không phải theo cách truyền thống, mà theo cách mà họ chọn để sống thật với chính mình.Rina, ở tuổi 22, đã trở thành một họa sĩ đầy triển vọng. Cô tốt nghiệp đại học nghệ thuật với tấm bằng xuất sắc, và những bức tranh của cô – những tác phẩm đầy màu sắc nhưng mang nỗi buồn sâu lắng – bắt đầu được chú ý trong giới nghệ thuật. Cô tổ chức buổi triển lãm cá nhân đầu tiên của mình tại một phòng tranh nổi tiếng ở Tokyo, một sự kiện đánh dấu bước ngoặt trong sự nghiệp. Ayaka và Hana là những người ủng hộ cô nhiệt tình nhất, giúp cô chuẩn bị mọi thứ, từ việc chọn tranh đến thiết kế không gian. Kunigami, dù sống xa, cũng hứa sẽ đến, dù chỉ lặng lẽ đứng ở một góc để nhìn con gái tỏa sáng.Nhưng không ai ngờ rằng buổi triển lãm ấy sẽ trở thành nơi giao thoa cuối cùng của những mảnh ghép trong câu chuyện dài của họ – một khoảnh khắc mà quá khứ và hiện tại gặp nhau, không ồn ào, không kịch tính, chỉ đơn giản là một sự khép lại nhẹ nhàng.---
Phòng tranh nằm ở một khu phố sầm uất, với những tấm kính lớn phản chiếu ánh đèn thành phố. Bên trong, không gian được bài trí tinh tế, với những bức tranh của Rina treo trên tường, mỗi bức kể một câu chuyện riêng – về gia đình, về sự tự do, về những vết sẹo vô hình của trái tim. Khách mời đến đông, từ bạn bè của Rina, các nhà phê bình nghệ thuật, đến những người yêu tranh tò mò. Không khí tràn ngập tiếng nói cười, tiếng ly rượu chạm nhau, và những lời khen ngợi dành cho cô gái trẻ đứng ở trung tâm.Rina, trong chiếc váy xanh đậm đơn giản nhưng thanh lịch, di chuyển giữa các vị khách với nụ cười rạng rỡ. Cô trả lời các câu hỏi về tranh, chia sẻ cảm hứng đằng sau từng tác phẩm, và đôi khi dừng lại để ôm Ayaka hoặc Hana, những người luôn ở gần để động viên cô. Ayaka, giờ đây đã gần 40, vẫn giữ được vẻ dịu dàng nhưng mạnh mẽ hơn, ánh mắt cô lấp lánh tự hào khi nhìn Rina. Hana, với mái tóc nâu giờ được cắt ngắn, đứng cạnh Ayaka, tay đan chặt vào tay cô, như thể muốn nhắc nhở rằng họ đã vượt qua mọi khó khăn để có được ngày hôm nay.Kunigami đến muộn, như thói quen của hắn. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen giản dị, mái tóc cam đã điểm vài sợi bạc, nhưng vóc dáng vẫn săn chắc như ngày nào. Hắn không thích đám đông, nên chọn một góc khuất gần cửa sổ, lặng lẽ quan sát Rina từ xa. Nhìn cô bé mà hắn từng bế trong vòng tay giờ đây đứng đó, tự tin và rực rỡ, Kunigami cảm thấy một niềm tự hào khó tả. Hắn không đến gần, không muốn làm gián đoạn khoảnh khắc của Rina, nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi cô.---
Giữa dòng người tấp nập, Rina đang trò chuyện với một nhà phê bình thì ánh mắt cô vô tình lướt qua một cặp đôi vừa bước vào phòng tranh. Người đàn ông cao lớn, với mái tóc đen quen thuộc và nụ cười tự tin, đang nắm tay một người khác – một người đàn ông tóc vàng, mặc vest xanh navy, toát lên vẻ lịch lãm của một quý ông phương Tây. Rina khựng lại, tim cô đập mạnh khi nhận ra người đàn ông tóc đen: Isagi Yoichi.Isagi, giờ đây đã hơn 30 tuổi, vẫn giữ được vẻ cuốn hút của ngày trẻ, nhưng có thêm sự chững chạc và điềm tĩnh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc. Bên cạnh anh là Adam Blake, người chồng mà Rina từng nghe Ayaka nhắc đến trong một lần trò chuyện. Adam cao hơn Isagi một chút, với đôi mắt xanh sắc sảo và nụ cười ấm áp. Họ đi cạnh nhau, tay trong tay, như một cặp đôi hoàn hảo, thu hút không ít ánh nhìn từ những người xung quanh.Rina không biết nhiều về Isagi, chỉ nghe loáng thoáng từ Ayaka rằng anh từng là một phần trong cuộc sống của cha cô, dù chỉ thoáng qua. Cô chưa từng gặp anh, nhưng khuôn mặt ấy, với nụ cười đặc trưng, khiến cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ. Cô xin lỗi nhà phê bình, bước về phía họ, tim đập nhanh vì tò mò và một chút hồi hộp."Isagi-san?" Rina lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.Isagi quay lại, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Rina. Anh nhận ra cô ngay lập tức – không phải vì họ từng gặp, mà vì cô có nét giống Kunigami, từ ánh mắt kiên định đến nụ cười ấm áp giống Ayaka. "Rina?" Anh hỏi, giọng đầy bất ngờ. "Con là... Rina, đúng không?"Rina gật đầu, mỉm cười. "Vâng, cháu là Rina. Cháu không ngờ sẽ gặp chú ở đây. Đây là..." Cô nhìn sang Adam, ánh mắt tò mò.Adam bước lên, đưa tay ra bắt tay Rina, nụ cười của anh thân thiện và chân thành. "Tôi là Adam Blake, chồng của Yoichi. Rất vui được gặp cô, Rina. Triển lãm của cô thật ấn tượng."Rina đỏ mặt, cảm ơn Adam, rồi quay lại nhìn Isagi. "Cháu nghe mẹ kể về chú. Chú từng là bạn của cha cháu, đúng không?"Isagi gật đầu, ánh mắt anh thoáng chút hoài niệm. "Ừ, từng là bạn... một thời gian dài trước đây." Anh không đi sâu vào chi tiết, và Rina cũng không hỏi thêm. Cô hiểu rằng quá khứ của cha cô, của Isagi, là một câu chuyện phức tạp, và cô không cần biết hết để trân trọng khoảnh khắc này.Họ trò chuyện một lúc, chủ yếu về tranh của Rina. Isagi kể rằng anh và Adam đang ở Nhật Bản để thăm gia đình anh, và họ tình cờ thấy thông tin về triển lãm của Rina trên mạng. "Ta không biết cháu là con gái của Rensuke cho đến khi đọc tiểu sử," Isagi nói, cười nhẹ. "Nhưng nhìn cháu, ta biết ngay. Cô có ánh mắt của anh ấy."Rina cười, cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với Isagi, dù đây là lần đầu họ gặp. Adam, với sự tinh tế của mình, đứng cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào một câu hài hước khiến cả ba bật cười. Anh kể về cuộc sống của họ ở London, về việc Isagi vẫn chơi bóng đá bán chuyên và làm huấn luyện viên, về ngôi nhà nhỏ của họ với một chú mèo tên Sushi. Rina thích cách họ nói về nhau – không phô trương, nhưng tràn đầy yêu thương.---
Trong khi Rina trò chuyện với Isagi và Adam, Kunigami vẫn đứng ở góc phòng, ánh mắt hắn vô tình bắt gặp họ. Hắn nhận ra Isagi ngay lập tức, dù đã nhiều năm không gặp. Nhìn Isagi đứng đó, hạnh phúc bên Adam, nắm tay Rina và cười rạng rỡ, Kunigami cảm thấy một cảm giác khó tả. Không phải ghen tị, không phải nuối tiếc, mà là một sự bình yên. Hắn từng nghĩ Isagi là một phần không thể tách rời trong cuộc đời mình, nhưng giờ đây, hắn nhận ra rằng họ đã thuộc về những thế giới khác nhau.Hắn không đến gần, không muốn làm gián đoạn. Nhưng Rina, với sự nhạy cảm của mình, nhận ra cha cô từ xa. Cô vẫy tay, gọi lớn: "Cha! Lại đây đi!"Kunigami do dự, nhưng ánh mắt mong đợi của Rina khiến hắn không thể từ chối. Hắn bước đến, ánh mắt lướt qua Isagi và Adam. "Yoichi," hắn lên tiếng, giọng trầm đục, mang chút xa cách nhưng không lạnh lùng."Rensuke," Isagi đáp, nụ cười của anh vẫn tự nhiên. "Lâu rồi không gặp."Họ bắt tay, một cái bắt tay ngắn ngủi nhưng đủ để nói rằng không có hận thù, không có oán trách. Adam gật đầu chào Kunigami, ánh mắt anh thân thiện nhưng kín đáo. Kunigami không hỏi về cuộc sống của Isagi, và Isagi cũng không hỏi về hắn. Họ chỉ đứng đó, trò chuyện với Rina về triển lãm, về những bức tranh, như những người quen cũ gặp lại trong một khoảnh khắc tình cờ.Ayaka và Hana cũng đến gần, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tất cả những người từng là một phần trong câu chuyện của nhau đứng chung một khung cảnh. Ayaka mỉm cười với Isagi, chào Adam bằng sự lịch thiệp vốn có. Hana đứng cạnh, nắm tay Ayaka, ánh mắt cô lấp lánh khi nhìn Rina, người đang là trung tâm của mọi sự chú ý.---
Buổi triển lãm kết thúc muộn, khi ánh đèn thành phố đã sáng rực. Khách mời dần rời đi, để lại phòng tranh trong sự tĩnh lặng. Rina đứng giữa những bức tranh của mình, cảm thấy một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cô nhìn cha mẹ mình, nhìn Isagi và Adam, nhìn Hana, và nhận ra rằng cuộc đời cô, dù được xây dựng từ những mảnh ghép không hoàn hảo, lại đẹp đẽ theo cách riêng.Isagi và Adam rời đi sau khi chúc mừng Rina lần nữa. Trước khi đi, Isagi quay lại, đặt một tay lên vai cô. "Cháu là một cô gái tuyệt vời, Rina. Rensuke và Ayaka chắc hẳn rất tự hào." Anh nhìn Kunigami từ xa, nụ cười thoáng chút hoài niệm, rồi nắm tay Adam bước ra cửa.Kunigami đứng lại với Rina, giúp cô thu dọn một vài thứ. Hắn không nói nhiều, nhưng khi Rina ôm hắn trước khi rời đi, hắn thì thầm: "Con làm tốt lắm, Rina. Cha tự hào về con."Ayaka và Hana đưa Rina về nhà, ngôi nhà nhỏ đầy hoa và ánh sáng. Họ ngồi quanh bàn ăn, cười đùa và chia sẻ về buổi triển lãm, như một gia đình thực thụ. Kunigami trở về căn hộ của mình, bật một bản nhạc cũ và nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng gương mặt hắn. Hắn nghĩ về Isagi, về Ayaka, về Rina, và nhận ra rằng, dù cuộc đời hắn không trọn vẹn, hắn đã để lại một điều quý giá: Rina.Ở một nơi xa, Isagi và Adam trở về khách sạn, tay trong tay, cười nói về những kế hoạch tương lai. Họ không nhắc đến Kunigami, nhưng Isagi biết rằng, trong một góc nhỏ của trái tim, những ký ức về hắn sẽ luôn tồn tại, không phải như một nỗi đau, mà như một phần của hành trình đã đưa anh đến ngày hôm nay.Rina, trong căn phòng của mình, bắt đầu phác thảo một bức tranh mới – một bức tranh về những con người từng bước qua đời cô, về tình yêu, về sự tự do, và về những sợi dây vô hình nối họ lại. Cô mỉm cười, biết rằng câu chuyện của cô, của cha mẹ cô, của Isagi, sẽ mãi là nguồn cảm hứng cho những nét cọ của mình.

----End----

Tôi ko bt bản thân đang viết cái con mẹ j luôn ý:((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip