12. When I miss you

“Em xin anh đó, ngày mai đừng xếp lịch trình cho bọn em có được không?”

Trương Gia Nguyên bắt đầu đắm chìm vào nhân cách ‘ảnh đế’ của mình, hai mắt chớp chớp cùng môi nhỏ chu ra nắm lấy tay người kia lắc lắc.

“Anh thấy em chưa đủ chân thành hay sao? Em đã nói không phải bọn em lười biếng đâu mà, chỉ là do có chuyện rất rất quan trọng thôi á. Nha, anh ~?”

La Ngôn ở bên cạnh còn phải sởn gai ốc trước đứa bạn lâu năm của mình mỗi khi nó dở trò này ra chứ nói gì đến anh quản lý. Ánh mắt anh lúc này nhìn Trương Gia Nguyên ngập tràn sự ghét bỏ nhưng có cố gắng cỡ nào thì cũng không thoát khỏi gọng kìm của nó, thậm chí còn bị nhấc bổng lên xoay tròn nữa.

Đây rõ ràng là đe dọa, tôi phải duy quyền để được tăng lương.

Anh quản lý sau một hồi được nhìn thấy sao vào buổi sáng liền miễn cưỡng đồng ý trước tên nhóc con đang ngoan ngoãn chắp hai tay hết sức vô tội đằng kia.

“Thôi được rồi, nhưng hứa với anh phải thật cẩn thận, bây giờ mỗi một hành động của mấy đứa đều có thể trở thành miếng mồi ngon cho đám săn ảnh thêu dệt nên đủ thứ chuyện. Còn cả fan nữa, gần đây họ cũng mệt mỏi vì chuyện kia rồi, anh nghĩ mấy đứa đều ý thức được mức độ nghiêm trọng của nó.”

“Vâng, bọn em hiểu mà.”

“Yêu anh nhì chứ không nhất.”, Trương Gia Nguyên cười hì hì, ngón tay bắn tim nhỏ đến người kia.

Anh quản lý ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhanh chóng quay lại trạng thái tập trung mà bàn bạc lịch trình hôm nay kĩ càng trước khi sắp xếp cho họ thời gian trống trọn ngày mai.

*

Châu Kha Vũ lại uống rượu. Hơi men nồng nặc bốc lên không khỏi khiến La Ngôn nhíu mày mà quan sát xung quanh căn phòng đã từ lâu cậu mới ghé thăm. Những kệ gỗ đã từng chất đầy sách trên đó từ lúc nào bị thay thế bởi hàng loạt vỏ chai thủy tinh chứa thứ chất lỏng đặc quánh kia.

Cậu nhìn hắn đang ôm đầu học thuộc mớ lời thoại chán ngắt của dự án phim sắp tới dưới ánh đèn le lói chẳng đủ chiếu sáng gương mặt mà bất chợt thở dài, gõ gõ cánh cửa đánh tiếng.

Cốc cốc.

“Ưm La Ngôn đấy à? Có chuyện gì không?”, âm thanh khản đặc do đã lâu không được giải thoát cất lên khiến hắn bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng mà gãi đầu.

“Uống ít thôi, mày muốn chết trước khi giải nghệ đấy à.”

Vừa nói La Ngôn vừa lấy chân mình đá đá đống đồ đang chất đầy trên sàn nhà rồi ngồi xuống chiếc ghế bành lớn cạnh giường, nơi duy nhất có thể tạm chấp nhận được trong giới hạn chịu đựng của cậu.

“Lưu Vũ ca ngày mai về rồi, mày tính sao?”

Châu Kha Vũ cảm thấy cổ họng như bị ai bóp nghẹn lại, đã bao lâu rồi tên người đó không còn xuất hiện trong cuộc sống của hắn.

“Tao thì có thể suy tính gì? Người về thì về thôi, cũng chẳng còn liên quan đến tao nữa.”, hắn nhàn nhạt trả lời, ngón tay khuấy động viên đá trong ly rượu.

“Bản lĩnh của mày đâu hết rồi? Người ta mới nói vậy đã muốn từ bỏ, chẳng giống Châu Kha Vũ tao quen chút nào.”

Thấy người kia định lên tiếng, La Ngôn biết hắn nếu không phủ định thì cũng là chối bỏ nên nhanh chóng tiếp tục câu nói dang dở của mình.

“Mày có thể lãng phí ba năm để nhớ một người không còn yêu mày nữa nhưng lại không thể dành ra từng ấy thời gian để đợi một người thật lòng thương mày? Tao tính không xen vào chuyện này nữa vì dù sao cũng là chuyện riêng của hai người, nhưng phải nói mày quá ngốc đó Kha Vũ à. Mày luôn miệng nói mình rất hiểu anh ấy, rất yêu anh ấy, mọi thói quen, mọi sở thích của anh ấy mày đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng những điều đó thì được gì trong khi tấm lòng của anh ấy mày lại không thể nhận ra.”

“Ý mày là sao?”

La Ngôn đứng dậy đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng mặt hắn, “Là song hướng thầm mến, Lưu Vũ ca cũng thích mày.”

Vẫn là cách nói trực tiếp dễ truyền đạt hơn, nhưng có người vẫn cố tình không hiểu.

“Mày đừng có nói nhảm, anh ấy chặn hết phương thức liên lạc chính là muốn cắt đứt quan hệ với tao.”

“Rồi rồi, mày cứ cho là vậy đi. Đến lúc mất người thật thì đừng có trách tao không nói trước.”, La Ngôn bất lực đóng sầm cánh cửa lại, để Châu Kha Vũ một mình với mớ suy nghĩ đang rối như tơ vò trong đầu.

Làm sao có thể? Rõ ràng khi đó đã nói như vậy… Không thể nào…

*

Cô gái chỉ về phía chiếc du thuyền đang tiến đến gần bọn họ, ghé miệng thì thầm nho nhỏ với bạn trai của mình một cách vui vẻ. Không biết đó là chuyện gì nhưng người kia sau đó đột nhiên cúi xuống nhấc bổng cô lên như bế một nàng công chúa, rồi cả hai phá lên cười. Nom thật hạnh phúc.

Lưu Vũ liếc nhìn đồng hồ lớn ở quảng trường đã điểm 21:00, bàn tay chà xát vào nhau rồi áp lên bên tai đang trở nên phiếm hồng vì lạnh. Cậu vừa định nhấc đôi chân đã mỏi nhừ vì đợi lâu mà bỏ đi thì từ phía sau truyền tới cảm giác ấm áp bởi một cái ôm trọn vào lòng. Hơi thở nóng bỏng phả nhẹ trên cần cổ khiến Lưu Vũ khẽ rùng mình, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay to lớn đang dần siết chặt kia rồi xoay người lại, cẩn thận nhìn hắn.

Tóc mái người kia rối xù lòa xòa trước mặt như muốn che đi đôi mắt đỏ ngầu vì không được nghỉ ngơi đầy đủ của mình, dù vậy cũng chẳng thể giấu được những giọt nước mắt đang chầm chậm chảy xuống từ hai bên gò má.

“Em xin lỗi, Lưu Vũ. Chỉ cần anh đừng đi, chuyện gì em cũng có thể hứa với anh. Cả chuyện kia, hôm nay em sẽ nói rõ với anh.Vì vậy cầu xin anh đừng đi…”

Cậu nhìn gương mặt tiều tụy của người kia mà không khỏi đau lòng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống lần nữa.

“Em ngốc quá, sao lại khóc chứ? Với lại anh không muốn nghe câu xin lỗi từ em nữa, thay vào đó hãy chỉ nói những điều vui vẻ thôi, được không Kha Tử?”

“Anh, anh vừa gọi em là Kha Tử… Em không nghe nhầm, đúng chứ? Anh không giận em nữa sao?”

Lưu Vũ lại bị bao lấy bởi một cái ôm khác từ hắn, lần này là từ chính diện. Đã bao lâu rồi hắn chẳng nghe thấy anh gọi hắn như thế.

“Em xin lỗi, thật lòng xin lỗi. Em sợ rằng mình thật sự coi anh là thế thân của người kia, em sợ rằng tình cảm dành cho anh chỉ là nhất thời nên đã hèn nhát né tránh anh. Nhưng hơn hết em sợ rằng mình sẽ khiến anh tổn thương, nếu điều đó xảy ra em không có cách nào tha thứ cho bản thân mình cả. Thời gian qua không có anh bên cạnh, em đã rất nhớ anh, nỗi nhớ dày xéo mỗi đêm làm em chẳng thể chợp mắt được. Lúc đó em đã nhận ra cuộc sống của mình chẳng thể thiếu anh được, đây là lời thật lòng."

"Lưu Vũ, em yêu anh.”

Một dòng ấm áp chảy vào trong tim, cuối cùng cũng có thể nghe thấy chính miệng người kia thổ lộ lòng mình với cậu. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt ngăn cản Lưu Vũ đáp lại tình cảm của hắn, cậu ôn nhu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ, hôn nhẹ lên khóe mắt người kia mà thủ thỉ.

“Kha Tử, nếu anh được nghe chuyện này vào ngày hôm đó, có lẽ chúng ta đã chẳng khó xử như vậy. Nghiêu ca đã kể cho anh biết mọi chuyện, cả cô gái đó, và cả gánh nặng trong lòng em. Em biết không, anh không trách em mà ngược lại anh còn tức giận với bản thân mình vì không thể trao em đầy đủ sự tin tưởng. Bây giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi, Kha Tử. Nhưng có điều, anh vẫn sẽ đi. Hi vọng khi chúng ta gặp lại nhau, em vẫn sẽ chào đón anh như ngày xưa, anh chỉ cần em hứa chuyện này thôi, có được không?”

Châu Kha Vũ không thấy anh đáp lại lòng mình, còn cảm thấy người kia như đang né tránh, vì vậy chỉ đành hứa với Lưu Vũ điều cuối cùng đó.

Nếu như không thể trở thành một nửa của nhau ít nhất hãy để em quan tâm đến anh.

Vậy mà anh lại bất ngờ cắt đứt liên lạc nên Châu Kha Vũ đã tưởng rằng mối quan hệ giữa cả hai chẳng thể cứu vãn được nữa từ khi đó. Cậu bắt đầu mượn rượu giải sầu, không ngừng trách anh tuyệt tình nhưng vẫn luôn nhớ đến anh, và yêu anh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip