17. You

“Xin chào! Là em, Lưu Vũ đây.

Haha cảm giác kì lạ ghê á, có chút ngại nữa vì chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau bằng cách này, có đúng không? Dù sao thì khi bức thư này được đưa tới tận tay mọi người, em đã không còn ở đây nữa rồi. Em sẽ có một chuyến du lịch rất xa và rất lâu, nơi mà không có mọi người ở đó. Có ghen tị với em không nào?

Em đã suy nghĩ xem mình muốn nói điều gì trước tiên, nên giải thích hay là an ủi. Và rồi em quyết định, à, mình muốn bắt đầu bằng cách gọi tên lần lượt từng người.

Lưu Chương - AK, Cao Khanh Trần – Tiểu Cửu, Trương Hân Nghiêu, Trương Gia Nguyên, La Ngôn, Châu Kha Vũ và còn cả mẹ Lưu Y nữa. Những người yêu quý em hơn cả bản thân mình và em cũng yêu quý mọi người nhiều như thế. Mọi người chính là ốc đảo xinh đẹp đã tưới mát sa mạc cát khô cằn trong em, là ngọn hải đăng soi đường cho chiếc thuyền nhỏ bé một mình chống chọi với giông bão lấy lại phương hướng, là bầu trời rộng lớn bao dung cho cánh chim cô độc được tự do chao liệng. Nói đơn giản, chính là tất cả mọi thứ với em.

Trước khi đến đây đã biết bao nhiêu lần em tự hỏi bản thân rằng có phải mình là đứa trẻ bất hạnh nhất hay không. Tuy có cả ba và mẹ, và một nơi được gọi là nhà, cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc như nhiều đứa trẻ tội nghiệp khác nhưng điều mà em mong mỏi nhất là hơi ấm tình thân lại chưa bao giờ cảm nhận được tại đó. Nhưng ngay chính nơi này, mỗi phút mỗi giây luôn có những người tình nguyện đứng về phía em, nói với em hãy làm điều bản thân mình mong muốn. Là mọi người đã bơm đầy nhựa sống lại cho em, là nơi em có thể dựa dẫm và tùy ý ỷ lại không chút do dự. Lưu vũ xin được cúi đầu trước mọi người với tấm lòng biết ơn sâu sắc nhất.

Vài ngày trước em đã nghĩ hay là em tham lam một chút, xin ông trời cho mình ở với mọi người thêm một khoảng thời gian nữa. Em muốn lại được nghe mẹ Lưu cằn nhằn mỗi khi mình bỏ bữa. Muốn nghe Chương Chương mắng khi em quậy phá không cho anh làm nhạc. Muốn được nằm bên cạnh Tiểu Cửu trên chiếc giường êm ái của anh dốc hết bầu tâm sự mỗi khi em mệt mỏi. Muốn cùng Nghiêu ca ngao du khắp thiên hạ, rồi em sẽ vòi vĩnh để thấy ánh mắt anh cưng chiều mua cho em những cây kem ngọt lịm. Muốn được tiếp tục cùng hai đứa tiểu quỷ Nguyên Nhi và Cún bự trốn đi chơi sau đó bị anh quản lý mắng chung vì làm anh lo lắng. Và muốn được nắm tay Kha Tử của anh, chúng ta cùng nhau đi trên lễ đường trắng trong sự chúc mừng của tất cả mọi người, đi với em đến hết cuộc đời này.

Nếu được như vậy thì hẳn em là người hạnh phúc nhất trên đời này rồi, mọi người nói xem có đúng không?

Nhưng bữa tiệc nào mà chẳng phải đến lúc tàn. Em cũng vậy, em cần phải trở lại nơi mình thuộc về để mọi thứ tiếp tục guồng quay ban đầu của nó, sẽ không thể cùng mọi người tham gia một bữa tiệc nào nữa. Em hi vọng rằng mọi người sẽ tha thứ cho Viễn ca, mình mong cậu cũng vậy Lưu Vũ. Đặt mình trong hoàn cảnh đó chẳng phải là điều dễ dàng gì vì tình thân vốn dĩ luôn là gánh nặng và điểm yếu lớn nhất của mỗi người.

Đừng buồn và đừng trách bất cứ điều gì cả, ông trời đã an bài mọi thứ, em tin rằng sự gặp gỡ và chia xa đều có lý do của nó. Chỉ mong rằng chúng ta sau này dù không thể gặp lại nhưng trái tim vẫn hướng về nhau, em sẽ luôn dõi theo và thầm chúc những điều tốt đẹp nhất đến mọi người.

Em không ngờ mình có thể viết dài như thế, ghi đầy một trang giấy luôn này. Cả cây bút của anh cũng hết mực luôn rồi nè Lưu Chương haha. Em còn rất dụng tâm vào mỗi bức tranh, tấm hình và món quà gửi tặng mọi người nữa nhé, nếu thất vọng thì cũng không thể tìm được em để đòi một thứ khác đâu nên hãy chấp nhận đi haha.

Và vừa rồi là Lưu Vũ, trân trọng cảm ơn mọi người đã lắng nghe.

Tạm biệt và yêu mọi người nhiều.

Bé nhỏ của mọi người,

Lưu Vũ.”

*

“Em còn nhớ ngày sinh nhật em, anh đã nói gì không?

Anh bảo rằng món quà tặng em vẫn chưa được gửi đến, thật ra do bản thân anh không đủ dũng cảm để tận tay đưa nó đến cho em mà thôi. Nhưng bây giờ anh lại có chút hối hận, vì không thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt em khi nhận lấy món quà đặc biệt này.

Em biết không Kha Tử, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã nghĩ rằng chẳng ai có thể hợp để đeo nó hơn chúng ta cả. Anh còn rất thích cả ý nghĩa của nó nữa – “vĩnh kết đồng tâm”. Dù mỗi người có những hành trình dài ngắn khác nhau nhưng nếu đã là của nhau thì sau khi đi một vòng tròn lớn cũng sẽ về lại bên nhau.

Kha Tử, anh hi vọng rằng mỗi ngày về sau của em sẽ luôn đong đầy hạnh phúc. Khi tìm được chủ nhân thích hợp với nó hơn anh, đừng ngần ngại mà đeo vào ngón áp út của người kia và đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào bằng tất cả tình yêu của mình em nhé.

Xin lỗi vì cuối cùng vẫn không thể giữ lời hứa với em.

Étienne của em,

Lưu Vũ.”

*

Lưu Vũ 7 tuổi đang cố ngồi thẳng lưng hết cỡ để bà thắt cho em hai bím tóc xinh xinh trên chiếc giường xếp ọp ẹp đã lâu năm. Bà nghiêng đầu hỏi một câu “Tiểu Vũ có thấy xinh không?”, em liền vui vẻ đáp lại bà như ánh mặt trời nhỏ hai tiếng “Có ạ”. Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc phá lên cười, Lưu Vũ quỳ gối nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên vầng trán nọ, “Bà của Tiểu Vũ còn xinh hơn ạ”.

Bà nội bị lẫn nên thường nhớ nhầm Lưu Vũ là bé gái, khi tỉnh táo nhìn thấy bím tóc trên đầu em thì không khỏi thắc mắc. Lúc đó Lưu Vũ lại dịu dàng mà trả lời bà rằng em muốn thử để sau này quen sẽ thắt bím cho bà.

Lưu Vũ ở cạnh bà đã 4 năm, tức là từ khi em lên 3. Em cũng không biết ba mẹ đang làm gì và ở đâu, chỉ nhớ lần cuối cùng trước khi dắt tay em đến trước ngôi nhà này, mẹ dặn rằng hãy ngoan ngoãn nghe lời, mẹ đi một lát rồi sẽ mang kẹo về cho em. Vậy nên mỗi ngày sau đó em đều ngồi trước cổng nhà đợi. Nhưng em đợi mãi từ khi ánh mặt trời đầu tiên vừa ló dạng đến khi trăng đã treo cao trên đỉnh núi, không có kẹo cũng chẳng gặp được người. Bà phải dỗ mãi, đứa nhỏ mới chịu vào nhà. Sau đó em cũng dần chấp nhận sự thật là mẹ sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Đứa trẻ này lúc nào cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế, ấy vậy mà lại phải ở nơi này với lão già lắm bệnh nhiều tật như ta… Bà nhìn đứa cháu đang lăng xăng trước hiên nhà đuổi theo đàn gà con mới nở mà rơi nước mắt. Lưu Vũ tưởng bà đau, em chạy lại gần nắm lấy đôi bàn tay gầy gò mà thổi thổi.

“Bà ơi, đừng khóc. Tiểu Vũ thổi cho bà rồi, sẽ không đau nữa.”

Bà vuốt nhẹ mái tóc, nhìn vào con ngươi đen láy chứa cả hàng vạn vì sao lấp lánh của em, “Nếu một ngày hai bà cháu ta phải rời xa nhau, Tiểu Vũ sẽ nhớ bà chứ?”

“Bà phải đi đâu ạ? Bà đi đâu, lại cho cháu theo với. Tiểu Vũ hứa sẽ ngoan, Tiểu Vũ muốn được ở bên cạnh bà.”, em nỉ non, ghé sát tai để bà nghe được rõ.

“Mỗi sáng Tiểu Vũ sẽ lại hát cho bà nghe bài Mo Li Hua mà bà thích nhất, đêm đến lại ngồi bên cạnh giường quạt mát cho bà ngủ. Tiểu Vũ sẽ nghe lời, mẹ nói trẻ con phải biết nghe lời, nghe lời rồi sẽ được cho kẹo. Kẹo ngọt Tiểu Vũ thích ăn nhất.”

Chẳng biết từ bao giờ em đã biết nói dối, cũng nói dối rất nhiều lần. Lưu Vũ không thích điều này nhưng mỗi lần nhìn bà vui vẻ trở lại, em liền cảm thấy nó thật sự không tệ. Lời nói dối chỉ không tốt khi được sử dụng cho mục đích xấu, còn lời nói dối được sử dụng cho mục đích tốt thì không bao giờ là xấu cả.

Giống như bây giờ vậy, em lại nói dối rồi.

..

“Con không sao, con không cần ạ.”

Đoàn người mặc đồ đen đứng trước mặt trở nên e dè trước câu nói của em, cuối cùng vẫn để em lựa chọn theo mong muốn của mình. Lưu Vũ sau khi từ chối yêu cầu được giúp đỡ từ họ, chầm chậm tiến về phía bia đá lạnh lẽo kia. Em phủi đi lớp bụi đất vương trên đó, nhẹ nhàng đặt xuống di ảnh người bà thân thương từng là tất cả trong ký ức tuổi thơ của em.

Em quỳ ở đó rất lâu, như em vẫn từng lúc còn nhỏ. Ngay cả cơn mưa đang ngày một nặng hạt rơi xuống ướt đẫm cả người, cũng không thể ngăn em ngắm nhìn bà.

Tuy nhiên Lưu Vũ mới 10 tuổi, vẫn chưa đủ mạnh mẽ để một mình đối chọi với thế giới, vậy nên em bắt đầu bật khóc. Lúc đầu chỉ là những tiếng ậm ừ be bé ở cuống họng, người ta thấy em cắn môi mình đến khi chúng rách toạc bật cả máu cũng không chịu để bất cứ âm thanh nào thoát ra. Sau đó là những tiếng nức nở không ngừng vang lên, em cúi rạp người xuống đất mà gào khóc, đôi vai gầy không ngừng run rẩy đến đáng thương. Khung cảnh làm cho những ai đã ở đó tận mắt chứng kiến không khỏi xót xa, một nỗi đau thấu tận tâm can.

..

Em nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt không có lấy một tia cảm xúc, quay sang liền bắt gặp nụ cười vui vẻ của người đàn bà bên cạnh.

“Chú Dương sau này sẽ cùng sống với mẹ con mình, từ giờ con sẽ gọi chú bằng ba.”

Lưu Vũ 12 tuổi được đón về sống chung với ‘ba mẹ’, người đã bỏ mặc em suốt 9 năm lại dễ dàng nói ra một câu như vậy. Nhưng em vẫn cảm thấy may mắn vì mình còn có một mái ấm để về, cho đến khi nó nứt toạc ra một lần nữa.

..

Lưu Vũ trở về thấy mẹ bị người ba dượng của mình hất văng trên sàn nhà một cách thô bạo, khóe môi bà chảy xuống một vệt máu dài còn khuôn mặt thì chằng chịt những vết bầm tím. Em cầm lấy cây gậy đánh bóng chày bên cạnh xông đến định liều mạng với người kia nhưng bị bà giữ lại, một mực năn nỉ đứa con trai của mình dừng tay. Lưu Vũ thấy bà điên rồi, hắn ta thậm chí còn dẫn cả tình nhân lên giường ngay trước mặt mà bây giờ lại đi cầu xin cho kẻ đê tiện ấy.

Em hét lên giải tỏa cơn tức giận trong người rồi đuổi hai kẻ vô liêm sỉ kia ra khỏi nhà, trốn trong phòng chẳng muốn nhìn thấy bất cứ ai nữa.

Sáng hôm sau liền bắt gặp một cảnh người này nói cười rôm rả với người kia, như hôm qua chẳng có trận cuồng phong nào xảy ra cả.

Lưu Vũ 14 tuổi cảm thấy người lớn thật khó hiểu, em không muốn trở thành người lớn chút nào.

..

Ngày hôm nay có lẽ là ngày vui nhất cuộc đời em kể từ khi bà mất.

Cầm trên tay giấy báo trúng tuyển nguyện vọng 1 của ngôi trường mà em hằng mơ ước được theo học, vừa chạy đến cửa nhà đã hô hoán chia sẻ niềm vui với ba mẹ ngay lập tức. Hạnh phúc? Tự hào? Chẳng có biểu cảm nào từ họ như em mong đợi cả, thay vào đó là lời mắng chửi thậm tệ và thái độ hờ hững.

“Mày không biết là trường này học phí đắt lắm sao hả? Với lại nó ở xa như vậy, mày thấy bản thân đủ lông đủ cánh rồi liền muốn bay đi để lại hai đứa tao cực khổ có đúng không? Chẳng giúp ích được gì cho cái ngôi nhà này mà chỉ biết rút tiền từ ông đây, biến đi cho khuất mắt tao.”

Những mảnh vụn của tờ giấy vương vãi trên sàn nhà, em từ tốn gom nhặt lại rồi trở về phòng của mình. Chẳng ai biết thứ bị xé nát khi đó ngoài giấy báo trúng tuyển ra còn là ước mơ và hoài bão của em. Trái tim của một đứa trẻ 17 tuổi bị ghim chặt bằng những cây đinh rỉ sét, máu đỏ không ngừng chảy xuống đến khi hơi ấm cuối cùng mất đi. Em đã sống với cái vỏ rỗng kể từ lúc đó.









~~~~~~~~~~~~~
1. Bức thư Lưu Vũ gửi tới mọi người.
2. Bức thư Lưu Vũ đính kèm với cặp nhẫn gửi Châu Kha Vũ.
3. Quá khứ của cậu.

Nhẫn Chopard với 4 viên kim cương được đặt trong cùng một ô vuông mang ý nghĩa 'vĩnh kết đồng tâm' cho đôi trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip