1. /bfzy/ Độc nhất vô nhị
Châu Kha Vũ có một bí mật nhỏ thôi đó là cậu ghét cái người cùng tên với mình thân cao có mỗi mét 7 (nhưng lại là chiều cao cậu mơ ước), tóc đen dày mượt, mắt một mí (nhưng to tròn như đèn pha ô tô), da trắng, mũi cao lại còn hai má phính phính mềm mềm như mochi nữa. Đấy, trông có ghét không cơ chứ.
Lưu Vũ có một điều khó nói rằng cậu không ưa cái người cùng tên với mình thân cao gần 2 mét với cặp chân thon dài đáng ghen tị, khuôn mặt nét nào ra nét nấy 360 độ không góc chết, đi đến đâu cũng biến chỗ đó thành sàn catwalk với đám con gái bu đầy như tổ kiến và cũng là lý do khiến mỗi lần cậu xuống cantin đều được thông báo đã hết sữa chuối để uống. Đấy, không bao giờ có chuyện ưa nổi cái con người đó đâu.
Mối quan hệ oan gia ngõ hẹp nổi tiếng đến mức các em khối dưới hay các anh chị khối trên còn biết vậy mà không hiểu sao có thể sót lại một người không biết. Và thật trùng hợp khi người không biết này vừa có quyền vừa có thế, địa vị lại cao nên chỉ một câu nói liền khiến cả hai giơ tay chào thua. Tại kháng cáo vô hiệu lực thôi chứ dễ gì mà họ chịu chấp nhận, còn chẳng biết có giở trò chơi khăm nhau lúc tập luyện không kia mà.
Chân tướng sự việc là như thế này.
Vào một ngày trời cao trong xanh sương sớm long lanh mặt nước xanh xanh cành lá rung rinh trông cực kì thuận mắt người xem thì một việc không tưởng đã xảy ra. Trời tính không bằng người tính, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ tính không bằng thầy giáo chủ nhiệm tính, thế mà hai người lại được xếp vào cùng một mục thi đấu, và còn là thi đấu đồng đội.
"Em không muốn chung đội với cậu ta đâu."
Hai người lườm nhau muốn rách cả mắt nhưng đối với người kia chỉ như bọn nít ranh tranh nhau miếng bánh, chia đều mỗi bên một nửa lại hòa thuận ngay ấy mà. Đám bạn trong lớp cũng đến bái phục thầy khi dám để Natri vào nước*, thôi thì chúng giả mù vậy, ai xung phong thì cứ tự nhiên chứ chúng không muốn chung nhóm với hai ông giời này đâu.
"Quyết định vậy nhé, ta tin tưởng hai em rất nhiều đó nên đừng làm ta thất vọng."
Lưu Vũ thề là câu vừa rồi không phải nói suông đâu, đích thực là một lời đe dọa ngầm đến bọn họ nếu như không xong chuyện liền...
Cuối cùng để làm hài lòng thế lực to lớn kia, cậu và Châu Kha Vũ đành miễn cưỡng trao cho nhau cái bắt tay đầy thiện chí, động viên đối phương cùng nhau cố gắng vì một mục tiêu chung tươi sáng.
.
Châu Kha Vũ không ngờ cái tướng người nhỏ thó bé tí tẹo như cục kẹo đó có thể nhanh tới vậy, chạy vèo vèo vòng quanh sân vận động với bước chân nhẹ bẫng mất có mấy giây, trông chẳng có chỗ nào là thua kém mình cả. Chắc không chịu được bầu không khí bình yên quá lâu nên liền cạnh khóe ngay khi Lưu Vũ vừa dừng tập luyện, còn cảm thấy một ngày tốt lành là phải chửi nhau một trận đã đời như vậy mới đúng.
"Bộ bị mát hả cái tên dây thần kinh đứt đoạn kia?"
Lưu Vũ tu ừng ực bình nước khoáng được đặt trên bàn không biết của ai để lấy hơi, chống nạnh nhìn cây cột điện di động không bao giờ biết chừng mực trước mặt. Cảnh tượng trong mắt người khác chính là chuẩn bị lao vào đánh nhau.
"Nói ghét tôi mà lại lấy nước của tôi uống ngon lành ha, có giỏi thì nhả ra đi."
Có vẻ tưởng Lưu Vũ không dám nên Châu Kha Vũ mới mạnh miệng như thế, nào ngờ người kia làm thật, còn nhè chiếc áo khoác bản thân nâng như nâng trứng mà nhả đầy nước lên đó. Cậu tức đến nổ đom đóm mắt, tức đến muốn chửi thề mà hét lên một tiếng, bắt đầu trò rượt đuổi như Tom và Jerry với Lưu Vũ.
Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên ngồi không được hưởng thú vui, lôi bịch snack định trong giờ Quốc ngữ sẽ mang ra ăn cho đỡ chán thì bây giờ trở thành đồ nhắm, lâu lâu kèm theo mấy câu bình luận hệt như trong rạp chiếu phim. Người xưa có câu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ai biết được niềm vui chưa hưởng được bao lâu nỗi đau đã đến, cả hai lãnh đủ giày dép mũ áo free từ trên trời rơi xuống. Nhưng bù lại có mấy bức hình cháy lắm à nha.
.
Lâm Mặc cười đến không thấy mặt trời khi cho Lưu Vũ xem lại bộ sưu tập trong điện thoại mình, giọng ngỗng đặc trưng vang khắp hành lang truyền đến tai ai đó đang chầm chậm tiếp cận từ phía sau.
Ỷ có tay và chân dài, Châu Kha Vũ giơ cao hết cỡ sau đó xóa đi toàn bộ thành quả một ngày làm việc vất vả của Lâm Mặc. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì giông bão sẽ không đến, đằng này còn nói hết sức khó nghe gì mà xâm phạm đời tư rồi cảnh cáo đủ thứ. Lưu Vũ tất nhiên nghe không lọt liền quyết định trừ gian diệt bạo, nhắm thẳng vào chỗ nào cậu cho là đẹp nhất mà cắn đến hiện lên trên đó dấu răng đều thẳng tắp.
Châu Kha Vũ không tin vào điều vừa xảy ra, sờ tay lên má phải vẫn còn ươn ướt hơi nước, một lại thành hai lắp bắp mãi mới hoàn thiện một câu hoàn chỉnh.
"Cậu...cậu...cậu... tưởng mình là cẩu chắc mà muốn cắn đâu thì cắn. Cái mặt này, vẻ đẹp trai này bị hủy hoại thì cậu có đền được không?"
Lưu Vũ vẫn còn hăng lắm, mặc kệ cho tiếng chuông báo vào tiết đã trôi qua gần 5 phút vẫn lớn giọng quát lại, có thể nói là toàn bộ học sinh ở mấy lớp gần đó đều nghe thấy rõ ràng.
"Bộ vàng ròng bốn số chín hay kim cương đỏ hay gì mà đền không nổi. Tôi đền cho cậu tôi luôn đây này."
Sau chuyện này, những tưởng hai con người nguyện không chung trời cũng chẳng chung đất sẽ hoàn toàn cạch mặt nhau hoặc gặp đâu đánh đó. Nhưng không, yêu nghiệt thế nào bây giờ đi phát thiệp mừng chuẩn bị tổ chức đám cưới luôn rồi.
.
Giống như có điềm báo trước mà ngày hôm nay mưa tuôn như thác lũ, cửa hàng chẳng được mấy lượt khách đã phải đóng cửa vì bản tin thời sự buổi tối vừa thông báo không nên ra khỏi nhà vào tầm này cho đến 5 giờ sáng hôm sau. Rèm buông chưa đến một nửa thì bên ngoài có tiếng đập cửa dữ dội, Lâm Mặc càu nhàu mấy tiếng, thầm mong rằng do có việc quan trọng mới làm như vậy chứ nếu không tâm tình khó chịu sẽ khiến cậu đánh người mất.
Cậu nhìn hai con người dở hơi đậu chiếc xe ngoại nhập chói lòa một góc phố đang chiến tranh lạnh trước mặt liền thở dài, lời mời trở nên dư thừa tự nhường đường cho họ bước vào. Khi đã ổn định chỗ ngồi một người đầu sông người kia cuối biển, Trương Gia Nguyên ở dưới bếp cũng bị gọi lên để chứng kiến cảnh tượng khó hiểu này, Lâm Mặc mới nhàn nhạt lên tiếng.
"Rồi có gì tự dưng đến đây trong cái thời tiết không thể đẹp hơn này vậy thưa quý ngài Lưu và quý ngài Châu của tôi?"
Lưu Vũ hếch mặt, sau đó thì thấy Châu Kha Vũ lôi ra từ trong túi áo hai tấm thiệp xinh xắn nửa trắng nửa đen cho bọn họ, suốt quá trình không có đến một câu giới thiệu. Chắc hẳn công cuộc chọn thiệp cũng gian nan vất vả không kém đây mà.
Trương Gia Nguyên cầm lên ngắm nghía cẩn thận, thật sự là cẩn thận vì nó bị ướt nước rồi, không khéo mạnh tay một tí thì rách mất. Nhìn qua Lâm Mặc giao tiếp thầm lặng bằng ánh mắt nghi ngại khi đọc được dòng chữ được in nắn nót bên trên.
"Ủa rồi hai bay cưới nhau thật á hả?"
"Chứ không lẽ giỡn?"
Cả hai đồng thanh cất tiếng với âm lượng vượt ngưỡng nhẹ nhàng làm người nghe không có tiền sử bị bệnh tim cũng giật thót muốn té ghế. Bất ngờ hơn là việc quen biết bao nhiêu năm cũng không nghĩ rằng có ngày hai người họ sẽ cưới nhau, chẳng lẽ đây là ghét của nào trời trao của đó trong truyền thuyết hay sao?
.
Nói chiến tranh lạnh chứ thực chất chỉ là chuyển đổi cách thồn đường cho người xem mà thôi.
Châu Kha Vũ cẩn thận bóc từng trái nho cho Lưu Vũ, đợi người kia ăn xong lại đưa ly trà sữa đến tận miệng để cậu uống, thấm thấm từng chút một khi có giọt nước đọng ở khóe môi rồi kết thúc bằng khuôn mặt lạnh như không. Mấy việc tranh công này thì Lưu Vũ cũng chẳng chịu thua kém, còn có phần mạnh bạo hơn khi mà ăn được một nửa thì cho Châu Kha Vũ một nửa bằng cách hôn. Ừ, là hôn đó.
Lâm Mặc mà nhịn nữa thì Lâm Mặc thề không còn là con người.
"Tao thấy hai bay đến phát cơm chó thì đúng hơn á."
"Khỏi cảm ơn/You're welcome."
Mấy người yêu nhau tâm linh tương thông dễ sợ, không phải khen chứ Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ hợp với mình ghê, giống như được định sẵn ấy. Mà giả sử có không được định sẵn thì cũng phải bắt buộc chịu, tại vì ngay tháng sau thôi bọn họ sẽ có tên ở Cục Dân chính rồi.
"Tính ra cũng 5 năm bọn mình yêu nhau rồi ha Kha Vũ? Tự dưng nhớ cái hôm anh tỏ tình với em ghê á, nếu lúc đó em không đồng ý thì bây giờ sẽ ra sao nhỉ?"
"Không có nếu thì gì ở đây hết, có quay lại ngay chính khoảnh khắc đó hay vào lúc nào khác thì anh vẫn sẽ lựa chọn tỏ tình với em thôi. Chúng ta có thể không lãng mạn như các cặp đôi khác, cũng không thường xuyên nói với nhau những lời dễ nghe nhưng anh đảm bảo sẽ không bao giờ để em rơi một giọt nước mắt nào cả. Vì anh yêu em."
"Em cũng vậy, yêu Kha Vũ nhất."
Nếu hỏi ở đâu có bán bóng đèn không chạy bằng điện hay pin mà vẫn sáng thì xin thưa tìm đến hai con người có tên Lưu Vũ và Châu Kha Vũ nhé. Bạn không cần làm gì cả thì họ cũng sẽ cho bạn được trải nghiệm cảm giác tự mình phát sáng mà thôi. Kinh nghiệm xương máu đúc kết qua nhiều lần nằm không cũng dính đạn của Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên gửi đến mọi người.
.
Trời có giông bão cũng không khiến tình yêu của họ trôi đi theo nước lũ, khi đi cách xa đến hai mét khi về lại tay trong tay, chắc phải đổi tên cửa hàng thành văn phòng mai mối quá. Lâm Mặc nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp như mẹ hiền, vẫy tay và gửi lời chúc phúc bằng tất thảy tấm lòng thành.
"Chúc hai người bách niên giai lão, hạnh phúc vẹn tròn nha!"
Lưu Vũ từ xa hạ cửa xe xuống, trước khi khuất sau màn mưa vẫn kịp để người kia nghe hết lời mình.
"Cảm ơn vì đã chúc nhưng tao không thích vẹn tròn mà thích hạnh phúc theo hình vuông hay hình tam giác hơn nha!!!"
Trương Gia Nguyên bên cạnh cười đến chảy nước mắt sinh lý khi khuôn mặt Lâm Mặc bí xị một cục, đứng không vững mà phải ngồi xuống đất cười cho thỏa thích.
Đúng là cặp đôi độc nhất vô nhị mà.
🐟-----The End-----🐠
05/11/2021
(*Khi gặp nước, natri phản ứng và bốc cháy dữ dội, có thể phát nổ gây ra thương tích.
Chắc ai cũng biết rồi nhưng mình vẫn muốn giải thích. :>)
Hi vọng oneshot này có thể làm cho các anh chị em bạn dì Thứ Bảy vui vẻ trở lại để nhặt đường cùng hai em (mặc dù có vẻ hơi muộn).
Love all. ❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip