🐰🦝 3

Tôi đã từng nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của ba mẹ mình, nhưng khi nó xảy ra tôi vẫn còn cảm thấy thật khó chịu.

" Con sẽ về ngay, nếu con có thể. "

Tôi cúp máy sau khi nhận được thông báo từ ba mình, ông muốn tôi trở về thành phố M ngay lập tức vì ông có chuyện quan trọng muốn thông báo cho tôi. Thông qua cách nói chuyện của ông tôi phần nào đoán được nguyên nhân vấn đề, chắc chắn là về chuyện hôn nhân của ba mẹ.

Tôi biết nó đã trên bờ vực sụp đổ kể từ khi bà tôi qua đời. Bà là người gắn kết các mối quan hệ trong gia đình, sau khi bà rời đi mọi thứ trở nên tệ hơn và tôi biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến. Tôi cứ nghĩ mình đã sẵn sàng cho mọi chuyện, thế nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu của ba, tôi cảm thấy thật khó chịu. Giọng nói tuy đã cố hết sức để giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn chẳng giấu nổi sự run rẩy, có gì đó không ổn lắm.

" đàn anh Kim, em cần về quê mấy ngày, anh báo với chủ tiệm hộ em nhé. "

Tôi vừa vớ đại mấy bộ đồ vào ba lô nhỏ vừa nói với Kim Đại Hùng vẫn đang nhìn tôi từ ngoài cửa phòng, đàn anh Kim gật gật đầu rồi nhanh chóng đặt hộ chuyến xe cho tôi.

" Còn Chương Hạo thì sao? "

Tôi ngẩng đầu nhìn đàn anh, nhớ đến Chương Hạo mỗi tối vẫn sẽ đến cửa hàng, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm đi nhiều. Tôi mỉm cười trấn an đàn anh rồi nhẹ nhàng nói:

" anh giúp em tặng hai thanh socola cho anh Hạo nhé, em sẽ trả tiền cho anh sau khi em trở lại. "

Đợi Kim Đại Hùng gật đầu đồng ý, khi đó tôi mới an tâm mà rời đi.

" Có cần anh tiễn em một đoạn không? "

" Không cần đâu, anh cứ nghỉ ngơi lát đi, sắp tới ca rồi đó. "

Tôi xua tay bảo đàn anh Kim không cần vì tôi mà phải phiền phức như thế rồi chạy như bay ra khỏi cửa. Lúc vừa đến chỗ quẹo do chạy nhanh quá mà tôi va phải một người đang đi lên, có lẽ do vội nên lực rất mạnh làm người nọ phải la lên một tiếng. Tôi lập tức bật dậy xin lỗi ríu rít, nhưng qua một hồi lâu mà vẫn không nhận được tý phản ứng nào, trong lòng tôi có hơi lo lắng.

Không phải là đụng mạnh quá làm người ta bị vấn đề gì rồi không?

Tôi nghĩ như thế rồi lo lắng ngẩng đầu lên nhìn người nọ, và ối là la bất ngờ chưa kia. Đấy là Chương Hạo mà tôi tương tư suốt đây mà, ôi hình như tôi đụng anh ấy mạnh lắm, không biết có sao không nữa.

" anh không sao chứ Hạo? "

Tôi sốt sắng hỏi han, còn xoay người anh mấy vòng để kiểm tra cho chắc, ngoài mấy vết đen do bị bám bụi ra thì không có vết thương nào, lúc này tôi mới yên tâm mà thở phào một hơi. Thế nhưng anh ấy vẫn mãi mà chẳng nói năng gì cả làm tôi thấy hơi kỳ lạ.

" anh bị sao vậy? Hay là có chỗ nào đau à? "

Tôi hỏi lại lần nữa, lần này đàn anh Chương mới có phản ứng lại. Anh lắc lắc đầu nhỏ tỏ vẻ mình không sao, rồi dùng đôi mắt to tròn lấp lánn ấy mà nhìn ttô chằm chằm.

" em học ở đây à? Và sao em chạy nhanh thế? "

" A, cái này khi về em nói sau nhé, giờ em có hơi gấp một chút. "

Tôi cười trừ, nhớ lại thời gian đặt vé của mình rồi luyến tiếc dừng cuộc gặp gỡ tình cờ này ở đây. Chương Hạo có vẻ thấy tôi vội vã nên cũng nhanh chóng đồng ý, đợi anh gật đầu rồi tôi mới vội rời đi. May mắn là chuyến xe không bị muộn, nhưng lòng tôi thì chẳng còn yên bình như lúc gặp anh ấy nữa.

Hình như anh ấy đã trở thành chỗ dựa cho tôi rồi nhỉ? Chỗ dựa cho niềm tin, hi vọng và sự an ủi mỗi khi tôi nghĩ về anh.

May mắn vì ông trời đã cho em gặp được anh.

Tôi mỉm cười với suy nghĩ của bản thân mình và chìm vào giấc ngủ trước khi phải đối diện với gia đình mình.

" Chuyện là thế nào ạ? "

Tôi trở về nhà vào lúc trời vừa sập tối, ba tôi đang ngồi trên ghế sofa cũ kỹ, quần áo nhăn nhúm với gương mặt nghiêm nghị. Khi thấy tôi trở về ông chẳng nói lấy một lời nào suốt cả giờ đồng hồ, bầu không khí ngột ngạt này khiến tôi khó chịu vô cùng. Nhận thấy mình không thể chịu nổi tôi mới hỏi ông, vậy mà ông vẫn như thế ngồi yên ở nơi ấy như thể ông là một pho tượng vậy. Mãi một hồi lâu sau tôi mới nghe được lời ông nói.

" Mẹ con ngoại tình. "

Tôi bàng hoàng chẳng thể tin nổi mà nhìn ba, người đàn ông đang vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay, người ông rung lên bần bật. Tôi chưa bao giờ thấy ba chật vật đến vậy, và cũng chưa từng nhìn thấy ông rơi một giọt nước mắt nào. Thế mà bây giờ đây, ông lại đang khóc, khóc đến nghẹn ngào chẳng nói được thêm lời nào.

Hóa ra ông rất yêu mẹ đấy nhỉ.

Tôi bật cười trong sự ngạc nhiên của ông, tôi đưa tay vuốt mặt mình. Tôi cứ nghĩ rằng cả ba và mẹ đều đã không còn tình cảm gì với nhau nữa, chỉ cố gắng vì tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi. Nhưng sự thật là ba tôi vẫn yêu mẹ rất nhiều, chỉ có mẹ mới là người không cần thứ tình cảm ấy của ông. Mẹ chỉ cần tiền và cuộc sống giàu sang để có thể khoe khoang với mọi người, bà muốn ba tôi phải kiếm thật nhiều tiền, muốn tôi trở thành một học sinh ưu tú và một người bác sĩ giỏi giang. Nhưng tôi và ba đều không làm được, chẳng ai khiến bà hài lòng thế là bà chọn từ bỏ tất cả.

Bỏ người đàn ông yêu thương bà hết mực, bỏ cả đứa con trai mà bà đau đớn sinh ra vào một đêm tối lạnh lẽo. Ba nói bà chỉ để lại cho ông tờ đơn ly hôn cùng một bức thư tay, và biến mất như thể chưa từng tồn tại trên đời này. Trong thư bà viết bà nói bà đã cảm thấy mệt mỏi thế nào, ba tôi vô dụng ra sao, và tôi thì mơ mộng với thứ ước mơ chẳng ra gì, bà nói bà cần tìm một hạnh phúc mới và bà đã gặp được người đàn ông của đời mình. Bà sẵn sàng từ bỏ tất cả để theo người đàn ông ấy, đọc tới đó tôi thấy buồn cười biết bao.

Những đêm dài thao thức tôi luôn cố gắng muốn làm bà hài lòng, nhưng bà chưa bao giờ nhìn nhận những nổ lực và sự cố gắng của tôi. Bà luôn nhăn mày cau có với những con số mà tôi mang về, bà chưa từng an ủi hay động viên tôi lúc tôi tuyệt vọng, và tôi cũng chưa từng nhận được cái ôm nào từ bà. Cho đến tận bây giờ đây khi tôi đã trưởng thành tôi vẫn chưa từng nhận được một câu khen ngợi, thậm chí là lời hỏi han từ bà. Thế mà tôi vẫn luôn cố gắng tìm một cái cớ cho bà, tự lừa dối chính mình rằng bà chỉ mệt mỏi vì còn phải đi làm và chăm lo cho ba.

Thật nực cười.

" Ba đi nghỉ ngơi đi. "

Tôi thở dài nói với người đàn ông đã không thể chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa. Nhưng ông vẫn chẳng mẩy may động đậy một chút nào, tôi thoáng nhìn ông trong giây lát rồi trở về phòng của mình. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, không biết bây giờ Chương Hạo đang làm gì nhỉ?

Tôi vùi mặt vào gối đầu, nghĩ về đàn anh Chương xinh đẹp của mình. Nghĩ về anh ấy khiến tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều, giống như một liều thuốc vậy. Giá mà có anh ấy ở bên cạnh tôi lúc này nhỉ? Như thế thì tôi có thể mượn cớ mà ôm anh ấy một lát, cũng có thể ngửi hương thơm hoa nhài nhàn nhạt trên người anh ấy. Tôi nhớ đàn anh Chương quá đi mất.

Ting... Ting...

Trong gian phòng yên ắng đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của tin nhắn, tôi ngóc đầu lên để tìm điện thoại của mình. Bất ngờ thay tài khoản mạng xã hội của tôi có một lời mời kết bạn, và một tin nhắn mới đến từ người mà tôi không ngờ nhất.

Chòn xinh Chương Hạo.

Liệu có khi nào là đàn anh Chương mà mình mong nhớ không nhỉ?

Trong đầu tôi không ngừng lặp đi lặp lại dòng suy nghĩ ấy cho tới khi tôi mở tin nhắn. Đúng là anh ấy rồi.

[ Chòn xinh Chương Hạo: anh nghe bạn cùng phòng của em nói nhà em xảy ra chuyện gì à?

Chòn xinh Chương Hạo: trông có vẻ anh hơi vô duyên một chút, nhưng anh chỉ muốn chắc là em vẫn đang ổn.

Chòn xinh Chương Hạo: dù sao thì em cũng đã cho anh rất nhiều thanh socola mà, nên chúng ta cũng được tính là bạn đúng không?

Chòn xinh Chương Hạo: em vẫn ổn chứ Thần Thần? ]

Vì tất cả những đau khổ trong quá khứ, bây giờ tôi thấy hạnh phúc hơn bất cứ giây phút nào kể từ khi tôi biết nhận thức. Trái tim tôi tan chảy bởi những dòng tin nhắn của người tôi thương.

[ Thần: em ổn mà, chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi.

Chòn xinh Chương Hạo: thật chứ? Lúc đó trông em vội lắm mà.

Thần: thật mà, em không lừa anh đâu, và đàn anh cùng phòng của em có đưa anh hai thanh socola không đó?

Chòn xinh Chương Hạo: là em nhờ anh ấy hả? Anh nhận được rồi, cảm ơn em Thần Thần ♡´・ᴗ・'♡.

Thần: ừa, mà muộn rồi đấy. Anh mau ngủ đi, kẻo sáng lại không dậy nổi đấy.

Chòn xinh Chương Hạo: em cũng vậy đó, nếu không ổn thì nhắn cho anh, biết chưa?

Thần: ừm, em biết rồi mà. Chúc ngủ ngon, đàn anh Chương xinh đẹp.

Chòn xinh Chương Hạo: ngủ ngon Thần Thần bé ngoan. ]

Đêm ấy tôi không ngủ nổi, bởi lời chúc ấm áp của vị đàn anh họ Chương xinh đẹp và tiếng tivi mở ngoài phòng khách. Tôi chẳng biết ba đang nghĩ gì nữa, suốt đêm hôm ấy ông đã ngồi nghe đi nghe lại một bản tình ca buồn da diết.

Chẳng thể hiểu nổi mà.

Tôi nghĩ, và nhìn trần nhà đến ngây ngốc, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng nàng ca sĩ với chất giọng trong trẻo hát lên những ca từ sầu bi, nhưng tâm trí tôi thì lại trôi mất đến chỗ người tôi thương rồi.

Nhớ anh ấy chết mất thôi.

Mình có thể vẽ lại khuôn mặt anh ấy không nhỉ?

Thế là suốt đêm ấy tôi đã vẽ từ tờ giấy này sang tờ giấy nọ, tôi không có năng khiếu trong việc vẽ vời, nên cứ vẽ hết tờ này đến tờ khác vì nó quá xấu, tôi chẳng ưng ý được bức nào.

Thế là...

Một đêm mất ngủ với những nhớ nhung da diết như thể tôi và anh ấy đang cách nhau cả nửa vòng Trái Đất, như thể đã xa nhau cả chục năm vậy.

Em nhớ anhchết mất thôi Chương Hạo ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip