[ XiaoZhong ] Đế Quân của tôi
Cảnh báo : OCC nặng, thế giới ABO
- - -
" Cầu xin ngài, xin ngài hãy ở bên tôi "
Thêm một lần nữa cậu lại mơ thấy họ. Trong mơ cái chết của bốn người cứ lần lượt hiện ngay trước mặt cậu. Từng người từng người đều bỏ cậu mà đi, đến cuối cùng chỉ còn lại mình cậu. Cậu nghĩ thầm mình có nên theo bọn họ không ? Xiao không muốn bị bỏ rơi đâu.
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang vọng bên tai. Ẩn ẩn hiện hiện dưới trời tuyết, mặc trên mình bộ áo choàng trắng người vươn tay cứu rỗi cậu, ban cho cậu cái tên.
" Xiao "
Xiao ? Đó là tên của cậu. Cái tên được chính Đế Quân của cậu ban tặng.
Đế Quân ?
Đúng. Cậu còn Đế Quân. Xiao còn Đế Quân mà.
Đế Quân, Đế Quân, Đế Quân của duy nhất một mình hắn.
" Xiao "
Cậu bừng tỉnh từ cơn mộng. Lệ trong khoé mắt đã sớm trào ra từ lúc nào, thấm đầy mặt cậu. Lệ rơi nhiều đến mức thấm ướt cả cái nơi mà cậu đang nương tựa.
" Xiao ? Sao thế ? Mơ đến ác mộng sao ? "
Zhongli dịu dàng đỡ gương mặt người nọ, tay đang vuốt ve đôi mắt ướt át lệ rơi đầy hiện còn lộ ra chút lo lắng, sợ hãi.
" Đế - Đế Quân . . . "
Giọng cậu run rẩy gọi.
" Ừm, ta đây "
Anh cố tình lộ ra cái giọng trầm ổn, hai tay liên tục vuốt ve mái tóc và mặt thể hiện sự trấn an với cậu. Nhìn biểu hiện dịu dàng của người thương tâm tình Xiao có chút không nỡ, nếu người này muốn bỏ rơi cậu thì cậu phải biết làm sao đây ? Không muốn, không muốn bị ngài bỏ rơi đâu. Cậu nức nở úp mặt vào đôi tay ấm áp kia. Lệ thấm đầy tay anh.
" Hức . . . Hức, làm ơn, làm ơn mà, xin ngài- xin ngài đừng bỏ rơi tôi, đừng bỏ rơi tôi mà, xin ngài "
Giọng cậu càng lúc càng khó kìm nén.
Cậu giống như kẻ điên lao lên giữ chặt người kia. Cậu sợ chỉ cần mình thả lỏng một chút là người nọ sẽ lập tức biến mất, sẽ bỏ rơi cậu mà đi. Càng nghĩ lực tay ngày một lớn, cậu ôm anh chặt tới mức khiến anh khó thở.
Zhongli tâm tình có chút hoảng hốt. Ác mộng nào xấu đến nỗi có thể khiến vị giáo bá nổi tiếng nhất trường Teyvat như biến thành kẻ điên thế này ? Anh không biết làm sao với tình huống thế này chỉ có thể theo bản năng mà an ủi cậu.
Anh dịu dàng xoa đầu cậu.
" Đừng khóc, ta sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Nếu cậu cứ siết chặt cổ ta như vậy thì ta sẽ khó thở mất "
Dù anh đã cố an ủi nhưng Xiao vẫn không chịu buông thả mà càng ngày siết chặt anh hơn, cảm thấy dù anh có nói gì đi nữa thì đứa bé này cũng chẳng chịu để vào tai. Thế là anh mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Dù đã ôm trọn người nọ vào ngực nhưng cậu cậu vẫn cảm thấy chưa chịu đủ. Cậu muốn Đế Quân chỉ là của hắn, hoàn toàn độc chiếm ngài ấy cho mình. Chỉ có như vậy thì ngài ấy sẽ không có cơ hội bỏ rơi cậu.
Với cái suy nghĩ độc tài ấy, cậu vô thức tiết ra pheromone của một Alpha trội.
Zhongli có một đại bí mật. Đó là anh là một Omega chứ không phải Alpha như mọi người được biết. Vì một vài lý do cá nhân nên anh phải giấu cái sự thật đáng buồn này. Chỉ có một vài người thân cận anh mới biết được điều này, Xiao chính là một trong số đó.
Ngay lập tức cơ thể anh liền phản ứng, cả người đều nhũn ra không còn sức để giữ lấy cậu mà ngã người xuống giường, mơ mơ màng màng thấy người nọ đang gấp gáp thoát y phục anh. Anh thở dốc nắm lấy cánh tay kia.
" Xi- Xiao ha ~ dừng lại, mau dừng lại Ưm~ "
Dù anh có nói gì thì giờ đây Xiao chẳng nghe thấy một chữ vô tai. Đầu óc của cậu hiện giờ hoàn toàn trống rỗng chỉ còn lại cơn thèm muốn muốn ' làm ' người ở dưới.
" Xiao, cậu nghe thấy gì không ? Xiao "
Mặc cho những lời cầu xin của Zhongli, Xiao chẳng chịu ngừng. Cậu mò xuống hầu kết đang nhấp nhô của anh mà liếm mút tay thì chẳng chịu yên mà không ngừng xoa năn đầu ti cứng vì dục kia.
" Ưm ~ ha- "
Anh khẽ rên nhẹ. Tiếng rên đó như một nguồn động lực khiến Xiao hành động mất kiểm soát hơn. Cậu nhắm thẳng đôi môi mọng nước kia mà cưỡng bức tiến vào. Hai người môi lưỡi triền miên hơn nửa ngày, Xiao cảm thấy người dưới thân không ổn mới luyến tiếc rời đi. Lúc đi còn để lại sợi bạc kéo dài.
Zhongli nhanh chóng hít hà lấy không khí, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.
Cho dù anh có mạnh mẽ, có giỏi cỡ nào thì vẫn bị hạn chế bởi những tên Alpha. Vì anh là một Omega nên vẫn phải bị ảnh hưởng từ pheromone. Vì thế anh cực ghét những tên Alpha ỷ lại vào nó. Mà bây giờ người anh trân trọng lại làm ra loại việc này với anh. Anh khó mà chấp nhận nó.
Đôi mắt vàng kim chất chứa đầy dục vọng nhìn chằm chằm người trên thân mình.
Bị người nọ nhìn bằng ánh mắt như thế cậu có chút kích động. Trong phút chốc cậu liền ý thức được mình đang làm cái gì. Cậu di dời tầm mắt xuống người dưới thân, quần áo đã sớm bị xé rách trên thân thể trắng nõn kia bị cậu phủ đẩy dấu răng cùng dấu hôn. Tiếng thở dốc của người nọ hoà quyện với tiếng ' thình thịch ' của trái tim cậu.
Cậu suy nghĩ bản thân có nên giả bộ để tiếp tục hay không nhưng chưa kịp ra quyết định thì đã bị người dưới thân đánh gãy mạch suy nghĩ.
" Cậu định ngồi trên người ta đến khi nào ? Hửm ? "
Giọng nói anh mang chút mệt mỏi cùng phẫn nộ nhưng thần sắc trên mặt vẫn lộ ra bình tĩnh.
Vì Xiao đã sớm thu lấy pheromone của bạn thân nên anh cũng dần bình ổn trở lại.
Xiao nghe người nọ chất vấn mình, lòng hoảng liền đến độ nhảy cẩng lên. Cậu nhanh tay nhanh chân leo xuống người anh, miệng không ngừng xin lỗi. Cậu nghĩ thầm liệu ngài ấy có ghét hắn không ? Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cậu hoảng sợ đến điên.
Zhongli im lặng tiếp nhận những lời xin lỗi ấy. Dù anh bây giờ có muốn trách cứ cậu thì cũng chẳng có mặt mũi nào để làm điều đó. Mặc dù miệng luôn bảo " dừng lại " nhưng cơ thể anh lại không có phản kháng. Không cảm thấy khó chịu mà còn hơi . . . . . hưởng thụ. Đúng là không có tiền đồ mà !
Thấy anh ngồi im không phản ứng. Lòng cậu càng hoảng hơn. Không lẽ Đế Quân hắn ghét cậu thực rồi ? Tay chân cậu luống cuốn hết cả lên.
Zhongli hoàn hồn. Anh ho khẽ mấy tiếng " khụ khụ " để thoát khỏi cái suy nghĩ ngu xuẩn kia. Trước tiên phải giải quyết tình huống khó xử này đã.
" Quên đi. Chuyện này chỉ là tai nạn mà thôi. Không phải lỗi của cậu, dù sao cậu cũng không có cố ý "
Anh thở dài, nói tiếp.
" Lần sau đừng tiếp tục là được "
Nói đến đây, anh cứng họng. Anh thực sự không mong muốn nó tiếp diễn sao ? Không được không được, phải chừa cho mình đường lui. Nhưng nếu nói bản thân muốn làm tiếp thì có chút tự vả a !
Anh liếc sang nhìn cậu trai đang quỳ gối nhận sai kia rồi thở dài. Anh vô thức gọi tên cậu.
" Xiao "
Bị Đế Quân gọi tên lòng cậu lắng xuống cái nghi hoặc.
" Tôi tại "
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của hắn chẳng giống cái tên như kẻ điên chỉ toàn nghĩ đến dục vọng khi nãy. Nhớ lại những hình ảnh lúc này, hai vành tai anh lập tức ửng đỏ. Thì- thì đúng là anh có chút chút muốn làm việc đó với Xiao.
" Không- không có gì đâu "
" ? "
- - -
Tác giả : cảm thấy OCC quá nặng nhưng vã quá thì biết sao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip