[2] quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần thôi
[CHƯA BETA]
sau mười phút học sinh dần tập chung đông đủ tại phòng độc dược. ai ai cũng có cho mình một câu chuyện, một nhóm riêng để thảo luận về điều ấy, minseok ngồi cạnh bên wooje chán nản kéo lấy một mảnh áo choàng của bạn mình than vãn.
''tớ chán quá wooje, cuối tuần về trang viên cậu chơi đi. tớ nhớ bánh của dì.''
wooje bật cười, bỏ qua dấu đỏ bên má cậu gật đầu đồng ý với sự đòi hỏi nhỏ nhặt từ phía minseok. việc hai đứa qua lại nhà nhau nhiều tới mức chẳng đếm được rồi, khác với cậu muốn gặp đối phương nhiều hơn thì minseok đến vì đồ ăn và sự thoải mái mà cậu đem lại cho minseok. nói không ngoa chứ em đã từng nói với cậu bản thân em rất yêu thích thứ mùi hương toán ra từ cơ thể cậu, chà, đấy chính là lí do để cậu lên mặt một cách dễ dàng trước những đối thủ khác.
thừa nhận thì sau khi vụ việc hệ trọng kia xảy ra minseok mới tìm đến mình thường xuyên, nhưng wooje không quan tâm. cậu đã dùng cả tuổi thơ của mình để theo đuổi một người ngoài tầm với, người cùng lắm chỉ trao tặng cho cậu ánh nhìn mỗi lần nỗi buồn bủa vây, cho nên cậu coi đây là cơ hội duy nhất bản thân có được để gần gũi hơn, minseok còn chú ý tới cậu thì có nghĩa cậu vẫn có trọng lượng trong tim em, một phút ngắn ngủi cậu cũng cam lòng.
tay lục lọi từ túi sách ra hộp sữa dâu minseok yêu thích, trong lúc chờ thầy giáo đến làm minseok có hứng học thêm chút nữa. minseok giỏi là giỏi thật đó, mỗi tội em ấy có cái tính trời sinh kì cục, đợi quá lâu liền đâm ra chán không muốn học gì nữa chỉ muốn chìm vào giấc ngủ sâu, ừ là cậu vẫn luôn nuông chiều minseok nên kể cả em muốn vậy cậu sẽ không vội vàng từ chối, thế mà minseok yêu cầu cậu giúp thoát khỏi cái tình trạng quái đản ấy, em ấy thờ ơ đem sự chiều chuộng của cậu bỏ khỏi tầm nhìn.
''thầy giáo chắc gần vô rồi, uống chút sữa lấy sức đi minseokie. cậu gầy thêm tí nữa về mẹ tớ sẽ đem tớ mắng từ đông sang tây mất.''
''ừa ừa, đút tớ đi, lười quá~''
''đồ trẻ con.''
minseok lúc nào cũng vậy, tiếc là em luôn biết nên làm gì để không khiến người ta điên lên, bị mủi lòng bởi sự dịu dàng từ đôi mắt xinh xinh đó.
wooje thỏa mãn hít thở, đại não ngập tràn hình ảnh của tạo vật tuyệt mĩ nhất thế gian, không phải vì đẹp mới yêu, mà là vì yêu nên mới thấy đẹp. minseok sau này có thể xuống sắc vì tuổi già thì trái tim bé bỏng của wooje cũng chẳng đổi thay, nguyện lòng chung thành với chúa, người đã gieo giắc hàng loạt câu ca khiến cậu từ nhóc tì nhút nhát chuyển thành con chiên gan dạ, mạnh mẽ.
tay đưa lên vuốt mái tóc đen tuyền được chải vào nếp của minseok, wooje thầm thở dài khi cảm nhận được hẳn bốn đôi mắt đang nhìn thẳng về phía mình đem theo ngọn lửa cháy bỏng tường chừng sẽ xuyên thủng đối tượng bị nhắm phải.
huynh trưởng ravenclaw, huynh trưởng slytherin,... tình định ở hai nhà có đủ luôn mới sợ.
''hùuu minseokieee!!''
minseok giật mình như một con cún con bị dọa cho nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, miệng cứng nhắc cong lên cười mỉm nhìn người phiền phức vừa phá hủy sự hòa bình ở chỗ mình.
''anh jihoon, muốn chết à.''
coi bộ ai đó sắp bị giận thật rồi, wooje rung người kiềm chế phát ra tiếng động từ miệng.
''nào, tại lâu rồi anh mới quay trở lại nên nhớ bé con nhà anh quá thôii, đừng giận anh chứ.''
jihoon giả bộ đáng thương dùng khăn chấm nước mắt, giống nàng dâu gả đi bị nhà chồng ghét bỏ ra mặt. có bao nhiêu uất ức, đau khổ ném hết vào đấy, nếu nhà trường không trao cho jihoon một chiếc cúp diễn xuất lần đầu tiên có trong lịch sử trường hogwarts thì phí phạm tài năng trẻ làm sao.
minseok giựt giựt khóe môi không biết nói gì tiếp theo, riêng wooje người vài giây trước kiềm chế hết mình thì vài giây sau đã gục ngã nằm bò ra bàn cười hơ hớ như dược mùa, hôm nay ai cũng cười rất nhiều, đặc biệt là người có vấn đề về dây thần kinh - wooje choi.
minseok chép chép khóe miệng không buồn bình luận những câu vô thưởng vô phạt.
em kéo jihoon làm đồ ăn giả mặc kệ wooje cười khùng cười điên. thời gian tiếp tục trôi thêm năm phút nữa, đồng hồ bắt đầu kêu vang trên khắp hành lang nhằm thông báo tiết học đã tới.
wooje dùng phép thuật điều khiển hộp sữa bay đến thùng rác rồi giải phép, đúng lúc thầy hyukkyu bước vào lớp. wooje lay lay minseok, con người đang bận bĩu ngắm nghía những xiên thịt nướng giả làm bằng giấy đứng lên chào thầy.
''được rồi các trò ngồi xuống, ở tiết trước tôi đã giải thích rõ về công thức chế tạo độc dược 'hồi xuân' nhỉ? hôm nay thực hành. mỗi tổ ba người, tự lập và làm việc như mọi khi.''
hyukkyu nhẹ nhàng dặn dò lũ nít quỷ phía dưới, hắn quan sát cẩn thận phòng cho trường hợp bất thường xảy ra.
lần trước vô cớ lại có tử thần thực tử xuất hiện trong trường học, rõ ràng kết giới đã được dựng xếp hoàn hảo, làm sao có chuyện người ngoài đột nhập dễ dàng vậy nếu không là người thuộc trường hogwarts, giờ hầu hết mọi nghi ngờ dồn lên những chú rắn nhỏ tại nhà slytherin. dĩ nhiên hắn nào là người nhìn mặt mà bắt hình dong, đọc được bìa quyển sách lại cho rằng điều mình thấy là đúng, nhưng không thể làm thinh được.
chovy cẩn thận đem nhánh cây alihotsy ném vào trong vạc, xong ra lệnh minseok bỏ trứng ashwinder và wooje bỏ vài lát củ thủy tiên, thêm ít bột mesliohinder để hoàn thành bước cuối cùng là khuấy.
''chả hiểu sao thầy hyukkyu yêu cầu tụi mình chế tạo thứ độc dược kì lạ này chi. nó khác gì thuốc độc không?'' wooje ngáp ngắn, cậu chán chường nhìn jihoon đảo lộn cái vạc lên.
''cậu không nghe thầy hyukkyu giảng hở. thầy nói độc dược này có tác dụng tạo ra tâm lí sợ hãi cho người uống phải, tớ cũng mới tìm hiểu.''
''mấy dược liệu tuy để riêng thì chúng đều vô hại và chẳng có tác dụng tấn công chúng ta, nhưng nếu bỏ chung thì sẽ biến thành độc diện khiến người trúng lâm vào tình trạng mất ý thức rồi như con rối gỗ tùy người sai khiến, chúng ta có thể phản kháng, buồn là càng phản kháng thì càng vô nghĩa, nguy cơ bị giam cầm trong thế giới ấy rất cao trừ khi lí trí chúng ta mạnh.''
jihoon dùng thìa múc dược vào trong lọ rồi đóng chặt nắp lại, ân cần giảng giải thêm kiến thức cho hai đứa em.
''hể nghe đáng sợ vậy. sao nhà trường lại cho chúng ta điều chế nó nhỉ? không sợ bị người xấu trong đám học sinh lợi dụng à?'' minseok bất ngờ, em khoanh tay thắc mắc.
''nói nhỏ cho hai em thôi đấy, à nhất mày đó wooje. đừng đi nói lung tung, anh mới nghe được từ hội trưởng sanghyeok, chưa công bố ra ngoài đâu.''
''oke nói đi.''
jihoon ngăn bản thân không cho thằng quỷ wooje một cú vô đầu, anh chuyên tâm đến chuyện của mình.
''tuần trước trường học xuất hiện tử thần thực tử, vì là nơi vắng vẻ ít học sinh. hầu hết người có mặt ở đấy thuộc hội học sinh nên sự việc mới giữ kín tới không một ai biết trừ cán bộ nhà trường. vì muốn tìm ra tung tích nhanh hơn nên nhà trường đã đem phương thuốc này vô bài giảng. nghe đâu thứ tử thần thực tử tìm kiếm là dược liệu trong số này. còn cụ thể sao thì hội trưởng sanghyeok không có nói.''
''nghe rén dị.''
minseok gật gật đồng tình.
''như phim.''
''mà thôi dừng, thầy hyukkyu sắp tới kiểm tra kìa. chuyện này giữ kín nhé.''
----
minseok nhờ cậu bạn và tiền bối jihoon xuống canteen lấy đồ ăn cho mình còn cậu sẽ ở lại lớp ngủ. quái gì hẳn hai tiết, học giỏi nhưng không hề thích học à nha...
ngay khi hai người kia rời đi, một bóng dáng thầm lặng tiến tới cạnh minseok. ngập ngừng muốn nói rồi lại dừng, ngượng ngùng muốn chạm vào lại chẳng dám.
''minhyung, cậu tìm tôi chi? nói gì thì nói nhanh đi, tôi muốn một mình.''
kẻ tên minhyung kia sững người, cậu ta nuốt nước bọt cuối cùng nói ra vài chữ.
''cậu vẫn không thể tha thứ cho tớ sao minseokie... tớ đã làm đủ mọi cách rồi...''
lần này người khựng lại là minseok, em mím môi cúi thấp mặt xuống. thâm tâm mềm lòng chẳng muốn ai khác phát hiện, bản thân cô tỏ vẻ cứng rắn suốt bao năm nay thật không ngờ vẫn đổ gục chỉ bằng một câu.
''...không, biến đi được rồi.''
''...''
bầu không khí im lặng, căng thẳng đến người ngoài đi qua cũng hớt hả tránh xa. minhyung nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, cậu bối rối vò đầu quay người rời đi. được khoảng cách xa thì dừng lại vài phút.
dù cho anh nói với em hàng nghìn lần là hiểu lầm em vẫn không tin anh sao minseok?
bốn năm trốn tránh anh sắp chịu không nổi rồi em à.
làm ơn không thích anh cũng chẳng sao, nhưng xin em một lần nhìn về nơi có anh, người dù cho bị ghét bỏ vẫn hàng ngày dõi theo cuộc hành trình trông gai, lặng lẽ nhúng tay giúp đỡ mặc cho đã chẳng nhận được sự chú ý vốn có như trước nữa.
đau thật đấy, anh ước khi ấy anh đủ can đảm để phản đối ba mẹ và nói cho em sự thật rằng.
park jaehyuk không phải do anh giết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip