CHƯƠNG 32: NHỮNG GÌ BỊ LÃNG QUÊN SẼ TỰ MÌNH TÌM LẠI
Bangkok tối nay lạnh lạ thường.
Không còn tiếng mưa,
chỉ còn gió rít qua những khe phố dài hun hút.
Trong căn hộ tầng sáu,
Progress ngồi trên sofa, ôm chiếc gối mềm vào lòng.
Ánh đèn phòng khách chiếu xuống, vàng dịu.
Nhưng mắt cậu thì như đang nhìn vào một nơi khác — nơi cách hiện thực này cả trăm năm ánh sáng.
⸻
Almond bước ra từ bếp, trên tay cầm hai ly sữa ấm.
Anh đặt một ly trước mặt Progress,
rồi ngồi xuống bên cạnh.
Im lặng.
Không ép cậu phải nói.
Không vội vã kéo cậu về.
Chỉ ở đó.
Chỉ chờ.
⸻
Một lúc lâu sau,
Progress khẽ thì thầm:
"Tôi nhớ ra rồi..."
Giọng cậu nhẹ như gió lướt qua mặt hồ.
⸻
"Hồi còn ở thế giới cũ,
mỗi năm, vào ngày lễ tế, tôi và Pridi đều phải tham gia nghi thức chọn người thế mạng."
"Chúng tôi bị ép đứng trước hàng trăm người, chọn một đứa trẻ để dâng lên cho thần linh."
Progress dừng lại, tay siết chặt chiếc gối.
"Tôi luôn chọn những đứa trẻ gầy yếu, bệnh tật...
Để chúng không phải sống thêm những năm dài đau đớn."
"Còn Pridi...
cậu ấy luôn giành lấy phần chọn khó khăn hơn, để tôi không phải bẩn tay."
⸻
Almond lặng người.
Anh chưa bao giờ hình dung được,
phía sau nụ cười dịu dàng của Progress,
lại là những ký ức đầy máu và nước mắt như vậy.
⸻
Progress cúi gằm mặt:
"Tôi nợ cậu ấy.
Tôi mang ơn cậu ấy nhiều hơn tôi từng nghĩ."
"Khi lễ tế cuối cùng diễn ra,
lẽ ra người bị hiến phải là tôi.
Nhưng Pridi đã tự nguyện thay thế."
Câu chuyện dừng lại, ngắt quãng bởi tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực cả hai người.
⸻
"Nếu bây giờ... cậu ấy trở lại,
và đòi tôi giữ lời hứa...
Tôi không chắc mình có thể từ chối."
Giọng Progress khẽ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhưng đối với Almond,
mỗi từ ấy như một nhát dao cứa vào tim.
⸻
Một khoảng im lặng dài.
Cuối cùng, Almond đặt tay lên tay Progress.
Ấm áp.
Kiên định.
"Dù ký ức có kéo cậu trở lại quá khứ,
tôi vẫn ở đây.
Tôi không thay thế ai.
Tôi cũng không đòi hỏi cậu lựa chọn."
"Tôi chỉ... đi cùng cậu, cho đến tận cùng."
⸻
Progress ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt hoe đỏ.
Nhưng trong suốt.
⸻
Tối hôm đó,
Progress ngủ gục bên cạnh Almond, đầu tựa lên vai anh.
Almond không dám nhúc nhích.
Chỉ lặng lẽ ngồi yên,
như thể chỉ cần anh cử động,
mọi thứ sẽ vỡ tan.
⸻
Ngoài cửa sổ,
đèn thành phố nhòe mờ trong màn sương mỏng.
Trong bóng tối,
có một cái bóng mờ lướt qua ban công.
Không ai hay.
Không ai biết.
Nhưng một điều gì đó...
đang đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip