Chapter 16: Giải Mã
Deciphering the Code
Giọng nói của North vang vọng khắp hội trường, một sự im lặng nặng nề bao trùm khán giả, bóp nghẹt mọi không khí còn sót lại. Cậu nói.
– Tên tôi là North Hatsanat. Nhưng có lẽ các bạn biết tôi với một cái tên khác... 6Code. – Lời thú tội xé toạc không khí như tia chớp, tiếp theo là một khoảng lặng đầy kịch tính dường như kéo dài từng giây đến giới hạn. – Ai đó đã cố gắng bắt chước tôi. Lợi dụng tên của tôi. Cố gắng phá hoại công ty từ bên trong. Nhưng mã lệnh... nó luôn nói lên sự thật. Và sự thật, thưa các bạn thân mến, là một vũ khí sắc bén.
Màn hình lớn phía sau North thay đổi, hiển thị những dòng code được viết một cách thô thiển, với những lỗi ngớ ngẩn và những lỗi cơ bản khiến bất kỳ lập trình viên nào cũng phải rùng mình. Đó là một tác phẩm nghiệp dư, một sự báng bổ, một sự xúc phạm đến nghệ thuật lập trình.
– Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tầm thường như vậy. – North tuyên bố, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy vẻ khinh miệt lạnh lùng. – Giống như tất cả những mã lệnh được viết một cách kém cỏi... chúng để lại dấu vết. Và những dấu vết đó... chúng gào thét. Vậy thì... bây giờ hãy xem ai đang cố gắng bắt chước tôi đây?
Những màn hình lớn quanh phòng sáng lên, hiển thị bản đồ của TechLion. Một máy tính đầu cuối trên một trong các tầng của tòa nhà được kích hoạt từ xa, con trỏ nhấp nháy điên cuồng, một xung điện tử của sự tuyệt vọng. Ai đó đang tuyệt vọng cố gắng truy cập vào hệ thống AI, để xóa dấu vết của mình, để hoàn tác những điều không thể nói. Nhưng North đã giành quyền kiểm soát, mỗi chuyển động của con trỏ trên màn hình là một mũi tên chính xác, được chỉ đạo.
Trên màn hình máy tính của kẻ phản bội, người có hình bóng căng thẳng và tê liệt có thể được nhìn thấy từ xa, những cửa sổ bật lên màu đỏ xuất hiện liên tiếp, như những chiếc roi kỹ thuật số.
"Kẻ thua cuộc."
"Nghĩ rằng ngươi sẽ thắng."
"6Code? Đừng mơ."
Sự hoảng loạn bùng nổ như một làn sóng không thể kiểm soát, leo lên sống lưng kẻ phản bội, khiến cổ họng hắn thắt lại. Mỗi cửa sổ bật lên màu đỏ trên màn hình là một cú đánh trực diện, lột trần trò hề của họ, xé toạc bức màn lừa dối. Khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh của chúng biến dạng thành một chiếc mặt nạ kinh hoàng tột độ. Tiếng tim đập của chính họ dường như điếc đặc, át đi tiếng xì xào ngày càng lớn của đám đông. Trong một động tác đột ngột, tuyệt vọng, đôi tay run rẩy ấn mạnh nút nguồn, đột ngột tắt máy tính. Tiếng nhấp khô khốc vang vọng trong sự im lặng căng thẳng của hội trường như một phát súng, một dấu hiệu của sự đầu hàng.
Hít một hơi thật sâu, cảm thấy ánh mắt của hàng trăm người, dù là thật hay tưởng tượng, đang thiêu đốt cổ mình, người đó co rúm lại. Ánh mắt quét khắp hội trường, tìm kiếm một lối thoát, bất kỳ bóng tối nào để ẩn náu. Hòa mình vào đám đông đang bồn chồn, hắn rón rén rời đi, mỗi bước chân là một nỗ lực đau đớn để trở nên vô hình. Mong muốn duy nhất là tan biến giữa những thân xác, biến mất như một bóng ma, trước khi ánh đèn sân khấu hoàn toàn chiếu rọi vào.
Trong khi tất cả những điều này đang diễn ra, Johan rời khỏi phòng thuyết trình, tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực, tiếng trống điên cuồng vang vọng bên tai. Ánh mắt anh quét qua đám đông trong cơn cuồng loạn tuyệt vọng, mỗi khuôn mặt đều mờ ảo, mỗi giây trôi qua như một cõi vĩnh hằng. Căn phòng, từng là sân khấu của chiến thắng, giờ đây như một mê cung ngột ngạt. Nỗi lo lắng xâm chiếm anh, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo quặn thắt dạ dày: North đâu rồi? Trong khoảnh khắc, hình ảnh người bạn yếu đuối của anh hiện lên trong tâm trí, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh cần phải gặp cậu ấy, để chắc chắn.
Cuối cùng, phía sau sân khấu, giữa sự ồn ào vẫn còn mãnh liệt, Johan phát hiện ra cậu. North, hình bóng uy nghi của North dường như được chiếu sáng, một ngọn hải đăng của sự bình tĩnh giữa hỗn loạn được kiểm soát mà chính cậu đã dàn dựng. Cảnh tượng North ở đó, nguyên vẹn và chiến thắng, đã xua tan màn sương hoảng loạn bao trùm lấy anh. Một sự nhẹ nhõm choáng ngợp tràn ngập, mạnh mẽ đến nỗi đôi chân anh gần như khuỵu xuống. Niềm tự hào dâng trào trong lồng ngực, một hơi ấm an ủi. Anh chạy đến bên North và ôm chặt cậu trong vòng tay mạnh mẽ gần như đau đớn, siết chặt cậu, như thể sợ rằng cậu sẽ biến mất, rằng toàn bộ hình ảnh đó chỉ là một giấc mơ.
– Em thật tuyệt vời. – Johan thì thầm vào tai cậu, giọng nghẹn ngào vì xúc động, cổ họng nghẹn lại khiến anh gần như không thốt nên lời.
North khẽ lùi lại, môi nhếch lên một nụ cười, ánh mắt săn mồi mà Johan biết rõ.
– Nếu mọi chuyện suôn sẻ, bước tiếp theo sẽ là sự sụp đổ của kẻ giả mạo. Và hắn sẽ không còn nơi nào để chạy trốn.
– Anh sẽ ở đây. – Johan hứa, giọng anh giờ đây cứng rắn như đá, bóng tối của sự lo lắng hoàn toàn tan biến. – Bên cạnh em. Cho đến tận cùng.
Sau đó... Trong văn phòng của Tiger tại CyberNest Solutions, không khí trở nên nặng nề. Anh đang xem xét các báo cáo, không hề hay biết, thì cánh cửa mở ra. Duennao bước vào, giờ đã trưởng thành, bình thản, khiêm nhường. Sự căng thẳng trong không khí thật rõ ràng, chất chứa nhiều năm tháng quá khứ chưa được giải quyết, những vết thương vẫn còn nhói đau.
– Tiger... – Duennao bắt đầu, giọng cậu ấy nghẹn ngào vì cảm xúc bị kìm nén.
– Em xin lỗi. Vì đã rời đi, vì đã không tin tưởng anh. Em đã bị che mắt bởi mối liên kết, bởi sự thao túng của Duennuea. Đêm đó, anh ấy đã chuốc thuốc anh, giả vờ đã ngủ với anh. Anh ấy khiến em tin rằng anh đã lừa dối em. Mãi sau này, khi tỉnh táo hơn, em mới nhận ra sự thật. Em xin lỗi vì đã bỏ rơi anh.
Những dòng nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt của Duennao, một dòng sông của sự hối hận. Tiger, bất ngờ trước lời thú nhận và sự tổn thương ấy, ôm chầm lấy cậu. Cảm xúc dâng trào, từng thớ thịt trong anh rung động theo từng khoảnh khắc. Sự tha thứ như liều thuốc xoa dịu cho cả hai, chữa lành những vết thương sâu thẳm. Cái ôm, như một sự giải thoát khỏi bao năm đau đớn, khỏi những oán hận chất chứa.
Tuy nhiên, bầu không khí của sự tha thứ đột ngột bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. North và Johan bước vào. North mặc chiếc áo khoác, một món quà từ Johan mà cậu mặc với niềm tự hào: một hình ảnh ngoạn mục trong màu đen và đỏ rực rỡ, với một biểu tượng "6C" lớn màu trắng ở mặt sau, từ đó các mạch điện tử tỏa ra, một biểu tượng pha trộn công nghệ và một vẻ ngoài nổi loạn. Cuộc trò chuyện diễn ra nhẹ nhàng, như một sự giải tỏa căng thẳng, cho đến khi có người gõ cửa lần nữa.
– Đây là khách của tôi. – North nói, một nụ cười bí ẩn trên môi, ánh mắt cậu dán chặt vào Duennuea, người đang ở đó, dưới lớp da của Duennao. Cánh cửa mở ra, và Duennao thật bước vào. Cậu ấy giống hệt Duennuea, một bản sao hoàn hảo, nhưng đôi mắt lại hiền từ, và một luồng khí bình tĩnh bao quanh, ngay lập tức phân biệt cậu ấy với kẻ mạo danh.
Phản ứng của Duennuea đến ngay lập tức và theo bản năng. Nỗi hoảng loạn ập đến như tia chớp, làm mặt cậu ta trắng bệch. Mắt cậu ta mở to, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Duennuea cố gắng nói thành lời, nhưng chỉ có một tiếng rít thoát ra. Rồi sự vỡ lẽ ập đến, nhanh chóng và tàn bạo, và nỗi hoảng loạn biến thành cơn thịnh nộ như núi lửa.
– Cậu đã biết?! Ngay từ đầu?! – Duennuea hét vào mặt North, giọng khàn đặc, khuôn mặt méo mó vì hận thù và phản bội, từng thớ cơ căng cứng, từng mạch máu nổi lên. Đó là tiếng kêu của một con thú bị dồn vào đường cùng, của một kế hoạch đổ vỡ, của cả một đời lừa dối sụp đổ trước mắt cậu ta.
North đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn, giọng nói bình tĩnh và kiểm soát, như một lưỡi dao băng sắc bén cắt xuyên qua bầu không khí vốn đã đặc quánh.
– Tất nhiên rồi. Mỗi bước đi của cậu... đều đã được lường trước. Với sự giúp đỡ của Duennao thật.
Tiger và Johan bị sốc. Sự thật quá sức tưởng tượng, những mảnh ghép của một câu đố rùng rợn bắt đầu khớp nối với nhau một cách đáng sợ. Duennuea, người đang giả làm Duennao, cảm thấy máu mình lạnh đi, mắt nhìn chằm chằm vào North, sự thấu hiểu về việc mình đã bị vạch trần đến mức đã khơi dậy một ngọn lửa hận thù lạnh lẽo trong lồng ngực. North bắt đầu kể lại kế hoạch, cách cậu vạch trần mạng lưới dối trá, và với mỗi lời nói, cơn thịnh nộ của Duennuea lại càng dâng cao.
– Tôi nhận ra các cuộc tấn công đến từ máy tính cá nhân của Duennuea, cả ở công ty lẫn ở nhà. Nhưng tôi không muốn tin điều đó, tôi không thể tưởng tượng được anh trai của Duennao lại có can đảm làm điều đó. Vì vậy, tôi đã phân tích kỹ lưỡng chữ ký số của mã lệnh mà cậu đã sử dụng. – North giải thích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Duennuea, sắc bén như thể chúng có thể đọc được tâm hồn cậu ta.
– Nó quá lố bịch để lừa gạt bất kỳ chuyên gia nào. Sau khi nói chuyện với Tiger, khi cậu ấy kể cho tôi nghe về quá khứ của hai người, tôi đã đầu nghi ngờ. Tôi đã liên lạc với Duennao.
North nhìn Duennao, người gật đầu xác nhận câu chuyện, nét đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. Trong khi đó, Duennuea cảm thấy tuyệt vọng và giận dữ sôi sục, lòng căm thù North ngày càng dâng cao. Cậu ta đã quá xuất sắc, quá tỉ mỉ, và North, tên Omega tưởng chừng ngây thơ ấy, đã phá hỏng mọi thứ bằng một trí thông minh mà Duennuea vừa khinh bỉ vừa ghen tị.
– Cậu ấy đã nói sự thật với tôi. Rằng cậu đã chuốc thuốc Tiger, rằng cậu đã khiến cậu ấy tin rằng cậu ấy đã mang thai với Tiger, mặc dù cậu ấy là một Beta. Đó là lý do tại sao cậu ấy lại xa lánh chính mình. Cậu ấy đã bị ám ảnh bởi Tiger, muốn đuổi mọi người ra xa, để cậu ấy bị cô lập, rồi cậu có thể đến an ủi, giả vờ là Duennao. Và đó là lý do cậu liên minh với Day, thực hiện các cuộc tấn công và đổ lỗi cho CyberNest, để Tiger cảm thấy cô đơn và cậu có thể thao túng cậu ấy.
Tiết lộ này như một quả bom nổ tung. Mọi người đều bàng hoàng, mức độ tàn ác và thao túng của Duennuea đã phơi bày toàn bộ. Johan tiến lại gần, giọng trầm thấp, vẻ mặt đầy thất vọng.
– Và công ty của tôi? Tại sao?
– Ban đầu, tôi không định dùng công ty của anh. – Duennuea đáp, giọng nói đầy căm thù, độc địa. Đôi mắt cậu ta, từng mở to vì hoảng loạn, giờ bừng lên cơn thịnh nộ lạnh lùng, hướng về phía North. – Đáng lẽ phải là một công ty khác. Nhưng khi anh từ chối thăng chức cho tôi... tôi quyết định lợi dụng công ty của anh. Nhưng như mọi khi, North, Omega tốt bụng và xinh đẹp, đã cản đường và phá hỏng mọi thứ!
Duennao ngắt lời anh trai mình, trái tim tan nát, bị tàn phá bởi sự thật vừa được phơi bày.
– Tại sao vậy anh? Tại sao anh lại phá hủy tất cả?
– Bởi vì người đó đáng lẽ phải là tôi! – Duennuea hét lên, giọng nói méo mó vì giận dữ, vì ghen tị gặm nhấm từng tế bào trong người. Cả cả thể cậu ta run rẩy, một biểu hiện rõ ràng của sự mục ruỗng bên trong. – Tôi xứng đáng với tất cả! Tiger... công ty... sự công nhận!
Tiger, giận dữ, bước tới, quai hàm căng cứng.
– Tôi chưa bao giờ cho cậu hy vọng! Sao cậu dám làm hại chính em trai của mình?!
North, bình tĩnh nhưng với sự kiên định không lay chuyển, cắt ngang không khí, xen vào, giọng nói như một sự đối lập thanh thản với cơn bão.
– Cậu không cần phải là tôi. Cậu chỉ cần là chính mình... và ngừng ghét bỏ những người chỉ cố gắng sống.
Sau khi bị vạch trần, Duennuea bắt đầu cười, một tiếng cười cuồng loạn nhanh chóng biến thành những tiếng thét chói tai đầy giận dữ. Chiếc mặt nạ lý trí sụp đổ, để lộ ra sự điên rồ. Cậu ta rút một con dao bấm từ túi áo trong, ánh sáng lóe lên và nỗi kinh hoàng trong mắt mọi người. Theo bản năng, tất cả lùi lại, không khí loãng ra vì sợ hãi. Johan, với tốc độ nhanh như chớp, tiến đến trước mặt North, che chắn cho cậu bằng chính cơ thể mình, một bức tường bản năng của Alpha. Nhưng Duennuea rất nhanh, một cơn thịnh nộ và tuyệt vọng mơ hồ. Cậu ta túm lấy cánh tay North, lưỡi dao lạnh ngắt chạm vào chiếc cổ nhạy cảm của Omega.
Tiger hét lên một tiếng đứt quãng, giọng nghẹn lại vì cơn hoảng loạn bùng nổ trong lồng ngực.
– DUENNUEA, THẢ CẬU ẤY RA!
Johan gầm gừ, một âm thanh khàn khàn dường như đến từ tận sâu thẳm tâm hồn, đôi mắt rực cháy bản năng bảo vệ hoang dã, Alpha đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.
– Nếu mày dám chạm vào em ấy, tao sẽ kết liễu mày. Tao thề.
Duennuea bắt đầu lùi lại, tay ôm North, con dao cứa nhẹ vào làn da trên cổ Omega. Một dòng máu nhỏ chảy xuống, một vệt đỏ thẫm nổi bật trên làn da nhợt nhạt của North, một sự tương phản khó chịu. North nghiến răng, cơn đau nhói lên, nhưng không hề sợ hãi. Ánh mắt cậu, trước đó tập trung vào lưỡi dao, giờ nhìn chằm chằm vào Johan, một sự sáng suốt không lay chuyển trong ánh mắt, niềm tin tuyệt đối rằng Johan sẽ giải quyết được vấn đề. Niềm tin này chính là sức mạnh, là lá chắn bảo vệ cậu khỏi cơn hoảng loạn đang đe dọa nhấn chìm cậu.
– Tôi chỉ muốn được công nhận! – Duennuea hét lên, giọng run rẩy, gần như sắp khóc trong cơn cuồng loạn. – Tôi chỉ muốn tình yêu! Nhưng anh... anh luôn chọn cậu ta!
– Cậu không cần điều này, Duennuea. – North nói, cậu bình tĩnh đến ngạc nhiên, gần như thì thầm, ngay cả khi con dao kề cổ. Tư thế của cậu toát lên một sự quyết tâm sắt đá, cơn đau từ vết cắt chỉ làm cậu mất tập trung. – Cậu chỉ cần sự giúp đỡ.
– Câm đi! – Duennuea hét lên, giọng cậu ta méo mó, và siết chặt con dao, mũi dao ấn sâu hơn.
Khi Duennuea đe dọa, cảnh sát từ từ tiến lại gần, giọng nói của họ bị bóp nghẹt, gần như không thực. Nhưng Johan giơ tay lên, một cử chỉ dứt khoát, ra hiệu cho họ dừng lại. Anh cần kiểm soát. Sự tin tưởng giữa anh và North đang được thử thách trên lưỡi dao sắc bén đó, và anh không thể thất bại. Mồ hôi chảy dài trên trán, cơ bắp căng cứng, từng thớ thịt trong anh đều tập trung vào Duennuea.
Johan cố gắng nói, giọng anh kiên định và bình tĩnh, bất chấp sự hỗn loạn bên trong. Ánh mắt anh nhìn sâu vào Duennuea, tìm kiếm một chút tỉnh táo.
– Giờ cậu có một lựa chọn. Kết thúc chuyện này như một con quái vật... hoặc như một người anh trai đã biết ăn năn.
Tiger bước lên một bước, sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt, nỗi sợ hãi mất North đang gặm nhấm anh. Johan cũng tiến tới, mồ hôi chảy dài trên trán, hai tay nắm chặt. Tiếng thở hổn hển của North là âm thanh quan trọng duy nhất, một lời nhắc nhở liên tục về mạng sống đang bị đe dọa. Con dao ấn mạnh hơn vào da Omega, dòng máu chảy ra ngày càng đặc lại, đen hơn, một lời cảnh báo nguy hiểm.
Duennuea hét lên, mắt mở to tuyệt vọng và giận dữ.
– Tiến thêm một bước nữa là tao sẽ cắt cổ nó!
Cậu ta đâm sâu hơn một chút vào cổ của North, người đang nghiến chặt răng, một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Cơn đau dữ dội, nhưng tâm trí North vẫn hướng về Johan, về niềm tin vững chắc của cậu. Sự căng thẳng dâng lên đến cực điểm, bầu không khí gần như không thể chịu đựng nổi. North nhìn Johan, ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng thầm lặng, một thông điệp rõ ràng và tuyệt vọng: "Em tin anh."
Johan giao tiếp bằng mắt với một cảnh sát, một cái gật đầu gần như không thể nhận ra. Rồi, thế giới như nổ tung. Đột nhiên, một tiếng nổ khô khốc, sắc bén vang vọng khắp tòa nhà.
Một phát súng? Một tiếng hét? Có gì đó đã vỡ tan?
Một âm thanh cuối cùng, đột ngột.
Mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm.
– NORTH! – Johan và Tiger gọi tên North bằng giọng khàn đặc.
Sự im lặng bao trùm, nặng nề, cắt ngang không khí như một lưỡi dao lạnh lẽo, dày đặc hơn bất kỳ tiếng hét nào. Từng giây trôi qua như một sự tra tấn vô tận. Trên sàn nhà, đúng vào thời điểm căng thẳng tột độ đến mức sắp vỡ tung, máu bắt đầu lan ra, chậm rãi, nguy hiểm, nhuộm đỏ tấm thảm thành một mảng đen kịt đang lan rộng. Màu sắc rực rỡ ấy như gào thét. Và rồi, đôi mắt của mọi người, mở to vì kinh hoàng và hoang mang, tập trung lại. Có người bị thương, nằm đó, bất động, một hình bóng đầy bất lực nổi bật trên nền sàn nhà nhợt nhạt. Không ai có thể cử động, không ai dám thở. Tâm trí mọi người gào thét để nhận ra, để biết, để hiểu.
--------------------------------------------
Hình ảnh chiếc áo khoác có logo 6C của North.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip