Chương 1: Ánh Đèn Lập Lòe Trong Đêm

Quang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ ở góc quán cà phê nhỏ, đôi chân gác nhẹ lên thanh ngang dưới gầm bàn, tay cầm ly đen đá đã tan gần hết nước. Ly thủy tinh mát lạnh trong lòng bàn tay cậu giờ chỉ còn lại vài viên đá nhỏ lấp ló dưới lớp nước đục màu nâu nhạt, những giọt mồ hôi li ti đọng bên ngoài ly thấm vào da cậu, mang theo cảm giác lành lạnh. Đêm Sài Gòn hôm nay không mưa, nhưng cái không khí ẩm ướt vẫn bám lấy từng ngõ ngách, từng con đường nhỏ lát gạch loang lổ. Gió từ đâu thổi qua, mang theo mùi khói xe hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng của cà phê rang, len lỏi vào từng góc quán. Ánh đèn neon từ bảng hiệu phía trước lập lòe, hắt lên khuôn mặt Quang những vệt sáng xanh đỏ nhạt nhòa, phản chiếu trong đôi mắt cậu - một đôi mắt sáng, long lanh nhưng luôn phảng phất chút uể oải, như thể cậu đang mang trong mình một bí mật mà chính cậu cũng chưa dám đối diện.Quang hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học ngành kiến trúc cách đây chưa đầy một năm. Cậu từng mơ mộng về những công trình cao vút, những bản thiết kế làm thay đổi diện mạo thành phố, nhưng thực tế lại chẳng hào nhoáng như thế. Công việc hiện tại của cậu chỉ là một trợ lý nhỏ trong một công ty thiết kế nội thất ở quận 3, nơi cậu phải chạy vặt, sửa bản vẽ cho mấy anh chị lớn, và đôi khi ngồi hàng giờ để đo đạc kích thước sofa hay tủ kệ cho những căn hộ sang trọng mà cậu biết mình chẳng bao giờ đủ tiền thuê. Lương tháng bảy triệu, trả tiền trọ bốn triệu, còn lại đủ để ăn uống qua ngày và thỉnh thoảng mua một vài cuốn sách cũ ở đường Nguyễn Thị Minh Khai. Cuộc sống của cậu không nghèo khổ, nhưng cũng chẳng dư dả để mơ mộng gì xa xỉ. Vậy mà tối nào cậu cũng đến đây, quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm trên đường Nguyễn Đình Chiểu, chỉ để ngồi một góc và nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng sau quầy pha chế - ông Cương.Ông Cương, năm nay chắc khoảng bốn mươi lăm, có lẽ hơn, Quang không rõ lắm. Cậu chưa từng hỏi, mà ông cũng chẳng bao giờ kể. Ông không phải kiểu người điển trai theo cách bóng bẩy của mấy diễn viên trên màn ảnh, không có gương mặt mịn màng hay nụ cười rạng rỡ. Nhưng ở ông có một thứ gì đó cuốn hút lạ kỳ, một vẻ đẹp thô ráp, từng trải, như một bức tranh sơn dầu cũ kỹ nhưng đầy sức sống. Đôi bàn tay ông to, thô ráp, gân guốc nổi lên mỗi khi ông cầm phin cà phê hay lau ly, nhưng lại khéo léo đến kỳ lạ khi ông đổ nước sôi, từng giọt cà phê rơi đều đặn xuống ly, không vội vã, không thừa thãi. Nụ cười của ông nhạt, chỉ thoáng qua trên môi, vừa lịch sự vừa xa cách, như thể ông chẳng muốn ai bước quá gần vào thế giới của mình. Mái tóc ông ngắn, đã điểm vài sợi bạc lấp ló giữa đám tóc đen dày, khuôn mặt góc cạnh với những nếp nhăn mờ nhạt ở khóe mắt và trán - những dấu vết của thời gian, của một đời người từng đi qua không ít gió sương. Ông thường mặc áo sơ mi dài tay, màu xám hoặc xanh đậm, tay áo xắn lên khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc với vài vết sẹo nhỏ mờ nhạt mà Quang đoán là từ những ngày ông còn trẻ, có thể từng làm thợ xây, hoặc lao động chân tay gì đó nặng nhọc.Quang không biết nhiều về ông Cương, chỉ nghe loáng thoáng từ mấy người khách quen rằng ông mở quán này đã năm sáu năm, sống một mình trong căn phòng nhỏ phía sau quán, không vợ con, không họ hàng thân thích ở Sài Gòn. Ông ít nói, chẳng bao giờ kể về quá khứ, và dường như chẳng ai từng thấy ông thân thiết với bất kỳ ai ngoài những câu chào hỏi xã giao với khách. Có lần một bà cô bán bánh tráng nướng gần đó tò mò hỏi: "Ông Cương ơi, sao không lấy vợ đi cho đỡ buồn?" Ông chỉ cười, đáp gọn: "Tôi quen một mình rồi," rồi quay đi, tiếp tục công việc, như thể câu hỏi ấy chẳng đáng để ông bận tâm.Lần đầu tiên Quang để ý đến ông Cương là một buổi tối cách đây hơn nửa năm, vào khoảng cuối tháng tám, khi cái nóng mùa hè vẫn còn dai dẳng dù đã gần sang thu. Hôm đó, cậu bị thằng bạn cùng phòng trọ đuổi khéo vì nó dẫn bạn gái về ngủ qua đêm. "Mày thông cảm, tao với nhỏ lâu lắm mới gặp," thằng bạn nói, nháy mắt cười toe toét, rồi dúi cho Quang hai trăm nghìn để đi đâu đó giết thời gian. Quang không giận, chỉ thấy phiền, nên xách ba lô lang thang ngoài đường, chẳng biết đi đâu. Cậu đi bộ qua mấy con hẻm, đôi dép lê cũ mòn kêu lẹp kẹp trên nền gạch, mồ hôi thấm đẫm lưng áo thun. Quán cà phê của ông Cương là nơi duy nhất còn sáng đèn lúc gần nửa đêm, ánh sáng vàng dịu từ mấy bóng đèn tròn treo trên trần hắt ra ngoài, như một lời mời gọi không lời. Quang đẩy cửa bước vào, mùi cà phê thơm nồng xộc vào mũi, hòa lẫn với tiếng nhạc Trịnh phát nhỏ từ chiếc loa cũ đặt trên kệ gỗ. Cậu gọi một ly đen đá, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, và bắt đầu quan sát ông Cương.Ông đứng sau quầy, mặc áo sơ mi xanh đậm, tay lau từng chiếc ly thủy tinh bằng khăn vải trắng đã ngả màu. Động tác của ông chậm rãi, đều đặn, như thể ông chẳng vội vã với bất cứ điều gì trên đời. Khi khách cuối cùng rời đi, ông lặng lẽ dọn dẹp, xếp ghế lên bàn, quét sàn, rồi tắt bớt đèn. Quang ngồi đó, chẳng nói gì, chỉ nhìn ông làm việc trong im lặng. Có gì đó trong sự tĩnh lặng của ông khiến cậu cảm thấy bình yên, như thể cậu vừa tìm thấy một nơi để trốn khỏi cái ồn ào hỗn loạn của cuộc sống - tiếng còi xe, tiếng la hét của mấy gã say rượu ngoài đường, tiếng rao đêm của bà bán xôi cách đó vài con hẻm. Khi ông Cương hỏi: "Uống gì nữa không?" bằng giọng trầm trầm, Quang lắc đầu, trả tiền, rồi rời đi. Nhưng cậu biết mình sẽ quay lại.Từ đó, cậu đến quán thường xuyên hơn, ban đầu chỉ là để giết thời gian, để tránh cái không khí ngột ngạt trong phòng trọ khi thằng bạn lại dẫn gái về. Nhưng dần dần, cậu nhận ra mình không chỉ đến vì không gian quán, vì ly cà phê đen đậm đà hay tiếng nhạc Trịnh buồn man mác. Cậu đến vì ông Cương. Cậu thích nhìn ông, thích nghe giọng ông hỏi "Uống gì?" mỗi lần cậu bước vào, thích cả cái cách ông lặng lẽ làm việc mà chẳng cần nói gì nhiều. Đôi lúc cậu tự hỏi liệu mình có điên không khi cứ nghĩ về một người đàn ông lớn hơn mình gần hai chục tuổi, một người mà cậu chẳng biết gì ngoài cái tên và vài mẩu chuyện rời rạc. Nhưng cảm giác ấy lớn dần trong cậu, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy dưới lớp tro tàn, chẳng thể dập tắt.Hôm nay cũng vậy. Quang ngồi ở góc quen thuộc, chiếc bàn nhỏ kê sát tường, nơi cậu có thể nhìn rõ ông Cương mà không sợ ai để ý. Ông đang đứng sau quầy, tay cầm phin cà phê, đổ nước sôi vào từng giọt, khuôn mặt hơi cúi xuống, ánh đèn vàng hắt lên mái tóc ông, làm nổi bật những sợi bạc. Ông mặc chiếc áo sơ mi xám cũ, vải đã sờn ở cổ áo, tay áo xắn lên khuỷu, để lộ cánh tay rám nắng với vài vết sẹo nhỏ - những vết sẹo mà Quang từng tưởng tượng có thể là từ một lần ông bị ngã xe, hoặc từ những ngày tháng lao động vất vả ở quê trước khi lên Sài Gòn. Cậu tự hỏi ông từng sống thế nào, từng yêu ai, từng đau khổ ra sao để có cái vẻ ngoài vừa cứng cỏi vừa cô đơn ấy. Nhưng cậu chẳng dám hỏi. Cậu sợ nếu mở lời, cái khoảng cách mơ hồ giữa hai người sẽ vỡ tan, và cậu sẽ chẳng còn lý do để ngồi đây, để nuôi dưỡng thứ tình cảm kỳ lạ này."Muốn thêm đá không?" Giọng ông Cương bất ngờ vang lên, kéo Quang ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu giật mình, ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ông nhìn mình từ phía quầy. Đôi mắt ấy không sắc sảo, không lạnh lùng, nhưng sâu thẳm, như một cái giếng cũ chứa đựng những điều mà cậu không thể nào chạm tới. Ông đứng cách cậu vài mét, tay vẫn cầm chiếc khăn lau, ánh đèn phía sau làm bóng ông đổ dài trên sàn gạch bông cũ kỹ."Dạ... không cần đâu ạ," Quang lúng túng đáp, tay vô thức nắm chặt ly cà phê đã nguội lạnh, những ngón tay siết chặt đến mức khớp trắng ra. Cậu cúi đầu, giả vờ nhìn vào ly nước, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía ông, như thể sợ bỏ lỡ một cử chỉ nào đó.Ông Cương gật nhẹ, không nói gì thêm, quay lại với công việc. Ông lấy một chiếc ly mới từ kệ, bắt đầu pha chế cho khách bàn bên, động tác vẫn chậm rãi, đều đặn như mọi khi. Quang thở phào, nhưng tim cậu lại đập nhanh hơn, từng nhịp mạnh mẽ như muốn phá vỡ lồng ngực. Chỉ một câu hỏi đơn giản thôi mà sao cậu cứ ngỡ như mình vừa bị bắt quả tang làm điều gì xấu hổ. Cậu tự nhủ phải bình tĩnh, phải coi ông như một người bình thường - như anh bảo vệ ở công ty, như chú bán hủ tiếu đầu hẻm - nhưng cậu không làm được. Càng cố quên, cậu càng nghĩ về ông nhiều hơn, càng bị cuốn vào những tưởng tượng mà cậu chẳng dám nói thành lời.Đêm đó, quán đóng cửa muộn hơn thường lệ. Khách cuối cùng - một ông chú trung niên mặc vest, chắc vừa tan sở - rời đi lúc gần mười một giờ, để lại Quang là người duy nhất còn ngồi lại. Tiếng nhạc Trịnh đã tắt từ lâu, chỉ còn tiếng quạt trần kêu ù ù phía trên đầu và tiếng chổi tre của ông Cương quét trên sàn. Quang nhìn đồng hồ, biết mình nên về, nhưng chân cậu như bị đóng đinh vào sàn, không muốn nhúc nhích. Ông Cương bước ra từ sau quầy, tay cầm chiếc khăn lau, nhìn cậu nói: "Muộn rồi, về đi kẻo trễ. Đường khuya không an toàn."Giọng ông trầm, mang theo chút quan tâm thoáng qua, nhưng vẫn giữ cái vẻ xa cách quen thuộc. Quang gật đầu, đứng dậy, nhưng lòng cậu nặng trĩu. Cậu muốn ở lại, muốn nói gì đó với ông, dù chỉ là một câu bâng quơ để kéo dài khoảnh khắc này. Nhưng cậu không đủ can đảm. Cuối cùng, cậu chỉ lí nhí: "Dạ, cháu về đây. Chú nghỉ sớm nhé."Ông Cương không đáp, chỉ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia gì đó khó hiểu - có thể là mệt mỏi, có thể là điều gì sâu xa hơn mà Quang không đoán được. Cậu xách ba lô, bước ra khỏi quán, cái lạnh của đêm Sài Gòn thấm qua lớp áo thun mỏng, nhưng trong lòng cậu lại nóng ran. Cậu biết mình đang rơi vào một thứ tình cảm không tên, một thứ mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua. Cậu thích con gái, từng có vài mối tình thoáng qua thời đại học - những buổi hẹn hò vụng về ở quán trà sữa, những cái nắm tay e dè trên ghế đá công viên - nhưng với ông Cương, mọi thứ khác hẳn. Nó không đơn thuần là sự ngưỡng mộ một người lớn tuổi, mà là một khát khao mãnh liệt, một nỗi nhớ nhung mà cậu không thể kiểm soát.Những ngày sau đó, Quang vẫn đến quán đều đặn, nhưng cậu bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Cậu không muốn chỉ ngồi im lặng nhìn ông từ xa nữa, không muốn chỉ là một thằng nhóc lặng lẽ trong góc quán. Cậu cố gắng bắt chuyện với ông Cương, dù ban đầu chỉ là những câu hỏi đơn giản, ngập ngừng: "Quán hôm nay đông không chú?" hay "Chú pha cà phê lâu chưa?". Ông Cương trả lời ngắn gọn, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nhiệt tình, như thể ông chỉ đáp cho có lệ. "Đông thì cũng bình thường," ông nói, hoặc "Cũng lâu rồi, từ hồi mới lên đây." Giọng ông đều đều, không cảm xúc, nhưng với Quang, chỉ cần ông mở lời là đủ để cậu thấy tim mình rộn ràng.Dần dần, cậu mạnh dạn hơn. Cậu kể cho ông nghe vài chuyện linh tinh về công việc - về cái lần cậu bị sếp mắng vì đo sai kích thước tủ bếp, về bản thiết kế phòng khách mà cậu mất cả tuần để vẽ nhưng cuối cùng khách lại không ưng. Ông Cương ít nói, chỉ gật đầu, thỉnh thoảng chen vào một câu "Ừ, nghe cũng thú vị" hay "Cứ làm đi, rồi quen." Những câu trả lời ấy chẳng có gì đặc biệt, nhưng với Quang, chúng như những viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cậu, tạo nên những gợn sóng không dứt.Một tối nọ, khi quán đã vắng hoe, chỉ còn vài chiếc bàn trống và tiếng quạt trần kêu đều đều, Quang lấy hết can đảm hỏi: "Chú... chú sống một mình lâu chưa?" Cậu ngồi sát mép ghế, hai tay đan chặt vào nhau dưới gầm bàn, cố giấu đi sự hồi hộp.Ông Cương ngừng tay lau quầy, ngẩng lên nhìn cậu. Ánh mắt ông thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản thường ngày. Ông im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc có nên trả lời không, rồi nói: "Lâu rồi. Từ hồi rời quê lên đây, chắc cũng gần hai chục năm."Giọng ông trầm, mang theo chút hoài niệm thoáng qua. Quang nuốt nước bọt, hỏi tiếp: "Chú không cô đơn sao?"Câu hỏi vừa buột ra, cậu đã hối hận. Nó quá riêng tư, quá táo bạo so với mối quan hệ giữa hai người. Nhưng ông Cương không giận, chỉ cười nhạt - cái cười thoáng qua như gió, không vui cũng chẳng buồn. "Có chứ. Nhưng quen rồi. Người ta sống lâu một mình, rồi cũng chẳng thấy thiếu gì nữa."Câu trả lời ấy như một mũi dao đâm vào lòng Quang. Cậu muốn nói rằng ông không cần phải cô đơn nữa, rằng cậu có thể ở bên ông, có thể lấp đầy khoảng trống mà ông đã quen thuộc suốt bao năm. Nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cậu chỉ cúi đầu, giả vờ nhấp một ngụm cà phê đã nguội lạnh để che giấu sự bối rối. Ly nước đắng chát trôi qua môi, nhưng cậu chẳng cảm nhận được gì ngoài cái cảm giác day dứt đang lớn dần trong lòng.Đêm đó, khi về đến phòng trọ, Quang nằm dài trên chiếc giường đơn kê sát tường, mắt nhắm chặt, nhưng hình ảnh ông Cương cứ hiện lên trong đầu. Cậu tưởng tượng đến đôi tay thô ráp của ông chạm vào mình, những ngón tay gân guốc vuốt nhẹ lên má cậu, giọng nói trầm ấm của ông thì thầm bên tai những lời mà cậu chưa từng được nghe. Cảm giác ấy vừa ngọt ngào vừa day dứt, khiến cậu trằn trọc không ngủ được. Trong bóng tối của căn phòng trọ chật hẹp, tiếng xe máy vẳng lại từ con hẻm bên ngoài, cậu để tay mình trượt xuống dưới, tưởng tượng đến một điều mà cậu chưa từng dám nghĩ tới trước đây - được ở bên ông Cương, không chỉ là nhìn từ xa, mà là gần gũi, thân mật, hòa quyện vào nhau như cách cậu từng mơ về những mối tình khác. Nhưng lần này, nó mãnh liệt hơn, dữ dội hơn, khiến cậu vừa sợ hãi vừa khao khát.Ngày hôm sau, Quang đến quán với một quyết tâm mới. Cậu không muốn chỉ dừng lại ở những ánh nhìn lén lút hay những câu chuyện bâng quơ nữa. Cậu muốn tiến xa hơn, dù cậu biết điều đó có thể là sai trái, có thể là điên rồ trong mắt người khác. Khi quán đóng cửa, khách đã về hết, cậu không đứng dậy ngay như mọi khi, mà nhìn ông Cương, nói: "Chú... cháu giúp chú dọn quán được không?"Ông Cương ngạc nhiên, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng không từ chối. "Ừ, cũng được. Làm nhanh rồi về nghỉ," ông đáp, giọng vẫn đều đều như thường lệ.Quang gật đầu, đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ghế, lau sàn, cố ý làm chậm để kéo dài thời gian ở bên ông. Cậu xếp từng chiếc ghế lên bàn, lau từng vết cà phê loang trên mặt gỗ bằng khăn ướt, tay run run mỗi khi ông Cương bước ngang qua. Khi chỉ còn hai người trong không gian tĩnh lặng của quán, cậu cảm nhận được hơi thở của mình nặng nề hơn, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Ông Cương đứng gần cậu, kiểm tra lại quầy một lần cuối, chiếc áo sơ mi xám phẳng phiu ôm lấy lưng ông, mùi mồ hôi nhè nhẹ hòa lẫn với hương cà phê phảng phất từ người ông. Trong một phút không kìm được, Quang bước đến, đặt tay lên vai ông, lòng bàn tay cậu nóng ran khi chạm vào lớp vải áo."Chú..." Giọng cậu lạc đi, đôi mắt nhìn thẳng vào ông, chứa đựng một thứ cảm xúc mãnh liệt mà cậu không thể giấu thêm. Đôi mắt cậu long lanh, không phải vì nước mắt, mà vì sự căng thẳng và khát khao đang bùng cháy bên trong.Ông Cương khựng lại, ánh mắt ông tối đi, nhưng không đẩy cậu ra. "Cậu làm gì vậy, Quang?" Giọng ông trầm, mang theo chút cảnh giác, nhưng cũng có gì đó mềm mại hơn thường ngày."Cháu... cháu thích chú," Quang nói, giọng run rẩy nhưng kiên định. Cậu hít một hơi sâu, tiếp tục: "Lâu rồi. Cháu không chịu được nữa. Cháu nghĩ về chú mỗi ngày, mỗi đêm, cháu không muốn chỉ ngồi nhìn chú nữa."Không gian như ngừng trôi. Ông Cương im lặng, nhìn cậu hồi lâu, rồi thở dài, một hơi thở nặng nề như mang theo cả những nỗi niềm mà ông giấu kín. "Cậu còn trẻ. Đừng dại dột," ông nói, giọng thấp xuống, như thể đang cố thuyết phục cả cậu lẫn chính mình."Cháu không dại," Quang cắt lời, bước gần hơn, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn vài phân. Cậu ngửi thấy mùi cà phê thoảng ra từ áo ông, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông. "Cháu biết mình muốn gì. Cháu muốn chú."Và rồi, trong một khoảnh khắc mà cả hai đều không ngờ tới, Quang cúi xuống, đặt môi mình lên môi ông Cương. Môi ông khô, hơi ráp, không mềm mại như những cô gái cậu từng hôn, nhưng lại mang một sức hút kỳ lạ, khiến cậu không thể dừng lại, ông Cương không kháng cự nữa. Đôi tay ông từ từ trượt xuống lưng cậu, ôm lấy cậu một cách ngập ngừng, như thể ông vừa đầu hàng trước một điều mà ông đã cố tránh suốt thời gian qua. Ban đầu chỉ là một cái chạm ướt át, rồi nhanh chóng thành một nụ hôn sâu, lưỡi ông luồn vào miệng cậu, quấn lấy lưỡi cậu như muốn nuốt chửng. Cậu rên lên khe khẽ, tay bấu chặt lấy vai ông, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo thun mỏng.Họ ngã xuống chiếc ghế dài cũ kỹ trong góc quán, nơi ánh đèn không rọi tới. Tiếng vải áo cọ xát, tiếng thở hổn hển vang lên giữa không gian chật hẹp. Ông Cương đè lên người cậu, tay thô bạo kéo áo cậu lên, để lộ làn da trắng trẻo giờ đã ướt đẫm mồ hôi. Ông cúi xuống, môi mút mạnh vào cổ cậu, để lại những vết đỏ rát, trong khi tay kia luồn xuống dưới thắt lưng, nắm lấy con cặc đang cương cứng của cậu qua lớp quần lót. Quang rên to hơn, hông bất giác đẩy lên, muốn ông siết chặt hơn."Đừng kìm," ông gầm gừ, giọng khàn đục, rồi kéo phéc-mơ-tuya quần cậu xuống, lột luôn cả quần lót. Con cặc cậu bật ra, đỏ hỏn và rỉ nước, nằm trần trụi trước ánh mắt ông. Ông Cương nhếch môi, tay vuốt dọc theo nó, chậm rãi nhưng đủ lực để khiến Quang cong người vì sướng. Ông quỳ xuống giữa hai chân cậu, miệng ngậm lấy đầu cặc, mút mạnh, lưỡi ông liếm quanh như đang nếm thứ gì đó ngon lành. Quang gầm lên, tay bấu vào tóc ông, đẩy hông lên để đút sâu hơn vào miệng ông, cảm giác nóng ẩm từ lưỡi ông khiến cậu rùng mình.Không dừng lại, ông Cương đứng dậy, cởi phăng áo mình, để lộ thân hình rám nắng, lông ngực đen rậm rạp chạy xuống tận rốn. Ông kéo quần xuống, con cặc ông bật ra - to, gân guốc, đầu bóng nhẫy vì nước dâm. Quang nhìn mà nuốt nước bọt, háo hức xen lẫn sợ hãi. Ông nhổ nước bọt vào tay, bôi lên cặc mình, rồi đè cậu nằm ngửa, nâng hai chân cậu lên vai. "Thả lỏng ra," ông ra lệnh, giọng đầy uy quyền, rồi ấn đầu cặc vào lỗ đít cậu. Quang hét lên vì đau, nhưng ông không dừng, đẩy mạnh thêm, từng phân một cho đến khi lút cán.Cậu cắn môi, nước mắt rỉ ra, nhưng cơn đau nhanh chóng nhường chỗ cho khoái cảm khi ông bắt đầu nhấp. Tiếng da thịt va vào nhau vang lên đều đặn, phạch phạch, hòa với tiếng rên rỉ của cả hai. Ông Cương nắm lấy hông cậu, dập mạnh hơn, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cậu ra. "Sướng không, nhóc?" ông hỏi, giọng ngắt quãng vì thở dốc. Quang gật đầu, tay tự sục cặc mình, cảm giác ông đâm sâu vào trong khiến cậu muốn phát điên.Họ đổi tư thế, ông kéo cậu ngồi lên đùi mình, để cậu tự nhún xuống con cặc ông. Quang ôm lấy cổ ông, mồ hôi chảy dài trên lưng, mỗi lần nhún là một lần cậu rên lên vì sướng, cảm giác con cặc ông cọ sát vào điểm nhạy bên trong. Ông Cương siết chặt eo cậu, thúc ngược lên, nhanh và mạnh, như muốn phóng hết dục vọng vào cơ thể cậu. "Ra đi," ông thì thào, và Quang không chịu nổi nữa, bắn tinh trắng xóa lên ngực ông, từng đợt co giật khiến cậu run rẩy. Ông Cương gầm lên, dập thêm vài cái rồi xuất sâu bên trong cậu, tinh nóng tràn ra, chảy dọc xuống đùi cậu.Khi mọi thứ kết thúc, họ nằm vật ra ghế, thở hổn hển. Mồ hôi thấm đẫm tóc và áo Quang, còn ông Cương im lặng, mắt nhìn trần nhà, con cặc giờ đã mềm vẫn lấp ló dưới lớp quần chưa kéo lên hẳn. Quang muốn hỏi ông nghĩ gì, muốn biết chuyện này có thay đổi gì không, nhưng cậu chỉ nằm đó, cảm nhận tinh dịch ông còn sót lại trong người, và tự hỏi liệu đây là khởi đầu hay chỉ là một lần phóng túng giữa hai kẻ cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip