Sau cái đêm ông Cương chứng kiến cảnh Quang và ông Hùng trong phòng, không khí trong căn nhà gỗ ven biển trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tiếng sóng biển vẫn vỗ đều đặn vào bờ, nhưng không đủ để xoa dịu sự căng thẳng đang âm ỉ giữa ba người. Quang nằm co ro trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà loang lổ vết ẩm, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ không lối thoát. Ông Cương – người từng là chỗ dựa của cậu ở Sài Gòn, người đã bảo vệ cậu khỏi Vũ – giờ đứng ngoài bếp, ánh mắt ông đầy thất vọng và giận dữ. Ông Hùng – cha nuôi của cậu, người đã vượt qua ranh giới đạo đức để chiếm lấy cậu – thì ngồi trên bậc thềm, hút thuốc, khuôn mặt rám nắng không để lộ chút cảm xúc.Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, ông Cương bước vào nhà, tay cầm một rổ cá tươi ông vừa mua từ chợ ven biển. Ông đặt rổ xuống bàn gỗ trong bếp, nhìn Quang đang ngồi co ro ở góc, giọng trầm trầm: “Cháu dậy rồi à? Chú mua cá, lát nấu cho cháu ăn. Cháu gầy đi nhiều quá.” Lời nói của ông giản dị, nhưng mang theo một sự quan tâm mà Quang không thể bỏ qua. Cậu ngẩng lên, ánh mắt gặp mắt ông Cương, tim cậu thắt lại khi nhớ về những ngày ở quán cà phê, khi ông từng là người đàn ông duy nhất cậu tin tưởng.Ông Hùng từ ngoài bước vào, tay cầm cái lưới cá vừa sửa xong, nhíu mày khi thấy rổ cá trên bàn. “Chú mua cá làm gì?” ông hỏi, giọng khàn khàn, mang theo chút gằn gọc. “Nhà tôi không thiếu cá. Tôi ra khơi mỗi ngày, cá tươi hơn cái này nhiều.” Ông đặt lưới xuống, bước đến gần Quang, tay vỗ nhẹ lên vai cậu, ánh mắt nhìn ông Cương đầy thách thức. “Quang, ra giúp cha buộc lưới đi. Trưa nay cha nướng cá cho con ăn, kiểu con thích.”Quang ngồi giữa, cảm giác như mình bị kẹp giữa hai luồng gió ngược chiều. Ông Cương muốn lấy lòng cậu bằng sự quan tâm nhẹ nhàng, còn ông Hùng thì dùng cái uy của người cha nuôi, cái quyền sở hữu mà ông đã tự đặt lên cậu qua những đêm điên cuồng. Cậu gật đầu với ông Hùng, đứng dậy, nhưng ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng vào ông Cương, sợ ông sẽ thấy sự xấu hổ trong đó.Từ hôm đó, cuộc tranh giành ngầm giữa ông Cương và ông Hùng bắt đầu. Ông Cương không rời đi như cậu tưởng, mà ở lại quê, thuê một căn nhà nhỏ gần bãi biển, viện cớ rằng ông muốn nghỉ ngơi sau những năm tháng mệt mỏi ở Sài Gòn. Nhưng ai cũng biết, ông ở lại vì Quang. Mỗi sáng, ông mang đến nhà những món quà nhỏ – khi thì một ít trái cây từ chợ, khi thì một con cá mực to ông tự câu được – luôn kèm theo những lời nói dịu dàng: “Chú thấy cái này ngon, mang cho cháu thử,” hay “Cháu ăn nhiều vào, chú không muốn thấy cháu ốm yếu thế này.” Ông Cương không nhắc gì đến đêm ấy, không trách móc, nhưng ánh mắt ông khi nhìn cậu luôn mang theo một sự tiếc nuối, như thể ông muốn kéo cậu ra khỏi cái vòng xoáy mà ông Hùng đã giăng.Ông Hùng, ngược lại, không chịu thua. Ông càng tỏ ra gần gũi với Quang hơn, luôn tìm cách giữ cậu bên mình. Ông dạy cậu những kỹ thuật mới khi ra khơi, cùng cậu sửa thuyền, nướng cá, và mỗi tối, khi ông Cương không có mặt, ông lại kéo cậu vào phòng, lao vào những cuộc làm tình thô bạo để khẳng định quyền sở hữu. Một đêm, khi mưa phùn giăng kín bầu trời, ông Hùng đẩy Quang ngã xuống giường, lột phăng quần cậu, để lộ con cặc đã cứng ngắc. “Đụ mẹ, con thèm cha đúng không?” ông gầm gừ, tay sục cặc cậu, ngón cái chà xát đầu khấc, khiến cậu rên lớn, đôi chân co giật. Ông cúi xuống, ngậm lấy cặc cậu, mút mạnh, lưỡi liếm quanh, nước bọt chảy tràn xuống dái cậu, dính đầy đùi.“Cha… đụ con đi…” Quang rên rỉ, giọng lạc đi, cơ thể cậu nóng ran dưới tay ông Hùng. Ông cởi quần, để lộ con cặc to bự, gân guốc, đầu đỏ rực, nhổ nước bọt vào tay, xoa lên cặc mình, rồi đâm mạnh vào lỗ đít cậu từ phía sau. “Đụ mẹ, lỗ đít con siết chặt quá,” ông rên lớn, nhấp mạnh, mỗi cú thúc đều sâu đến tận ruột, tiếng “phạch phạch” vang lên, mồ hôi ông chảy xuống, nhỏ lên lưng cậu. Quang cong người, rên rỉ không ngừng, “Đụ nữa đi… cha đụ con sướng quá…” tay cậu bấu chặt vào ga giường, nước mắt chảy tràn trên mặt.Nhưng sáng hôm sau, khi ông Cương đến với một rổ mực tươi, ông Hùng cố tình để lộ những dấu đỏ trên cổ Quang, ánh mắt ông nhìn ông Cương đầy khiêu khích. “Chú thấy chưa? Quang là của tôi,” ông nói, giọng lạnh tanh, tay vỗ mạnh lên vai cậu như khẳng định quyền sở hữu. Ông Cương không đáp, chỉ nhìn Quang, ánh mắt ông tối lại, nhưng ông không quay đi. “Chú không tranh với ai,” ông nói, giọng trầm trầm. “Chú chỉ muốn cháu sống tốt. Nhưng nếu cháu muốn, chú vẫn ở đây.”Quang đứng giữa, lòng cậu rối như tơ vò. Ông Hùng mang đến cho cậu sự mãnh liệt, sự chiếm hữu mà cậu đã nghiện, nhưng cũng làm cậu thấy mình như một con thú bị cầm tù. Ông Cương, với sự dịu dàng và kiên nhẫn, gợi lại trong cậu những ngày tháng ở Sài Gòn, khi cậu từng yêu ông bằng một tình cảm trong sáng hơn. Cậu không biết mình muốn gì, chỉ biết rằng cả hai người đàn ông này đều có một sức hút mà cậu không thể cưỡng lại.Cuộc tranh giành leo thang vào một buổi chiều, khi Quang và ông Hùng vừa từ biển về, cả hai ướt sũng nước biển, cơ thể dính đầy cát. Ông Cương xuất hiện trước nhà, tay cầm một chiếc áo mưa mới, đưa cho Quang: “Trời sắp mưa, cháu mặc cái này kẻo lạnh.” Ông Hùng cười khẩy, giật chiếc áo từ tay ông Cương, ném xuống đất. “Cháu nó có tôi lo rồi, không cần chú,” ông gằn giọng, kéo Quang sát vào người, tay ông siết chặt eo cậu, như muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt ông Cương.Ông Cương không phản ứng ngay, chỉ nhìn ông Hùng hồi lâu, rồi quay sang Quang, giọng trầm xuống: “Cháu chọn đi. Chú không ép, nhưng chú không muốn thấy cháu sống thế này mãi.” Lời nói của ông như một nhát dao đâm vào lòng cậu, làm cậu khựng lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn từ ông Cương sang ông Hùng.“Chú đừng xen vào chuyện cha con tôi,” ông Hùng gầm gừ, bước đến gần ông Cương, hai người đàn ông đối diện nhau, không ai nhượng bộ. “Quang là của tôi, từ nhỏ tôi nuôi nó, tôi muốn làm gì là quyền của tôi.”“Nuôi nó không có nghĩa là sở hữu nó,” ông Cương đáp, giọng lạnh tanh, ánh mắt ông sắc như dao. “Chú thấy cháu khổ, chú không để yên. Nếu ông không buông, tôi không ngại chơi tới cùng.”Không khí giữa họ như sắp nổ tung, Quang đứng giữa, cảm giác như mình là một miếng mồi bị hai con thú tranh giành. Cậu hét lên, giọng lạc đi: “Đủ rồi! Hai người đừng vì cháu mà thế này nữa!” Cậu quay người, chạy ra bãi biển, để lại ông Cương và ông Hùng đứng đó, ánh mắt họ vẫn khóa chặt vào nhau.Đêm đó, Quang không về nhà, ngồi co ro trên bãi cát, để sóng biển vỗ vào chân, đầu óc trống rỗng. Ông Cương tìm đến, ngồi cạnh cậu, không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra biển. Ông Hùng đứng từ xa, nhìn hai người, tay siết chặt thành nắm, nhưng không bước tới. Cả ba người đều biết, cuộc tranh giành này chưa kết thúc, và Quang – dù muốn hay không – sẽ phải chọn một bên, hoặc để cả hai phá hủy nhau vì cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip