Chương 14: Lửa Cháy Trong Lặng Im

Sau cái đêm ba người hòa quyện trong dục vọng dưới ánh trăng, cuộc sống ở căn nhà gỗ ven biển bước vào một nhịp điệu mới, kỳ lạ nhưng ổn định. Quang, ông Cương và ông Hùng sống chung như một gia đình không thể định nghĩa, gắn kết bằng những phút giây nhục dục và một sự hiểu biết ngầm không cần lời. Họ ra khơi cùng nhau, sửa lưới, nướng cá, và mỗi đêm, khi ánh trăng chiếu sáng bãi biển, họ lại lao vào những cuộc làm tình điên cuồng, để mặc cơ thể dẫn dắt, không còn ranh giới hay day dứt.Nhưng một ngày đầu tháng mười, Quang phải rời nhà. Một người bạn chài ở làng bên nhờ cậu qua giúp sửa thuyền, một công việc kéo dài vài ngày vì con thuyền lớn bị hỏng nặng sau cơn bão. “Cháu đi hai hôm thôi, cha với chú ở nhà cẩn thận,” Quang nói, giọng nhẹ nhàng, tay xách chiếc ba lô cũ kỹ. Ông Hùng gật đầu, vỗ vai cậu: “Đi đi, đừng lo. Cha với chú Cương lo được.” Ông Cương đứng cạnh, rít một hơi thuốc, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: “Cháu về sớm, đừng để tụi chú chờ.”Quang rời đi khi mặt trời vừa mọc, để lại căn nhà gỗ trong một sự yên tĩnh hiếm hoi. Ông Hùng và ông Cương ở lại, tiếp tục công việc thường ngày – ông Hùng buộc lưới ngoài sân, ông Cương ngồi trong bếp mài dao – nhưng không khí giữa họ hôm ấy khác lạ. Không có Quang, người luôn là trung tâm kết nối, họ bỗng cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ, như thể thiếu một mảnh ghép quan trọng. Họ ít nói hơn, chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn về công việc, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng chạm nhau, mang theo một sự tò mò không thể giải thích.Đêm đó, khi mưa phùn giăng kín bầu trời, ông Hùng mang ra một chai rượu đế, đặt lên bàn gỗ trong bếp. “Uống không?” ông hỏi, giọng khàn khàn, ánh mắt lướt qua ông Cương đang ngồi đối diện. Ông Cương gật đầu, cầm chén sành, rót đầy: “Uống thì uống, lâu rồi không có thằng Quang ở đây.” Họ nhấm nháp từng ngụm, men rượu cay xè cổ họng, làm cơ thể họ nóng lên, đầu óc lâng lâng. Tiếng mưa đập vào mái tôn hòa lẫn với tiếng sóng biển, tạo nên một bản nhạc nền ngột ngạt, đầy kích thích.Khi chai rượu cạn một nửa, ông Hùng đứng dậy, loạng choạng bước đến gần ông Cương, tay vỗ mạnh lên vai ông. “Đụ mẹ, chú cũng khỏe đấy,” ông cười khẩy, giọng khàn đục vì rượu, ánh mắt lướt qua lồng ngực rắn chắc của ông Cương lộ ra dưới lớp áo sơ mi mỏng. Ông Cương nhíu mày, nhưng không đẩy tay ông Hùng ra, ánh mắt ông tối lại, mang theo một sự tò mò bất ngờ. “Ông cũng không tệ,” ông đáp, giọng trầm trầm, tay rót thêm rượu, nhưng ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt rám nắng của ông Hùng.Không ai nói gì thêm, nhưng không khí giữak họ trở nên nặng nề, đầy dục vọng. Ông Hùng nghiêng người, tay trái đặt lên ngực ông Cương, những ngón tay chai sần xoa nhẹ qua lớp áo, như thể đang thử nghiệm một giới hạn. Ông Cương khựng lại, hơi thở ông dốc hơn, nhưng ông không phản đối, chỉ nhìn ông Hùng với ánh mắt vừa thách thức vừa kích thích. “Ông muốn gì?” ông hỏi, giọng khàn khàn, mang theo một tia nguy hiểm.“Đụ mẹ, tôi muốn thử,” ông Hùng gầm gừ, tay kéo mạnh ông Cương đứng dậy, ép ông dựa vào tường gỗ. Trước khi ông Cương kịp phản ứng, ông Hùng cúi xuống, ép môi mình vào môi ông – một nụ hôn thô bạo, không chút dịu dàng. Đôi môi khô ráp của ông Hùng cọ sát vào môi ông Cương, lưỡi ông đâm sâu vào miệng ông, liếm láp tham lam, nước bọt chảy tràn, dính đầy cằm hai người. Ông Cương rên lên, một tiếng gầm khàn khàn từ cổ họng, tay phải siết chặt vai ông Hùng, tay trái nắm gáy ông, kéo ông sát hơn.Nụ hôn của họ là một trận chiến nhục dục, lưỡi quấn lấy nhau, cắn mút dữ dội, nước bọt hòa lẫn, chảy xuống cổ ông Hùng, dính đầy mồ hôi. Ông Hùng cắn mạnh môi dưới của ông Cương, máu rỉ ra, đỏ tươi, và ông liếm lấy, rên lên giữa nụ hôn: “Địt mẹ, chú ngon quá.” Ông Cương đáp lại, đẩy lưỡi sâu hơn, hút mạnh, tay ông lùa vào dưới áo ông Hùng, cào rách da ông, để lại những vệt đỏ rực trên lồng ngực rám nắng.Họ tách ra, hơi thở dốc, ánh mắt khóa chặt vào nhau, không còn chút ngượng ngùng. Ông Hùng lột áo sơ mi của mình, để lộ lồng ngực đầy sẹo, mồ hôi lăn dài xuống bụng. Ông quỳ xuống trước ông Cương, tay thô bạo cởi quần ông, để lộ con cặc dày, gân guốc, đầu đỏ rực, lông mu đen nhánh lẫn bạc trắng. “Đụ mẹ, cặc chú to thế này, ngon thật,” ông gầm gừ, tay nắm lấy cặc ông Cương, bóp chặt, vuốt mạnh từ gốc lên ngọn, ngón cái chà xát đầu khấc, khiến ông Cương cong người, rên lớn, đôi chân run bần bật.Ông Hùng cúi xuống, há miệng ngậm lấy cặc ông Cương, mút mạnh như một con thú đói, lưỡi ông liếm quanh đầu khấc, nước bọt chảy tràn xuống dái ông, dính đầy đùi. Ông Cương rên lên, tay bấu vào tóc ông Hùng, kéo mạnh, “Đụ mẹ, mút mạnh lên… sướng quá…” giọng ông lạc đi, đầu ngửa ra sau, mắt trợn trắng vì khoái cảm. Ông Hùng mút sâu, con cặc ông Cương chạm đến cổ họng ông, tiếng “ọc ọc” ướt át vang lên, nước bọt trào ra, chảy xuống cằm ông, dính đầy sàn gỗ.Nhưng ông Cương không để ông Hùng độc chiếm. Ông kéo ông Hùng đứng dậy, đẩy ông ngã xuống giường, lột phăng quần ông, để lộ con cặc to bự, gân guốc, đầu rỉ nước nhờn. “Đến lượt tôi,” ông gầm gừ, quỳ giữa hai chân ông Hùng, tay nắm lấy cặc ông, sục mạnh, ngón cái ấn vào đầu khấc, khiến ông Hùng cong người, rên lớn, “Địt mẹ, chú làm tôi sướng quá…” Ông Cương cúi xuống, ngậm lấy cặc ông Hùng, mút mạnh, lưỡi quấn quanh, nước bọt chảy tràn, dính đầy lông mu bạc trắng của ông Hùng.Hai người đàn ông lao vào nhau, không còn ranh giới, không còn e dè. Ông Hùng nằm ngửa, rên rỉ không ngừng, tay bấu vào tóc ông Cương, kéo mạnh để ông mút sâu hơn, “Đụ mẹ, chú bú giỏi thật… sướng chết tôi…” Ông Cương mút nhanh hơn, tay trái bóp dái ông Hùng, tay phải sục cặc mình, con cặc ông căng cứng, rỉ nước trắng đục. Ông Hùng ngồi dậy, kéo ông Cương nằm xuống, quỳ trước mặt ông, ngậm lại cặc ông, mút mạnh, hai người thay nhau, tiếng rên rỉ hòa lẫn với tiếng mưa ngoài trời.Khi cả hai gần đến đỉnh, ông Hùng rút cặc ông Cương ra khỏi miệng, phun tinh lên mặt ông, dòng tinh nóng hổi bắn đầy má và môi, chảy xuống cổ ông như một dòng suối nhầy nhụa. Ông Cương rên lên, sục cặc mình, phun tinh đầy ngực ông Hùng, dòng tinh đặc quánh chảy xuống, hòa lẫn với mồ hôi và nước bọt. Họ đổ gục xuống giường, hơi thở dốc, cơ thể nhầy nhụa, ánh mắt gặp nhau trong một sự thỏa mãn kỳ lạ.Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách và tiếng sóng biển xa xa. Ông Hùng quay sang, cười khẩy: “Đụ mẹ, không ngờ chú ngon thế này.” Ông Cương gật đầu, giọng trầm trầm: “Ông cũng không tệ. Thằng Quang không ở đây, tụi mình tự lo được.” Họ không nói gì thêm, nhưng cả hai đều biết, cái đêm này đã thay đổi mối quan hệ giữa họ mãi mãi.Sáng hôm sau, khi Quang trở về, cậu không nhận ra điều gì khác lạ. Ông Hùng và ông Cương vẫn đón cậu như mọi khi, nhưng ánh mắt họ khi nhìn nhau mang theo một bí mật mà cậu không bao giờ biết. Dưới lớp sóng biển yên ả, ngọn lửa dục vọng giữa hai người đàn ông vẫn âm ỉ cháy, chờ ngày Quang lại tham gia để hoàn thiện bức tranh kỳ lạ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip