Chương 2: Dấu Vết Dưới Ánh Sáng Ban Ngày
Sáng hôm sau, Quang tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ phía sau quán cà phê, ánh nắng sớm len qua khe rèm cửa sổ cũ kỹ, chiếu những vệt sáng loang lổ lên sàn gỗ sờn bạc. Cậu nằm trên chiếc giường đơn, tấm ga trải giường màu xanh nhạt đã nhàu nhĩ dưới sức nặng của hai cơ thể đêm qua. Không khí trong phòng vẫn còn vương mùi mồ hôi hòa lẫn với hương cà phê thoảng nhẹ từ phía ngoài, nơi ông Cương đang lặng lẽ chuẩn bị mở quán. Tiếng loảng xoảng của ly tách va chạm, tiếng nước chảy từ vòi rửa vang lên đều đặn, kéo Quang ra khỏi cơn mơ màng. Cậu ngồi dậy, tóc bù xù, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng sáng rực khi nhớ lại những gì đã xảy ra.Đêm qua không phải giấc mơ. Nó là thật – từng cái chạm tay, từng hơi thở dốc, từng khoảnh khắc cậu và ông Cương vượt qua ranh giới mà cậu chưa từng nghĩ mình dám bước qua. Cậu đưa tay sờ lên môi, cảm giác khô ráp từ đôi môi ông Cương vẫn còn đọng lại, như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Nhưng khi nhìn quanh căn phòng – chiếc giường trống bên cạnh, tấm chăn mỏng gấp gọn gàng ở góc – cậu nhận ra ông Cương đã dậy từ lâu, để lại cậu một mình với những suy nghĩ hỗn loạn.Quang đứng dậy, kéo áo thun qua đầu, đôi tay còn run nhẹ khi cài lại cúc quần jeans. Cậu bước ra ngoài, đôi dép lê kêu lẹp kẹp trên sàn gỗ, và bắt gặp ông Cương đứng sau quầy pha chế. Ông mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm quen thuộc, tay áo xắn lên khuỷu, đang đổ nước sôi vào phin cà phê. Dáng ông thẳng, nhưng vai hơi khom, như thể mang theo một gánh nặng vô hình. Ánh sáng ban ngày hắt qua cửa kính lớn phía trước quán, làm nổi bật những nếp nhăn trên khuôn mặt ông, những sợi tóc bạc lấp ló dưới mái tóc đen dày. Ông không ngẩng lên khi Quang bước tới, chỉ lặng lẽ làm việc, như thể đêm qua chẳng hề tồn tại.“Chú…” Quang lên tiếng, giọng khàn khàn vì vừa ngủ dậy, mang theo chút ngập ngừng. Cậu đứng cách quầy vài bước, tay đút vào túi quần, cố giữ vẻ tự nhiên dù tim đang đập thình thịch.Ông Cương khựng lại một giây, rồi đặt phin cà phê xuống, ánh mắt chậm rãi ngẩng lên nhìn cậu. Đôi mắt ông sâu thẳm, nhưng lần này có thêm chút mệt mỏi, chút xa cách mà Quang chưa từng thấy trước đây. “Dậy rồi à?” ông hỏi, giọng trầm đều, không cảm xúc. “Ngồi đi, tôi pha cho cậu ly cà phê.”Quang gật đầu, kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn gần nhất, nhưng lòng cậu không yên. Cậu muốn hỏi ông nghĩ gì về đêm qua, muốn biết ông có hối hận không, có xem cậu là một sai lầm không. Nhưng cậu không dám. Cậu sợ câu trả lời của ông sẽ phá vỡ cái cảm giác hạnh phúc mong manh mà cậu đang ôm giữ. Ông Cương đặt ly đen đá trước mặt cậu, những viên đá lách cách va vào thành ly, rồi quay lại quầy, tiếp tục công việc mà không nói thêm gì.Quang nhấp một ngụm cà phê, vị đắng quen thuộc trôi qua lưỡi, nhưng hôm nay nó chẳng làm cậu tỉnh táo hơn. Cậu nhìn ông Cương từ phía sau, đôi vai rộng, cánh tay rắn chắc di chuyển nhịp nhàng khi lau ly, và tự hỏi liệu mọi thứ giữa hai người có dừng lại ở đây không – một đêm bốc đồng, một khoảnh khắc mà cả hai sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra. Cậu không muốn thế. Với cậu, đêm qua là khởi đầu, là cánh cửa mở ra một điều gì đó lớn lao hơn, dù cậu chưa biết nó sẽ dẫn đến đâu.“Chú… tối qua…” Quang ngập ngừng mở lời, tay siết chặt ly cà phê, mắt nhìn xuống mặt bàn gỗ loang lổ vết xước.Ông Cương ngừng tay, quay lại nhìn cậu. Ánh mắt ông thoáng qua một tia cảnh giác, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thản. “Đừng nói về chuyện đó,” ông cắt lời, giọng thấp xuống, mang theo chút nghiêm khắc. “Cậu còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Đừng để một phút dại dột làm hỏng mọi thứ.”Lời nói của ông như một gáo nước lạnh dội vào lòng Quang. Cậu ngẩng lên, đôi mắt mở to, chứa đựng sự tổn thương và bất mãn. “Cháu không dại,” cậu nói, giọng run run nhưng kiên định. “Cháu biết mình làm gì. Cháu không hối hận.”Ông Cương thở dài, đặt chiếc khăn lau xuống quầy, bước đến gần bàn cậu. Ông đứng đó, nhìn xuống cậu hồi lâu, rồi nói: “Cậu không hiểu đâu, Quang. Tôi không phải người cậu nên đặt tình cảm vào. Tôi già rồi, chẳng có gì để cho cậu ngoài cái quán này và một đống rắc rối cậu không cần biết.”“Cháu không cần chú cho gì cả,” Quang đáp, đứng dậy, đối diện ông. “Cháu chỉ muốn ở bên chú. Cháu không quan tâm chú từng thế nào, hay chú nghĩ mình không xứng. Với cháu, chú là đủ.”Không gian giữa hai người trở nên nặng nề. Ông Cương im lặng, ánh mắt ông dao động, như thể đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, ông quay đi, nói nhỏ: “Về đi. Đừng đến đây nữa nếu cậu không kiểm soát được mình.”Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tim Quang. Cậu đứng đó, đôi tay buông thõng, cảm giác như mọi thứ vừa sụp đổ. Nhưng cậu không bỏ cuộc. Cậu biết mình đã đi quá xa để quay đầu, và dù ông Cương có đẩy cậu ra, cậu vẫn sẽ tìm cách quay lại.Những ngày tiếp theo, Quang không nghe lời ông Cương. Cậu vẫn đến quán mỗi tối, ngồi ở góc quen thuộc, gọi một ly đen đá, và lặng lẽ nhìn ông làm việc. Ông Cương không đuổi cậu, nhưng cũng không nói gì ngoài những câu hỏi ngắn gọn như “Uống gì?” hay “Về sớm đi.” Sự lạnh lùng của ông làm Quang đau, nhưng cậu không từ bỏ. Cậu bắt đầu để lại những mẩu giấy nhỏ trên bàn trước khi rời đi – những dòng chữ nguệch ngoạc như “Cháu không hối hận,” “Chú đừng tránh cháu,” hay “Cháu sẽ đợi.” Ông Cương không đáp lại, nhưng cậu nhận ra ông giữ lại những mẩu giấy ấy, xếp gọn trong một góc quầy, như thể chúng có ý nghĩa gì đó với ông.Rồi một tối, khi quán vắng khách, ông Cương bất ngờ bước đến bàn cậu, đặt một ly cà phê nóng xuống, và ngồi đối diện. “Cậu cứng đầu thật,” ông nói, giọng vừa bất lực vừa dịu dàng. “Tôi không biết phải làm gì với cậu nữa.”Quang cười nhẹ, lần đầu tiên sau nhiều ngày cậu cảm thấy một tia hy vọng. “Thì cứ để cháu ở đây. Cháu không đòi hỏi gì nhiều.”Ông Cương nhìn cậu, ánh mắt mềm đi, và từ đó, họ bắt đầu một mối quan hệ kỳ lạ – không tên, không định nghĩa, nhưng đầy cảm xúc. Họ không nhắc lại đêm ấy, nhưng mỗi lần quán đóng cửa, Quang lại ở lại, giúp ông dọn dẹp, và đôi khi, trong căn phòng nhỏ phía sau, họ lại gần gũi nhau. Không phải lúc nào cũng là những phút giây đắm đuối như lần đầu, đôi khi chỉ là những cái ôm lặng lẽ, những cái chạm tay nhẹ nhàng, nhưng với Quang, thế là đủ.Thời gian trôi qua, và khoảng ba tháng sau, Vũ xuất hiện trong cuộc đời Quang. Vũ là một đồng nghiệp mới ở công ty, hai mươi sáu tuổi, cao ráo, khuôn mặt sáng sủa với nụ cười dễ mến. Cậu ta được nhận vào làm thiết kế chính, và ngay từ ngày đầu, Vũ đã chủ động bắt chuyện với Quang. “Nghe nói cậu vẽ đẹp lắm, chỉ tôi vài chiêu đi,” Vũ nói, nháy mắt, giọng điệu thoải mái khiến Quang không thể từ chối. Họ nhanh chóng trở thành bạn, cùng làm việc, cùng ăn trưa, và dần dần, Quang nhận ra Vũ không chỉ xem cậu là đồng nghiệp.Một buổi chiều mưa, khi cả hai cùng trú dưới mái hiên công ty chờ tạnh, Vũ bất ngờ nắm tay cậu, nói: “Tôi thích cậu, Quang. Không đùa đâu.” Lời tỏ tình ấy làm Quang bối rối. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người cùng giới khác ngoài ông Cương, nhưng Vũ mang đến một cảm giác mới mẻ – sự trẻ trung, sự nhiệt tình, và một tình cảm thẳng thắn mà ông Cương không bao giờ thể hiện. Sau vài tuần suy nghĩ, Quang đồng ý hẹn hò với Vũ, nhưng cậu không nói với Vũ về ông Cương. Cậu muốn giữ hai thế giới này tách biệt, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.Vũ là một người yêu nồng nhiệt. Cậu ta thường xuyên đưa Quang đi ăn, đi xem phim, và không ngần ngại thể hiện tình cảm ngay cả ở nơi công cộng. Một lần, khi hai người ngồi trong rạp chiếu phim, Vũ nắm tay cậu suốt cả buổi, thì thầm những câu ngọt ngào khiến Quang đỏ mặt. Đêm đó, Vũ đưa Quang về căn hộ của mình ở quận 7 – một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, với cửa sổ lớn nhìn ra sông Sài Gòn. Trong không gian mờ ảo của ánh đèn ngủ, Vũ kéo Quang vào lòng, hôn cậu say đắm, và chẳng mấy chốc, họ đã nằm trên giường, quần áo rơi vãi trên sàn. Vũ mạnh mẽ, chủ động, khác hẳn sự điềm tĩnh, chậm rãi của ông Cương. Quang đáp lại, nhưng trong đầu cậu, hình ảnh ông Cương vẫn lởn vởn, như một cái bóng không thể xóa nhòa.Mối quan hệ với Vũ khiến Quang rơi vào một vòng xoáy mâu thuẫn. Cậu thích Vũ, thích sự tươi mới mà Vũ mang lại, nhưng cậu không thể quên ông Cương. Cậu vẫn đến quán mỗi tối, vẫn ở lại sau giờ đóng cửa, và vẫn để mình cuốn vào những khoảnh khắc gần gũi với ông. Ông Cương không hỏi gì về cuộc sống của cậu ngoài quán, và Quang cũng không kể. Nhưng một ngày, mọi thứ thay đổi.Đó là một tối thứ bảy, khi Vũ bất ngờ xuất hiện ở quán cà phê. “Tôi muốn xem chỗ cậu hay ngồi mỗi tối,” Vũ nói, cười tươi, kéo tay Quang vào trong. Quang hoảng loạn, nhưng không kịp ngăn cậu ta. Ông Cương đứng sau quầy, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy Quang đi cùng một người khác. Vũ vô tư gọi nước, trò chuyện rôm rả, không nhận ra không khí căng thẳng giữa Quang và ông Cương. Khi Vũ đi vệ sinh, ông Cương bước đến bàn cậu, hỏi nhỏ: “Ai vậy?”“Bạn… bạn trai cháu,” Quang lí nhí, không dám nhìn vào mắt ông.Ông Cương im lặng, rồi quay đi, không nói thêm gì. Nhưng đêm đó, khi Vũ rời đi và Quang ở lại, ông Cương không để cậu chạm vào mình. “Cậu có người khác rồi, đừng làm vậy nữa,” ông nói, giọng lạnh tanh.“Cháu không muốn mất chú,” Quang đáp, nước mắt chực trào. “Vũ khác, chú khác. Cháu cần cả hai.”Ông Cương nhìn cậu, ánh mắt vừa đau đớn vừa bất lực. “Cậu không thể có cả hai, Quang. Chọn đi, hoặc tôi, hoặc cậu ta.”Nhưng Quang không chọn. Cậu không thể. Và rồi, một tuần sau, trong một phút bốc đồng, cậu dẫn Vũ đến quán sau giờ đóng cửa. “Tôi muốn cậu gặp chú Cương,” Quang nói với Vũ, giọng run run. Vũ ngạc nhiên, nhưng đồng ý. Khi ba người đứng trong căn phòng nhỏ phía sau quán, Quang nhìn ông Cương, rồi nhìn Vũ, và nói: “Cháu muốn cả hai cùng ở bên cháu.”Không khí trở nên ngột ngạt. Vũ nhíu mày, còn ông Cương chỉ im lặng. Nhưng rồi, trong một diễn biến không ai ngờ tới, Vũ bước đến, đặt tay lên vai ông Cương, và nói: “Nếu cậu ấy muốn vậy, tôi không ngại thử.” Ông Cương nhìn Quang, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng, ông gật đầu.
Khi ba người bước vào căn phòng nhỏ phía sau quán, không gian chật hẹp dường như càng trở nên ngột ngạt hơn dưới ánh sáng vàng mờ nhạt từ chiếc bóng đèn tròn treo lơ lửng trên trần. Căn phòng chỉ rộng chưa đầy mười mét vuông, với một chiếc giường đơn kê sát tường, tấm ga trải giường màu xanh nhạt đã sờn ở mép, một cái bàn gỗ nhỏ chất đầy sách cũ và vài món đồ lặt vặt như hộp quẹt, bao thuốc lá đã mở. Tường sơn trắng loang lổ vết ẩm, mùi gỗ cũ hòa lẫn với hương cà phê thoảng nhẹ từ phía ngoài, tạo nên một bầu không khí vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Tiếng quạt trần kêu ù ù đều đặn phía trên đầu, như một nhịp điệu chậm rãi dẫn dắt mọi thứ sắp xảy ra.Quang đứng giữa căn phòng, tim đập thình thịch, đôi tay run run khi nhìn sang ông Cương và Vũ. Cậu vừa nói ra điều mà chính cậu cũng không tin mình dám nghĩ tới: “Cháu muốn cả hai cùng ở bên cháu.” Lời nói ấy treo lơ lửng trong không khí, nặng nề và đầy thách thức. Vũ nhíu mày, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nhưng rồi cậu ta cười khẽ, bước đến gần ông Cương, đặt tay lên vai ông một cách thoải mái. “Nếu cậu ấy muốn vậy, tôi không ngại thử,” Vũ nói, giọng đùa cợt nhưng mang theo một sự tự tin khó cưỡng. Ông Cương im lặng, ánh mắt tối đi, nhìn Quang hồi lâu như thể đang tìm kiếm một lý do để từ chối. Nhưng cuối cùng, ông gật đầu, một cái gật nhẹ gần như không ai nhận ra, như thể ông vừa đầu hàng trước một điều mà ông không thể kiểm soát.Không gian bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhưng cũng đầy kích thích. Vũ là người hành động trước. Cậu ta bước đến bên Quang, đôi tay rắn chắc nắm lấy vai cậu, kéo cậu vào một cái ôm chặt. Môi Vũ tìm đến môi Quang, nụ hôn đầu tiên mạnh mẽ và chủ động, mang theo hơi ấm và mùi hương nhè nhẹ của nước hoa mà cậu ta thường dùng – một mùi gỗ trầm pha lẫn chút bạc hà. Lưỡi Vũ lướt qua môi cậu, nóng bỏng và dứt khoát, khiến Quang khẽ rùng mình, đôi tay vô thức bám vào áo Vũ để giữ thăng bằng. Cậu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Vũ phả lên mặt mình, cái cách cậu ta siết chặt eo cậu như muốn chiếm hữu toàn bộ cơ thể cậu ngay lúc này.Ông Cương đứng đó, cách họ vài bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn cảnh tượng trước mặt. Ông không động đậy, nhưng đôi bàn tay thô ráp của ông siết chặt thành nắm, như thể đang đấu tranh với chính mình. Quang liếc sang ông, ánh mắt cậu như một lời mời gọi không lời, và cuối cùng, ông Cương bước tới. Ông không vội vã như Vũ, không mạnh mẽ hay chủ động, mà chậm rãi, từng bước chân nặng nề vang lên trên sàn gỗ. Khi ông đứng sau lưng Quang, cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể ông tỏa ra, khác hẳn cái nóng ran từ Vũ. Ông Cương đặt tay lên vai cậu, những ngón tay gân guốc, chai sần chạm vào làn da cậu qua lớp áo thun mỏng, mang theo một cảm giác vừa dịu dàng vừa dữ dội.Vũ ngẩng lên, rời môi Quang, nhìn ông Cương với một nụ cười nhạt. “Chú vào luôn đi, đừng đứng ngoài nữa,” cậu ta nói, giọng trêu đùa nhưng không giấu được sự tò mò. Ông Cương không đáp, chỉ khẽ đẩy Quang nằm xuống giường, động tác nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Chiếc giường kêu cọt kẹt dưới sức nặng của ba người khi Vũ cũng trèo lên, ngồi cạnh Quang, tay cậu ta nhanh chóng lùa vào dưới áo cậu, kéo áo thun qua đầu cậu một cách thuần thục. Làn da Quang lộ ra dưới ánh đèn, trắng trẻo nhưng lấm tấm mồ hôi, căng lên dưới từng cái chạm tay của Vũ. Cậu ta cúi xuống, hôn lên cổ cậu, rồi trượt dần xuống ngực, từng nụ hôn nóng bỏng để lại những vệt đỏ nhạt trên da Quang, khiến cậu khẽ rên lên, đôi tay bấu chặt vào tấm ga giường.Ông Cương đứng bên mép giường, ánh mắt ông tối lại khi nhìn Quang nằm đó, cơ thể cậu run rẩy dưới những cái vuốt ve của Vũ. Ông cởi chiếc áo sơ mi xám, từng cúc áo bung ra để lộ lồng ngực rắn rỏi, rám nắng, với vài vết sẹo nhỏ mờ nhạt – dấu tích của một thời gian khó mà ông chưa từng kể. Ông cúi xuống, tay phải đặt lên má Quang, ngón cái vuốt nhẹ lên làn da mềm mại của cậu, như thể đang cố giữ cậu lại giữa dòng cảm xúc hỗn loạn. Rồi ông hôn cậu, không mãnh liệt như Vũ, mà chậm rãi, sâu lắng, đôi môi khô ráp của ông ép chặt vào môi Quang, mang theo vị đắng thoảng nhẹ của cà phê và thuốc lá. Nụ hôn ấy khiến Quang ngạt thở, không phải vì sự mạnh mẽ, mà vì cái cách nó kéo cậu vào một thế giới chỉ có ông, nơi mọi thứ đều tĩnh lặng và mãnh liệt theo cách riêng.Vũ không dừng lại. Cậu ta trượt tay xuống dưới, cởi khóa quần jeans của Quang, kéo mạnh nó xuống cùng với lớp vải lót bên trong, để lộ đôi chân thon dài và làn da nhạy cảm của cậu. Vũ cười khẽ, ánh mắt lấp lánh khi nhìn cơ thể Quang phơi bày trước mặt. “Cậu đẹp thật đấy,” cậu ta thì thầm, rồi cúi xuống, môi cậu ta lướt qua vùng bụng dưới của Quang, từng cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích, khiến cậu cong người lên, hơi thở dốc hơn. Đôi tay Vũ mạnh mẽ, tự tin, vuốt ve hai bên hông cậu, rồi trượt xuống thấp hơn, nắm lấy phần nhạy cảm nhất của Quang, khiến cậu khẽ rên lên, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm chặt.Ông Cương rời môi Quang, ánh mắt ông thoáng qua một tia đau đớn khi nhìn cậu đáp lại Vũ, nhưng ông không rút lui. Ông trèo lên giường, quỳ bên cạnh cậu, tay trái giữ lấy cổ tay Quang, ép nó xuống giường, tay phải trượt xuống ngực cậu, những ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên làn da nóng ran. Ông cúi xuống, hôn lên vai cậu, rồi cắn nhẹ, để lại một dấu đỏ mờ trên da Quang. Hơi thở ông nặng nề, phả lên cổ cậu, mang theo một sự kìm nén mà cậu có thể cảm nhận được. Ông không nói gì, chỉ để cơ thể mình hòa theo nhịp điệu của khoảnh khắc này, đôi tay ông di chuyển chậm rãi nhưng dứt khoát, vuốt qua lồng ngực, xuống eo, rồi dừng lại ở ranh giới mà ông chưa từng vượt qua trước đây.Quang nằm giữa, cơ thể cậu như một cây đàn căng dây, rung lên dưới từng cái chạm tay của cả hai người. Cậu cảm nhận được sự đối lập rõ rệt – Vũ nhanh nhẹn, táo bạo, những ngón tay cậu ta lướt qua mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu với sự tự tin của tuổi trẻ; ông Cương điềm tĩnh, chậm rãi, mỗi cái chạm của ông đều mang theo một sức nặng, một sự chiếm hữu thầm lặng nhưng đầy ám ảnh. Khi Vũ cúi xuống, dùng môi và lưỡi khám phá phần dưới cơ thể cậu, Quang bật ra một tiếng rên lớn hơn, đôi chân co lại vì cảm giác mãnh liệt trào dâng. Đồng thời, ông Cương nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi dậy, ép cậu dựa vào ngực ông, để cậu cảm nhận nhịp tim ông đập mạnh mẽ sau lớp da ấm nóng.Vũ ngẩng lên, ánh mắt cậu ta gặp ánh mắt ông Cương, và trong một khoảnh khắc, họ như hiểu nhau mà không cần lời nói. Vũ trèo lên, quỳ trước mặt Quang, tay cậu ta nắm lấy vai cậu, kéo cậu về phía mình, trong khi ông Cương vẫn giữ cậu từ phía sau. Ông trượt tay xuống, cởi bỏ lớp quần còn lại trên người mình, để lộ cơ thể rắn rỏi, những đường gân nổi lên dưới làn da rám nắng. Ông ôm lấy Quang từ phía sau, đôi tay vòng qua eo cậu, kéo cậu sát vào người mình, làn da ông áp chặt vào lưng cậu, nóng ran và thô ráp. Ông thì thầm vào tai cậu, giọng trầm khàn: “Cậu muốn thế này thật chứ?” Nhưng không đợi câu trả lời, ông cúi xuống, hôn lên gáy cậu, rồi cắn nhẹ, để lại một vệt đỏ khác trên làn da trắng trẻo.Quang không trả lời, chỉ gật đầu, hơi thở cậu dồn dập khi cảm nhận cả hai người cùng lúc. Vũ cúi xuống, hôn cậu lần nữa, trong khi tay cậu ta vuốt ve phần dưới cơ thể cậu, động tác nhanh dần, mạnh dần, khiến Quang run rẩy không kiểm soát được. Ông Cương, từ phía sau, trượt tay xuống, nắm lấy hông cậu, kéo cậu sát hơn, cơ thể ông ép chặt vào cậu, hơi ấm và sức mạnh của ông bao trùm lấy cậu. Ông không vội vã, nhưng mỗi cử động của ông đều mang theo một sự dứt khoát, một sự hòa quyện chậm rãi nhưng đầy mãnh liệt.Cả ba người hòa vào nhau trong một nhịp điệu hỗn loạn nhưng đồng điệu. Vũ dẫn dắt bằng sự táo bạo, đôi tay cậu ta di chuyển không ngừng, từ ngực xuống bụng, rồi thấp hơn, mỗi cái chạm đều khiến Quang rên lên, cơ thể cậu cong lên vì khoái cảm. Ông Cương, ngược lại, giữ vai trò như một điểm tựa, đôi tay ông siết chặt eo cậu, hơi thở ông phả lên gáy cậu, nóng bỏng và nặng nề, như thể ông vừa muốn giữ cậu lại vừa muốn đẩy cậu ra. Quang bị kẹp giữa hai người, cơ thể cậu nóng ran, mồ hôi túa ra thấm đẫm tấm ga giường, đôi mắt nhắm chặt, đầu óc trống rỗng trước những cảm giác chồng chất.Khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, Quang bật ra một tiếng rên dài, cơ thể cậu giật mạnh, đôi tay bấu chặt vào vai Vũ, trong khi lưng cậu ép sát vào ngực ông Cương. Vũ cười khẽ, hơi thở cậu ta gấp gáp, đôi tay vẫn không rời khỏi cậu cho đến khi cậu hoàn toàn kiệt sức. Ông Cương im lặng, đôi tay ông buông lỏng, để Quang nằm xuống giường, cơ thể cậu mềm nhũn, hơi thở dốc như vừa chạy qua một quãng đường dài. Vũ nằm xuống bên cạnh, tay gác lên trán, còn ông Cương quay mặt vào tường, che giấu đi ánh mắt mà Quang không thể nhìn thấy.Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần kêu đều đều và tiếng thở của ba người hòa lẫn vào nhau. Quang nằm giữa, mắt mở to nhìn lên trần nhà, cảm giác vừa thỏa mãn vừa trống rỗng trào dâng trong lòng. Cậu đã có cả hai người, nhưng cậu biết, sâu thẳm trong lòng, những vết nứt đã bắt đầu xuất hiện, và không gì có thể hàn gắn chúng lại như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip