Chương 4: Dục Vọng Dưới Đêm Mưa

Quang rời Sài Gòn được gần hai tháng. Cậu lang thang qua vài tỉnh miền Trung, sống tạm trong những nhà trọ rẻ tiền, làm việc lặt vặt như phụ hồ, bưng bê ở quán cơm, chỉ để kiếm đủ tiền sống qua ngày. Cậu không liên lạc với ai, không gọi cho Vũ, không nhắn tin cho ông Cương, như thể muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ. Nhưng mỗi đêm, khi nằm trên những chiếc giường cứng ngắc, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, cậu lại nhớ đến quán cà phê nhỏ, nhớ đến hơi ấm của ông Cương, nhớ đến cái cách Vũ cười nhếch môi khi kéo cậu vào lòng. Cậu cố quên, nhưng càng cố, những hình ảnh ấy càng bám chặt, như một cơn nghiện không thể cai.Một tối mưa tầm tã, khi đang ngồi co ro trong một quán nước ven đường ở Đà Nẵng, cậu nhận được tin nhắn từ Vũ: “Tôi biết cậu ở đâu. Quay lại đi, mọi chuyện chưa xong đâu.” Tin nhắn ngắn gọn, nhưng mang theo một sức hút kỳ lạ, như thể Vũ biết cậu không thể từ chối. Quang ngồi đó, nhìn màn hình điện thoại nhòe đi vì nước mưa thấm vào, tim đập thình thịch. Cậu không trả lời ngay, nhưng sáng hôm sau, cậu đã ngồi trên chuyến xe buýt ngược về Sài Gòn, lòng rối bời giữa khao khát và sợ hãi.Khi cậu đặt chân xuống bến xe Miền Đông, trời vẫn mưa, những hạt nước xối xả rơi xuống đường, làm nhòe đi ánh đèn thành phố. Cậu không về phòng trọ cũ, mà đi thẳng đến quán cà phê của ông Cương. Đã gần mười giờ đêm, quán vắng hoe, chỉ còn ánh đèn neon lập lòe từ bảng hiệu hắt ra ngoài con hẻm. Cậu đẩy cửa bước vào, áo thun ướt sũng dính chặt vào người, tóc bết lại trên trán, nước nhỏ từng giọt xuống sàn. Ông Cương đứng sau quầy, đang lau ly, ngẩng lên nhìn cậu với ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.“Cậu làm gì ở đây?” ông hỏi, giọng trầm trầm, không cảm xúc.“Cháu… cháu không chịu được nữa,” Quang đáp, giọng run run vì lạnh và vì những cảm xúc đang trào dâng. “Cháu nhớ chú. Cháu muốn quay lại.”Ông Cương không nói gì, chỉ đặt chiếc khăn lau xuống quầy, ánh mắt ông tối đi khi nhìn cậu đứng đó, ướt át và thảm hại. Trước khi ông kịp phản ứng, cánh cửa quán bật mở lần nữa, và Vũ bước vào, áo khoác da bóng nước, tóc rối bù nhưng vẫn mang vẻ tự tin quen thuộc. “Tôi đoán đúng mà,” Vũ nói, cười nhếch môi, liếc từ Quang sang ông Cương. “Cậu không thoát được đâu, Quang. Và chú Cương, chú cũng không.”Không khí trong quán trở nên nặng nề. Quang đứng giữa, nhìn hai người đàn ông mà cậu từng yêu, từng rời bỏ, giờ lại xuất hiện cùng một lúc. Ông Cương thở dài, quay đi, nhưng Vũ bước tới, nắm tay Quang, kéo cậu về phía mình. “Đừng giả vờ nữa,” Vũ nói, giọng khàn khàn. “Cậu muốn chúng tôi, đúng không? Vậy thì làm đi, như lần trước, nhưng lần này, không ai được bỏ chạy.”Quang ngập ngừng, nhưng ánh mắt Vũ – vừa thách thức vừa đầy dục vọng – khiến cậu không thể từ chối. Cậu liếc sang ông Cương, chờ đợi một phản ứng, và khi ông không nói gì, chỉ im lặng bước về phía căn phòng nhỏ phía sau, Quang biết mọi thứ sắp lặp lại, nhưng lần này, nó sẽ khác – thô bạo hơn, điên cuồng hơn.Ba người bước vào căn phòng, cánh cửa gỗ đóng sầm lại, tiếng khóa kêu cái “cạch” vang lên khô khốc. Ánh đèn vàng mờ nhạt vẫn treo lơ lửng trên trần, chiếu xuống chiếc giường đơn nhàu nhĩ, nơi từng chứng kiến những khoảnh khắc của họ trước đây. Mùi gỗ cũ, mùi mồ hôi, mùi cà phê thoảng nhẹ hòa lẫn với cái ẩm ướt từ quần áo ba người, tạo nên một không gian ngột ngạt, đầy kích thích. Vũ là người hành động trước, không chút do dự. Cậu ta đẩy Quang ngã xuống giường, tấm ga giường kêu sột soạt dưới sức nặng của cậu. “Cởi đồ ra,” Vũ ra lệnh, giọng khàn đục, đôi tay đã nhanh chóng kéo áo thun ướt át của Quang qua đầu, ném xuống sàn một cách cẩu thả.Quang nằm đó, lồng ngực phập phồng, làn da trắng trẻo giờ ướt sũng, lấm tấm mồ hôi và nước mưa. Vũ quỳ lên giường, tay cậu ta thô bạo cởi khóa quần jeans của Quang, lột nó xuống cùng với lớp quần lót ướt nhẹp, để lộ con cặc cậu đã cứng lên vì kích thích. “Nhìn này, mới có tí mà đã thế rồi,” Vũ cười đểu, tay nắm lấy cặc Quang, bóp mạnh, khiến cậu rên lên, đôi chân co giật vì cảm giác vừa đau vừa sướng. Cậu ta cúi xuống, ngậm lấy đầu cặc cậu, lưỡi liếm quanh một cách tham lam, nước bọt trộn lẫn với nước mưa chảy xuống, làm ướt cả đám lông mu lưa thưa của Quang. Cậu rên lớn hơn, tay bấu chặt vào ga giường, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm chặt.Ông Cương đứng cạnh giường, ánh mắt tối sầm nhìn cảnh tượng trước mặt. Ông không vội tham gia, nhưng đôi tay ông đã cởi áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc, những vết sẹo nhỏ lấp ló dưới ánh đèn. “Làm đi, nếu cậu muốn thế,” ông nói, giọng trầm khàn, bước tới, quỳ lên giường phía sau Quang. Ông nắm lấy vai cậu, kéo cậu ngồi dậy, ép cậu dựa vào ngực mình, để cậu cảm nhận con cặc ông – đã cứng và nóng ran – cọ qua lớp quần vải còn lại, áp sát vào lưng cậu. “Cậu muốn cả hai, thì tôi cho cậu,” ông thì thầm, giọng lạnh tanh nhưng đầy dục vọng, tay trái siết chặt cổ tay Quang, tay phải trượt xuống, bóp mạnh mông cậu, những ngón tay thô ráp ấn sâu vào da thịt.Vũ ngẩng lên, miệng ướt át, cười nhếch môi khi thấy ông Cương nhập cuộc. “Chú chịu chơi rồi à? Tốt,” cậu ta nói, đứng dậy, cởi phăng áo khoác và quần jeans, để lộ con cặc dài, cứng ngắc, đầu đã rỉ nước. Cậu ta quỳ trước mặt Quang, tay nắm lấy tóc cậu, kéo mạnh để cậu ngửa mặt lên. “Bú đi,” Vũ ra lệnh, ấn cặc mình vào miệng Quang, không cho cậu thời gian từ chối. Quang há miệng, ngậm lấy, lưỡi cậu vụng về liếm quanh, nước bọt chảy tràn ra khóe môi, trong khi Vũ đẩy hông, đút sâu hơn, khiến cậu nghẹn, mắt đỏ hoe vì ngạt thở. “Được đấy, cậu bú ngon hơn tôi tưởng,” Vũ rên lên, tay siết chặt tóc cậu, nhấp mạnh, con cặc trơn tuột ra vào trong miệng cậu.Ông Cương không đứng ngoài nữa. Ông cởi quần, để lộ con cặc dày, gân guốc, không dài như của Vũ nhưng to và cứng, đầu đỏ rực vì máu dồn xuống. Ông kéo mông Quang lên, để cậu quỳ trên giường, tay phải vỗ mạnh vào mông cậu, tiếng “bốp” vang lên khô khốc, để lại một vết đỏ trên da. “Cậu muốn tôi đụ cậu, đúng không?” ông hỏi, giọng khàn đục, không chờ trả lời mà nhổ nước bọt vào tay, xoa lên cặc mình, rồi ấn mạnh vào lỗ đít Quang. Cậu hét lên, đau đớn xen lẫn khoái cảm khi ông Cương đút vào, từng phân một, chậm rãi nhưng không khoan nhượng, cho đến khi toàn bộ con cặc ông nằm gọn trong cậu, căng chặt và nóng bỏng.Quang bị kẹp giữa hai người, cơ thể cậu rung lên như một con thú bị săn. Vũ ở phía trước, nhấp cặc vào miệng cậu, mỗi lần đẩy sâu đều khiến cậu nghẹn, nước mắt chảy dài, nước bọt trào ra dính đầy cằm. Ông Cương ở phía sau, nắm lấy hông cậu, nhấp mạnh, con cặc ông ra vào lỗ đít cậu với những cú thúc dứt khoát, tiếng da thịt va chạm “phạch phạch” vang lên trong căn phòng nhỏ. “Cậu thích thế này, đúng không? Địt cả hai cùng lúc,” ông gầm gừ, tay phải vươn lên, bóp cổ Quang, khiến cậu ngạt thở, mắt trợn trắng vì cảm giác vừa đau vừa sướng.Vũ cười lớn, rút cặc ra khỏi miệng Quang, phun một dòng nước bọt lên mặt cậu. “Nhìn cậu dâm đãng thế này, ai mà chịu nổi,” cậu ta nói, quỳ xuống, nắm lấy cặc Quang – đã cứng và rỉ nước – vuốt mạnh, trong khi tay kia bóp dái cậu, khiến cậu rên rỉ không ngừng. Ông Cương đẩy nhanh hơn, mỗi cú nhấp đều sâu đến tận gốc, mồ hôi ông chảy xuống, nhỏ lên lưng Quang, hòa lẫn với nước mưa còn sót lại trên da cậu. “Cậu là của tôi trước, đừng quên,” ông thì thầm, giọng đầy chiếm hữu, tay trái siết chặt eo cậu, tay phải trượt xuống, đút một ngón tay vào cùng con cặc, khiến Quang hét lên, cơ thể giật mạnh vì quá tải.Cả ba người hòa vào một nhịp điệu điên cuồng. Vũ quỳ trước mặt, vừa vuốt cặc Quang vừa cúi xuống, ngậm lấy đầu cặc cậu, mút mạnh, lưỡi cậu ta liếm quanh, nước bọt chảy tràn xuống đùi cậu. Ông Cương ở phía sau, nhấp không ngừng, con cặc ông căng hết cỡ, mỗi lần rút ra đều kéo theo một tiếng “phạch” ướt át, rồi lại đâm sâu vào, khiến Quang cong người, mông cậu đỏ rực vì những cú vỗ liên tiếp của ông. Cậu rên lớn, không kiểm soát được, giọng lạc đi: “Đụ nữa đi… mạnh nữa đi…” Những lời ấy bật ra trong vô thức, như một con thú bị dục vọng nuốt chửng.Khi cả ba gần đến đỉnh, Vũ rút ra, phun tinh lên mặt Quang, dòng tinh nóng hổi bắn đầy má và môi cậu, trong khi tay cậu ta vẫn vuốt cặc cậu, khiến Quang xuất tinh ngay sau đó, tinh dịch trắng đục bắn ra, dính lên bụng và ngực mình. Ông Cương rên lên, một tiếng gầm khàn khàn, rút cặc ra, phun tinh đầy mông và lưng Quang, dòng tinh đặc quánh chảy xuống kẽ mông cậu, hòa lẫn với mồ hôi và nước bọt. Cả ba người đổ gục xuống giường, hơi thở dốc, cơ thể ướt át và nhầy nhụa, tấm ga giường nhàu nhĩ, dính đầy dấu vết của cuộc giao hoan vừa qua.Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên và tiếng thở nặng nề của ba người. Quang nằm giữa, mắt mở to nhìn trần nhà, cơ thể đau nhức nhưng trống rỗng. Vũ nằm cạnh, cười nhếch môi, tay gác lên trán, còn ông Cương quay mặt vào tường, không nói gì. Cậu biết mọi thứ vừa rồi không phải tình yêu, mà là dục vọng thuần túy, một cơn bão cuốn cả ba người vào, để lại những vết nứt sâu hơn trong lòng mỗi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip