Chương 6: Lưới Rách Dưới Ánh Đèn Đường

Sau những đêm điên cuồng trong căn phòng nhỏ phía sau quán cà phê, Quang bắt đầu cảm thấy một sự trống rỗng không lời. Cậu vẫn đến quán, vẫn để mình cuốn vào những phút giây nhục dục với ông Cương và Vũ, nhưng mỗi lần kết thúc, cậu lại thấy mình như một cái vỏ rỗng, bị vét sạch mọi cảm xúc. Ông Cương ngày càng ít nói, ánh mắt ông tối đi mỗi khi nhìn cậu, như thể ông đang giấu một nỗi đau sâu thẳm mà cậu không thể chạm tới. Vũ thì ngược lại – cậu ta vẫn giữ vẻ tự tin, giọng điệu khiêu khích, nhưng Quang bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn trong cái cách Vũ nhìn ông Cương, cái cách cậu ta luôn đẩy cả ba người vào những cuộc chơi mà không ai thực sự muốn.Một tối thứ ba, khi Sài Gòn chìm trong cái se lạnh hiếm hoi của tháng năm, Quang đến quán sớm hơn thường lệ. Quán vắng hoe, chỉ có vài chiếc bàn trống và tiếng nhạc Trịnh phát nhỏ từ chiếc loa cũ treo trên kệ gỗ. Ông Cương đứng sau quầy, mặc chiếc áo sơ mi xám cũ đã sờn ở cổ áo, tay lau ly bằng động tác chậm rãi, đều đặn. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt ông, làm nổi bật những nếp nhăn sâu hơn thường ngày, như thể thời gian và những gánh nặng vô hình đã khắc sâu vào da thịt ông. Quang ngồi ở góc quen thuộc, gọi một ly đen đá, nhưng không uống, chỉ ngồi im nhìn ông Cương làm việc. Cậu muốn nói gì đó, muốn hỏi xem ông có thực sự ổn không, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, như một cục đá chặn ngang.Cánh cửa quán bật mở, và Vũ bước vào, áo khoác da bóng loáng dưới ánh đèn đường, nụ cười nhếch môi quen thuộc hiện lên trên khuôn mặt sáng sủa. Cậu ta kéo ghế ngồi cạnh Quang, vỗ mạnh vào vai cậu như thể họ là bạn thân lâu năm. “Sao mặt mày ủ dột thế?” Vũ hỏi, giọng đùa cợt nhưng mang theo chút mỉa mai. “Đừng nói là mày chán tao với chú Cương rồi nhé.”Quang không đáp, chỉ cúi đầu nhìn ly cà phê đã tan hết đá, những giọt nước đọng bên ngoài ly lăn dài xuống mặt bàn gỗ loang lổ vết xước. Vũ nhún vai, quay sang ông Cương, nói lớn đủ để cả quán nghe thấy: “Chú, pha cho tôi một ly sữa nóng đi. Hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị.” Ông Cương gật đầu, không nói gì, lặng lẽ lấy sữa từ kệ, đổ vào ly, động tác của ông đều đặn nhưng mang theo một sự nặng nề khó tả. Nhưng khi ông quay đi, Quang thoáng thấy một tia gì đó trong ánh mắt Vũ – không phải sự tò mò hay dục vọng như mọi khi, mà là một sự tính toán lạnh lùng, như thể cậu ta đang quan sát con mồi trước khi giăng lưới.Đêm đó, khi quán dần vắng khách, chỉ còn vài người nán lại với những ly cà phê nguội lạnh, Vũ đứng dậy, bước đến quầy, nói lớn: “Chú Cương, đóng quán sớm đi. Chúng tôi có chuyện muốn làm với chú.” Giọng cậu ta đầy khiêu khích, ánh mắt lấp lánh sự táo bạo, như đang thử thách cả ông Cương lẫn Quang. Ông Cương nhíu mày, đôi bàn tay thô ráp ngừng lau ly, ánh mắt ông nhìn Vũ hồi lâu, nhưng cuối cùng, ông vẫn lặng lẽ tắt đèn ngoài, kéo tấm rèm cửa xuống, và khóa cửa chính. Tiếng khóa kêu “cạch” vang lên khô khốc, như một tín hiệu mở đầu cho điều không ai nói thành lời.Ba người bước vào căn phòng nhỏ phía sau, không gian chật hẹp với chiếc giường đơn nhàu nhĩ kê sát tường, ánh đèn vàng mờ nhạt từ chiếc bóng tròn treo trên trần hắt xuống sàn gỗ cũ kỹ. Mùi gỗ mục hòa lẫn với mùi mồ hôi thoảng nhẹ từ quần áo họ, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, đầy căng thẳng. Vũ không lao vào ngay như mọi khi, mà đứng dựa vào tường, tay đút túi quần, nhìn Quang và ông Cương với ánh mắt kỳ lạ, như thể cậu ta đang cầm một con dao vô hình, sẵn sàng đâm xuống bất cứ lúc nào.“Tao nghĩ chúng ta nên chơi trò mới,” Vũ nói, giọng trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm. “Tôi chán kiểu cũ rồi. Chú Cương, chú thấy sao?”Ông Cương nhíu mày, không đáp, chỉ nhìn Vũ với ánh mắt lạnh tanh, đôi tay ông siết chặt thành nắm, những đường gân nổi lên dưới làn da rám nắng. Quang cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tim đập thình thịch, nhưng cậu không kịp phản ứng khi Vũ bước đến, đặt tay lên vai ông Cương, nói nhỏ: “Chú biết không, tôi không chỉ muốn cái quán này. Tôi muốn cả chú nữa.” Lời nói ấy như một quả bom nổ chậm, khiến không gian chìm vào im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng quạt trần kêu ù ù phía trên đầu.“Cậu nói gì?” ông Cương hỏi, giọng trầm nhưng sắc lạnh, như một lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.Vũ cười khẩy, bước đến gần hơn, ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng. “Tôi biết hết rồi, chú Cương. Chú nợ tiền, đúng không? Cái quán này, cái phòng trọ phía sau, tất cả đều thế chấp cho bọn cho vay nặng lãi. Tôi có thể giúp chú trả, nhưng đổi lại, chú phải cho tôi thứ tôi muốn.”Quang đứng đó, đôi chân như đóng băng, đầu óc quay cuồng. Cậu nhìn ông Cương, chờ đợi một lời phủ nhận, một tia hy vọng rằng tất cả chỉ là trò đùa ác ý của Vũ. Nhưng ông chỉ im lặng, đôi tay siết chặt hơn, ánh mắt tối đi, như thể cậu vừa chạm vào một bí mật mà ông đã giấu kín suốt bao năm. “Cậu điều tra tôi?” ông hỏi, giọng khàn khàn, mang theo chút đau đớn lẫn phẫn nộ.“Phải,” Vũ đáp, không chút do dự, giọng cậu ta lạnh lùng như một kẻ săn mồi đã nắm chắc phần thắng. “Tôi thích chú từ lâu rồi, không chỉ là mấy trò chơi này. Tôi muốn sở hữu chú, cả con người lẫn cái quán này. Còn Quang…” Vũ liếc sang cậu, nụ cười nhếch môi trở nên ác ý, đôi mắt cậu ta ánh lên sự khinh miệt. “Nó chỉ là công cụ để tôi đến gần chú thôi.”Lời nói của Vũ như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quang. Cậu lùi lại, dựa vào tường, cảm giác như mọi thứ vừa sụp đổ dưới chân mình. “Mày nói gì?” cậu thì thầm, giọng run run, nước mắt chực trào trong khóe mắt. “Mày dùng tao?”Vũ nhún vai, không chút hối lỗi, khuôn mặt cậu ta vẫn giữ vẻ tự tin đáng ghét. “Đừng ngây thơ thế, Quang. Mày ngon, mày dâm, nhưng mày không phải mục tiêu của tao. Tao thích chú Cương hơn – cái vẻ lạnh lùng, từng trải của chú ấy làm tao nứng hơn mày nhiều. Tao kéo mày vào để chú ấy mềm lòng, để chú ấy không thể từ chối tao. Và giờ, tao đã có đủ thứ tao cần.”Quang nhìn sang ông Cương, chờ đợi một phản ứng, một lời nói để bảo vệ cậu, để phủ nhận cái âm mưu bẩn thỉu này. Nhưng ông chỉ cúi đầu, tay chống lên chiếc bàn gỗ nhỏ trong phòng, vai ông khẽ run, như thể đang cố giữ mình không gục ngã trước cơn bão vừa ập đến. “Cậu muốn gì?” ông hỏi, giọng thấp xuống, mang theo sự mệt mỏi và bất lực.“Tôi muốn chú,” Vũ đáp, bước đến gần hơn, tay vuốt nhẹ lên má ông Cương, những ngón tay thon dài lướt qua làn da thô ráp của ông một cách chậm rãi, đầy chiếm hữu. “Chú cho tôi cái quán này, ở lại với tôi, và tôi sẽ trả hết nợ cho chú. Còn Quang, nó có thể đi. Tôi chán nó rồi.”Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần kêu đều đều và tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên. Quang đứng đó, đôi tay run rẩy, cảm giác như mình vừa bị xé toạc từ trong ra ngoài. Cậu nhìn Vũ, người mà cậu từng yêu, từng tin tưởng, từng để mình chìm vào những phút giây điên cuồng, giờ đây lộ ra bộ mặt thật – một kẻ tính toán, lạnh lùng, chỉ xem cậu như một quân cờ trong bàn cờ của hắn. Rồi cậu nhìn ông Cương, người mà cậu đã yêu thầm từ những ngày đầu, người mà cậu nghĩ sẽ luôn ở bên cậu, giờ lại im lặng trước âm mưu của Vũ, như thể ông sắp đầu hàng.“Tao không ngờ mày là loại người như vậy,” Quang nói, giọng lạc đi, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên má cậu. “Mày chơi tao từ đầu, đúng không?”Vũ cười khẩy, không đáp, chỉ quay sang ông Cương, chờ đợi câu trả lời cuối cùng. Ông Cương ngẩng lên, ánh mắt ông gặp mắt Quang, và trong một khoảnh khắc, cậu thấy một tia đau đớn thoáng qua, như thể ông đang xin lỗi cậu bằng cách mà ông không thể nói thành lời. Nhưng rồi ông đứng thẳng dậy, đôi vai rộng rãi không còn khom xuống nữa, ánh mắt ông chuyển sang Vũ, lạnh lùng và kiên định.“Cậu nghĩ cậu có thể mua tôi sao?” ông nói, giọng trầm nhưng sắc như dao, mỗi từ đều mang theo một sức nặng. “Cậu biết tôi nợ tiền, biết tôi khó khăn, nhưng cậu không biết tôi là ai. Tôi thà mất cái quán này, thà để bọn chúng đập nát nó, còn hơn bán mình cho một thằng khốn như cậu.”Lời nói của ông Cương như một cú đấm giáng vào mặt Vũ. Nụ cười nhếch môi trên khuôn mặt cậu ta biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận. “Chú nói gì?” Vũ gằn giọng, bước đến gần hơn, tay siết chặt thành nắm. “Chú không có lựa chọn đâu. Tôi có tiền, tôi có thể cứu chú. Đừng ngu ngốc.”Ông Cương đẩy tay Vũ ra khỏi má mình, ánh mắt ông tối lại, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một sự quyết tâm mà cậu ta không ngờ tới. “Tôi không cần cậu cứu,” ông nói, giọng khàn khàn nhưng cương nghị. “Tôi sống một mình bao nhiêu năm, tôi chịu được. Còn cậu, cậu muốn tôi, muốn cái quán này, thì cứ mơ đi. Tôi không phải thứ cậu có thể mua, và tôi không bao giờ quan hệ với một thằng như cậu.”Vũ đứng đó, đôi mắt cậu ta mở to, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận. “Chú sẽ hối hận,” cậu ta gầm gừ, giọng run run vì bị từ chối. “Chú nghĩ chú thoát được bọn cho vay à? Tôi sẽ để chúng xé xác chú.”“Thì cứ để chúng đến,” ông Cương đáp, ánh mắt không chút dao động. “Nhưng cậu, ra khỏi đây ngay. Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.”Quang đứng im, nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng cậu vừa đau vừa nhẹ đi một chút. Ông Cương không đầu hàng, không để Vũ thao túng, và điều đó khiến cậu cảm thấy một tia hy vọng mong manh giữa đống đổ nát của trái tim mình. Nhưng cậu cũng biết, mọi thứ giữa cậu và ông Cương, giữa cậu và Vũ, đã vỡ tan không thể cứu vãn.“Tôi đi,” Quang nói, giọng khàn khàn, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cậu nhìn Vũ, ánh mắt đầy căm hận. “Mày thắng rồi đấy, nhưng tao không cần mày nữa. Từ giờ, tao với mày xong rồi.” Rồi cậu quay sang ông Cương, thì thầm: “Cháu xin lỗi chú. Cháu không đáng để chú giữ lại.”Ông Cương nhìn cậu, ánh mắt ông mềm đi trong một khoảnh khắc, nhưng ông không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, như một lời tạm biệt không lời. Quang quay người, lao ra khỏi căn phòng, đẩy cửa chính, bước ra ngoài con hẻm tối om. Mưa rơi xối xả lên người cậu, thấm đẫm áo thun, hòa lẫn với nước mắt, nhưng cậu không dừng lại. Cậu chạy mãi, qua những con đường đông đúc, qua ánh đèn đường lập lòe, cho đến khi đôi chân không còn sức, ngã xuống một góc công viên vắng vẻ.Trong căn phòng nhỏ, Vũ đứng đó, ánh mắt cậu ta tối sầm vì tức giận và thất bại. Cậu ta nhìn ông Cương, tay siết chặt thành nắm, nhưng ông không dao động, chỉ đứng yên, đôi vai rộng rãi như một bức tường không thể lay chuyển. “Cậu thua rồi,” ông nói, giọng trầm trầm. “Đi đi, trước khi tôi gọi người đuổi cậu.”Vũ gầm gừ, nhưng cuối cùng, cậu ta quay người, bước ra khỏi quán, để lại ông Cương một mình trong căn phòng nhỏ. Ông ngồi xuống giường, tay ôm đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không, như thể vừa mất đi một điều gì đó quan trọng. Ông không hối hận vì từ chối Vũ, nhưng ông biết, sự ra đi của Quang là cái giá mà ông không thể tránh khỏi.Quang ngồi co ro trên ghế đá công viên, mưa vẫn rơi, thấm đẫm từng thớ thịt cậu. Cậu nghĩ về những ngày đầu gặp ông Cương, những lần lén nhìn ông từ góc quán, những phút giây cậu tưởng mình đã tìm thấy một nơi để thuộc về. Rồi cậu nghĩ về Vũ, người mà cậu từng yêu, từng tin tưởng, giờ hóa ra chỉ là một kẻ lợi dụng. Cậu ôm mặt, nước mắt trào ra giữa những kẽ tay, hòa lẫn với nước mưa lạnh buốt.Đêm đó, Quang quyết định chia tay với Vũ, không phải bằng lời nói, mà bằng sự biến mất hoàn toàn. Cậu dọn đồ khỏi phòng trọ, xóa số điện thoại của Vũ, và rời khỏi Sài Gòn một lần nữa, không để lại dấu vết. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng cậu cần thoát khỏi cái lưới mà Vũ đã giăng ra, thoát khỏi cái vòng xoáy nhục dục và đau đớn mà cậu đã tự nguyện bước vào. Còn ông Cương, cậu hy vọng ông sẽ tìm được sự bình yên mà ông xứng đáng có, dù cậu không còn là một phần trong cuộc đời ông nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip