1. Tái ngộ

- ...Quả là một thanh kiếm tốt 

Dứt lời, Nguyên Lại Quang ngã xuống trước khuôn mặt thoả mãn nhưng cũng không kém phần bi thương của thanh đao hắn đã kì công tạo ra - Quỷ Thiết. Rốt cuộc, đến tận lúc cuối những lời mà hắn có thể nói với cậu vẫn chỉ là tán thưởng.  Biết rõ kết cục này là mình xứng đáng nhận được, hắn không hề cảm thấy oán hận, chỉ là vẫn chưa kịp bù đắp cho cậu mà đã phải chết rồi. Trước đó cũng chưa kịp nói cho cậu biết tình cảm của mình. Tất cả những chuyện này, có lẽ đành giao cho kiếp sau vậy. Nhưng đó là nếu có kiếp sau.

" Kiếp sau, nếu được gặp lại ta hứa sẽ bù đắp cho ngươi... "

=======================================================

- Cậu chủ đến giờ thay băng rồi!

Nguyên Lại Quang giật mình mở mắt, giọng nói quen thuộc từng làm anh an tâm một thời đó, làm sao anh có thể quên được. Nhưng anh đã chết rồi mà, sao lại có thể chứ? Thô bạo vùng dậy nắm lấy bàn tay của người con trai trước mặt mình, gương mặt không giấu khỏi vẻ ngạc nhiên cùng với xúc động.

- Quỷ Thiết... 

Người con trai kia tuy có phần bất ngờ nhưng vẫn không quên đi thái độ của một gia nhân, nhẹ nhàng lễ phép đáp lại.

- Vết thương của ngài chưa lành đâu, nên đừng cử động mạnh. Có lẽ ngài đã nghe về em rồi nhưng em xin phép được giới thiệu lại lần nữa, em là Quỷ Thiết, đứa trẻ đã được lão gia nhận về nuôi. Từ sau vụ ẩu đả của ngài tuần trước, tuy hơi khó tin nhưng dù bị chuẩn đoán là không thể qua khỏi do trấn thương ở đầu quá lớn nhưng ngay hôm sau đầu ngài đã hoàn toàn bình phục như chưa từng bị thương, chỉ là những vết thương trên người vẫn chưa hoàn toàn lành, cơ mà việc ngài được xuất viện về nhà tự dưỡng đã là kì tích rồi . Lão gia vẫn không yên tâm về ngài nên phái em đến đây làm gia nhân kiêm người bảo vệ cho ngài và hiện tại việc chăm sóc ngài cũng do em đảm nhận. Từ nay Quỷ Thiết xin được ở bên cậu chủ.

- ...

Nguyên Lại Quang im lặng, không cất lên lời. Anh thực sự đã trọng sinh sao, đã vậy người đầu tiên anh gặp lại là Quỷ Thiết, cái duyên phận này đúng là định mệnh của hai người mà, kể cả là sau hàng ngàn năm.

Ngồi im để Quỷ Thiết thay băng cho mình, đồng thời cũng tự trấn tĩnh bản thân, một lúc sau Nguyên Lại Quang đã bình tâm được phần nào. Đây là hiện thực, không phải mơ và anh cần thích nghi với cuộc sống hiện tại. Đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất để cho anh sửa chữa sai lầm của mình ở kiếp trước, anh sẽ không bỏ lỡ nó. 

Trước tiên, anh cần hiểu rõ về xuất thân cũng như gia cảnh hiện tại của mình.

- Quỷ Thiết, sau lần đó ta có quên một vài kí ức, ngươi hãy nói hết cho ta biết năm nay là năm bao nhiêu và gia đình cũng như gia thế của ta là như nào?

- Dạ. Cậu chủ là...

- Từ từ đã. 

- Vâng? 

- Gọi ta là chủ nhân. 

- Erm... Chủ nhân ? 

Gương mặt của Quỷ Thiết lộ rõ sự băn khoăn, thắc mắc. Song vì thân phận của mình, cậu vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

- Từ giờ gọi ta là chủ nhân.

- Dạ.

- Được rồi. Nói tiếp đi.

- Vâng. Năm nay là năm 3xxx. Chủ nhân tên là Nguyên Lại Quang. Năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm ba của Heian Jogakuin (St.Agnes) University và cũng là người thừa kế duy nhất của Nguyên thị, một trong ngũ đại gia tộc có quyền lực chính trị cao nhất ở Nhật Bản. Tuy trụ sở chính của Nguyên gia ở Tokyo nhưng ngài vẫn đang thực tập để chuẩn bị tiếp quản tập đoàn của gia tộc nên hiện ngài đang ở Kyoto cùng lão gia, vì một vài lí do đặc biệt mà lão gia chưa bao giờ làm việc ở Tokyo trừ phi là họp cổ đông và lão gia cũng chưa từng nói cho ai biết lí do tại sao ngài ấy lại như thế.

Vậy ra đây là Kyoto 2000 năm sau sao. Kể cả thế, anh vẫn là người thừa kế của Nguyên Thị, xem ra quyền lực của anh trong gia tộc chẳng khác kiếp trước là bao. Liếc nhìn chiếc máy kì lạ đang kêu tíc tắc tích tắc bên cạnh cùng với bức tranh cỡ lớn có nhốt người ở bên trong và phát ra âm thanh, ngoài hai thứ đó ra, anh cũng để ý đến rất nhiều thứ khác và tất cả những thứ này anh đều chưa tiếp xúc qua bao giờ. Nguyên Lại Quang thực sự rất muốn hỏi đó là gì nhưng lại không dám vì sợ sẽ bị nghi ngờ về thân phận. Những thứ này, anh sẽ từ từ tìm hiểu vậy, thích nghi với môi trường là một trong những bài học vỡ lòng anh được học ngay từ hồi năm tuổi rồi mà. 

- Chủ nhân. Tối rồi, băng cũng đã thay xong nên chủ nhân nghỉ đi ạ. Có gì ngài cứ gọi em nhé, em ở phòng bên cạnh. Bây giờ em xin phép, chúc ngài ngủ ngon.

Nói rồi Quỷ Thiết nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài để không phiền anh nghỉ ngơi nữa

Bóng dáng đó, đúng là không hề thay đổi so với 2000 năm trước. Nguyên Lại Quang nhìn Quỷ Thiết bây giờ mà bồi hồi nhớ lại những ngày xưa cũ, những ngày tháng hạnh phúc nhưng lại bị huỷ hoại bởi chính anh. Bỗng dưng anh cảm thấy choáng ở phần đầu, một cơn đau nhức nhối kéo dài liên tục đã làm anh ngất lịm đi.

- Nguyên Lại Quang. Tỉnh lại.

Một giọng nói vang vọng trong tâm trí anh. Ai đang gọi anh? Giọng nói này... là của anh mà?! Nguyên Lại Quang giật mình tỉnh dậy, có một người đang đứng trước mặt anh và đó không ai khác chính là anh? Chuyện gì vậy, anh đang nhìn thấy anh? Nơi đây cũng không phải căn phòng vừa nãy Quỷ Thiết chăm sóc cho anh mà là một khoảng không vô định. 

- Không cần phải ngạc nhiên vậy, đây là mộng, và ta là ngươi.

- Ngươi...?!

- Thời gian không nhiều vậy nên ta sẽ nói ngắn gọn thôi. Ta chính là Nguyên Lại Quang - người thừa kế tập đoàn Nguyên thị mà ngươi vừa nghe Quỷ Thiết kể và ta thực sự đã chết trong vụ ẩu đả đó. Ta cũng nhớ được kí ức về kiếp trước, nói cách khác là ta có kí ức của ngươi. Việc ngươi trọng sinh đến đây sau khi ta chết thực sự đúng là không bao giờ ta dám nghĩ đến, có lẽ là do lời thề kiếp trước chưa được ta thực hiện nên bây giờ ngươi thực hiện hộ ta. Nghe hài hước nhỉ? Nhưng đến đây thôi, ta sẽ trao lại hết kí ức ở kiếp này của ta cho ngươi, hãy thực hiện điều nuối tiếc chưa thành của chúng ta đi. Về vụ ẩu đả, vì một vài lí do nào đó mà ta đã quên mất tại sao lại liều mình tham gia vụ đó đến mức mất mạng, tuy vậy ta vẫn nhớ rằng việc này có liên quan đến Quỷ Thiết. Vậy nên cẩn thận đấy, chúng ta không có cái mạng thứ ba đâu.

- Từ... chờ đã! Ta...

Chưa kịp nói hết, Nguyên lại Quang lại một lần nữa ngất đi vì choáng, sau đó trong đầu anh liên tiếp hiện ra những hỉnh ảnh là kí ức của Nguyên Lại Quang kia hay là chính bản thân anh trong kiếp này.

- Chủ nhân, em mang đồ ăn sáng đến cho ngài.

A, sáng rồi sao? Thật là tốt khi có thể được tiếp tục nghe giọng nói thân thương này.

Nguyên Lại Quang ngồi dậy, mỉm cười nhìn người kia.

- Ừm. Chào buổi sáng, Quỷ Thiết.

-

-

-

End chap 1.

================================================

Ihad: Tôi thấy tôi xây dựng hình tượng Cơm Nắm nhà mình ngoan kinh khủng... toàn gọi dạ bảo vâng với Quang :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip