Chương 3: Tô Xương Hà: Thiếu Hiệp Khó Làm Thay!
Triều Nhan thầm hô không ổn, thiếu nữ kia lại không hề sợ hãi, xoay người lại, liền thấy Tô Xương Hà dẫn đầu bước vào, phía sau là Tô Mộ Vũ, Bạch Hạc Hoài và Tô Triệt.
Thiếu nữ lộ vẻ phẫn nộ trên mặt, lùi lại một bước, đoản kiếm cũng hơi tuốt ra khỏi vỏ.
“Ngươi!”
Tô Xương Hà bất mãn: “Đúng là ta! Ngươi có nói lý lẽ không, nếu không phải ta đưa ngươi đến, ngươi bây giờ chết ở đâu cũng không hay biết.”
Thiếu nữ cười lạnh: “Ngươi dám nói, ngươi không phải mò thấy trên người ta có tiền nên mới bắt cóc ta sao?”
Tô Xương Hà thở dài, một tay đặt lên vai Tô Mộ Vũ, không ngừng lắc đầu: “Tô Mộ Vũ, ngươi xem, thiếu hiệp như ta đây đúng là khó làm thay!”
“Các ngươi là...… Ám Hà?!” Mắt thiếu nữ đảo vài vòng, thần sắc càng kinh ngạc.
Lúc này kiếm của nàng đã hoàn toàn tuốt vỏ, trừng mắt nhìn Tô Xương Hà: “Vậy ngươi chính là Tô Xương Hà rồi.”
Tô Xương Hà đánh giá nàng một lát, giơ ngón cái với Triều Nhan: “Triều Nhan, được lắm nha, nhìn cô ấy trung khí dồi dào thế này, chắc là…... đã chữa khỏi rồi?”
Đây là bệnh nhân xa lạ đầu tiên của mình, Triều Nhan bản năng che chở, vội vàng hòa giải đánh lạc hướng chủ đề: “Ta đã xử lý hết ngoại thương cho cô ấy rồi, nội thương còn phải thỉnh Sư phụ giúp xem lại.”
Bạch Hạc Hoài không nhịn được châm chọc: “Tô Xương Hà, sao ngươi không nói sớm là ngươi xách một cô gái đến.”
Nàng bước qua nắm lấy tay thiếu nữ: “Tiểu muội muội, tỷ tỷ xem lại vết thương cho muội nha, muội là bệnh nhân đầu tiên của tỷ kể từ khi trở về Dược Trang đó, tiền thuốc tỷ có thể miễn cho muội một nửa!”
Triều Nhan nói: “Sư phụ, đây cũng là bệnh nhân đầu tiên của con, con trước đó đã miễn cho cô ấy một ít rồi.”
Tô Xương Hà sắp tức cười đến nơi: “Không phải ta nói, các ngươi cũng phá gia chi tử quá rồi.”
Bạch Hạc Hoài cũng sắp chịu hết nổi hắn: “Tô Mộ Vũ, ngươi kéo hắn đi.”
Tô Mộ Vũ: “Tốt.”
Tô Xương Hà: “……” Hắn u buồn cảm thán: “Cái này gọi là gì? Huynh đệ đã lớn, không giữ được nữa rồi...…”
Nhìn thấy bọn họ đi xa, nhưng Bạch Hạc Hoài liếc thấy thiếu nữ vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Xương Hà, nộ ý không hề giảm, còn rụt tay lại.
Tại chỗ chỉ có Triều Nhan thấy được cảnh thiếu nữ bị thương nặng thảm thiết ngày đó, thương xót nàng gặp phải cảnh ngộ như vậy, không khỏi khuyên thêm: “Tiểu cô nương, bây giờ trời cũng đã tối, cô chi bằng để Sư phụ ta xác nhận lại rồi hãy lên đường, như vậy ta cũng không còn phải lo lắng nữa.”
Tô Triệt cũng kiên nhẫn nói: “Ám Hà, đã không còn là Ám Hà như ngày xưa nữa. Tiểu cô nương, cất kiếm đi, nữ nhi ta cũng vừa mới đại bệnh mới khỏi, cẩn thận, đừng để hù dọa nàng ấy.”
Ánh mắt thiếu nữ xoay một vòng trên mặt Bạch Hạc Hoài, lại nhớ đến lời Triều Nhan, thái độ cũng không còn cường ngạnh như vậy: “Được, vậy làm phiền thần y rồi.”
Bạch Hạc Hoài mỉm cười: “Không sao, chúng ta vào phòng nói chuyện.”
......
Tô Xương Hà vừa đi vừa lẩm bẩm lẽ nào lại thế, hắn sống hơn hai mươi năm, tuy nói không thấy bao nhiêu nữ nhân theo đuổi hắn, nhưng cũng chưa từng chịu sự ấm ức lớn như vậy từ một nữ nhân, huống hồ lại là một tiểu cô nương.
Tô Mộ Vũ biết tâm lý hắn, cũng lười khuyên can, đơn giản để hắn xả cho thoải mái.
“Thôi, không nghĩ đến cái con sói mắt trắng này nữa,” Tô Xương Hà thọc vào khuỷu tay Tô Mộ Vũ, “Ngươi và tiểu thần y có tính toán gì?”
Hắn nhớ lại cảnh Tô Mộ Vũ nhập ma ngày đó: “Các ngươi trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng nên tu thành chính quả rồi chứ?”
Tô Mộ Vũ nói: “Ta tự nhiên sẽ luôn bầu bạn bên nàng ấy.”
“Phế thoại, ai hỏi ngươi cái này, ngươi nói, chén rượu hỷ đầu tiên ta uống sẽ là của các ngươi, hay là của Thanh Dương và Tuyết Vi bọn họ?”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Hạc Hoài mới khỏi bệnh, chúng ta còn chưa vội.”
Tô Xương Hà cười: “Được, vậy các ngươi đừng để Triết thúc đợi lâu quá, trước đây hắn nói với ta lúc phải dưỡng thân thể ở Dược Vương Cốc buồn chán muốn chết, khó trách thần y lúc đó lại chạy ra ngoài.”
“Ta cũng đã thông báo cho Dược Vương rồi, người ấy cũng luôn nhung nhớ Hạc Hoài, nói đợi chúng ta trở về, người ấy cũng sẽ đến kê thêm vài thang thuốc, điều dưỡng thân thể cho Hạc Hoài.”
“Vậy chẳng phải tốt rồi, Dược Trang có hai vị thần y ngồi trấn, lần này càng không cần lo lắng việc làm ăn, biết thế, ngày đó ta cũng không cần cố tình đưa nha đầu kia về, còn rước lấy một bụng tức.”
“…… Đứa trẻ đó xem bệnh xong sẽ đi thôi, ngươi cũng không cần giận dỗi như vậy.”
Tô Xương Hà hừ lạnh: “Đúng vậy, nàng ấy tốt nhất nên đi nhanh, ta sẽ không quản chuyện bao đồng của nàng ấy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip