Chương 68 - Tranh cãi
Dưới cái nhìn chăm chú của ba ba, Nhan Thiến yên lặng đỏ mặt.
Lúc đầu cô nghĩ muốn lắc đầu nói không có việc gì, nhưng lại không nhịn được tâm tư xấu xa muốn được ba ba quan tâm, yêu thương mình nhiều hơn, muốn đáy mắt ba ba chỉ có một mình mình, vì thế sau khi do dự mấy giây mới ngượng ngùng nói: "Chỗ đó... có chút xướt da."
Nhan Tê Trì lẳng lặng nhìn cô, nữ hài thẹn thùng khuôn mặt ửng hồng, giống như một quả đào mật chín mọng, làm ông thật muốn tiến tới cắn một cái.
Yết hầu có chút ngứa, ông ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta đi mua thuốc mỡ."
Nhan Thiến rũ tầm mắt, nhu thuận gật đầu.
Hai người giữ im lặng vài giây, đều có một chút tâm lý thỏa mãn.
Qua một lát, Nhan Tê Trì mới nhẹ giọng nói: "Con vào nhà đi, còn lại để ta tưới."
Phơi nắng như vậy, ông có chút đau lòng.
Nhan Thiến vốn muốn nói không cần, cô sắp tưới xong rồi, nhưng động tác của ba ba so với cô còn nhanh hơn, duỗi tay cầm lấy vòi nước trên tay cô.
Ông dựa vào rất gần, Nhan Thiến không tự chủ cứng đờ người, trên người nam nhân có mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng hương bạc hà tươi mát, từng chút tiến vào khoang mũi cô, giống như mê hồn hương, làm cô chớp mắt thất thần.
Sau đó, cô liền trơ mắt nhìn bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, lại ôn nhu vuốt ve mu bàn tay, sau đó là ngón tay, cuối cùng mới lấy đi vòi nước.
Ba ba thần sắc thật bình tĩnh, giống như không có việc gì, chỉ là rất tự nhiên cầm lấy vòi nước trên tay cô mà thôi, nhưng tim Nhan Thiến lại như muốn nhảy ra.
Cái loại mập mờ đụng chạm như có như không này, làm bàn tay đến toàn thân cô tê dại không thôi.
Cảm giác hai chân đang bất động lại mềm xuống.
Cô cuối cùng cũng không biết mình đã vào nhà như thế nào, tâm trí bay bổng như đang bị mộng du.
Cô vốn cho rằng ba ba sẽ sớm đưa thuốc bôi cho mình, nhưng toàn bộ buổi sáng cô trái phải chờ đợi, cũng không thấy ông lấy ra.
Giữa trưa người một nhà khó có được ngồi vào cùng một chỗ ăn cơm, Nhan Thiến thủy chung bảo trì an tĩnh, bưng lấy bát cơm yên lặng ăn, Nhan Hạo hiển nhiên là bị ba ba dọa sợ, nhìn thấy ba ba ở đây cũng không dám thở mạnh, ba ba chỉ cần liếc mắt nhìn sang liền khiến cậu bé run rẩy cả người.
Nhìn tâm tình của Triệu Điềm cũng không tốt là bao, cho dù có trang điểm cũng không che giấu được sắc mặt khó coi.
Không khí trên bàn ăn vô cùng kiềm chế.
"Lạch cạch."
Khi lần thứ hai Nhan Hạo làm rơi đũa, Triệu Điềm cuối cùng cũng không nhịn được, đem đũa trong tay đập mạnh lên bàn, tức giận nhìn về phía Nhan Tê Trì, nói: "Nhan Tê Trì, anh nhìn xem buổi sáng anh đã dọa thằng bé sợ thành cái dạng gì, đến bây giờ nhìn thấy anh vẫn còn run rẫy."
Nhan Tê Trì giương mắt lạnh lùng nhìn bà, nói: "Con trai mà lá gan nhỏ như vậy, cô không thấy có vấn đề sao?"
Triệu Điềm càng tức giận nói: "Bây giờ là nói chuyện nó lá gan nhỏ là có vấn đề sao? Em là nói anh làm gì mà vô duyên vô cớ hù dọa nó!"
Mắt thấy hai người lại ầm ĩ, Nhan Thiến có chút lo lắng, há miệng thở dốc muốn giải thích, lại bị ba ba liếc mắt ngăn lại, liền nghe ông nói: "Nó đi trêu chọc chị gái."
Những lời này của Nhan Tê Trì hoàn toàn đem Triệu Điềm chọc giận, bà giận dữ nói: "Hạo Hạo là một đứa bé, có thể khi dễ đến mức nào chứ, con trai nghịch ngợm gây sự một chút không phải là rất bình thường sao? Nó có thể có ý xấu gì, làm chị không thể nhường em trai một chút sao? !"
Nhan Thiến yên lặng lắng nghe, hai tay buông xuống trên chân, nắm thành quyền thật chặt .
Nhan Tê Trì lại không kích động như Triệu Điềm, ông tính tình lạnh nhạt, càng tức giận trên mặt càng lạnh, giống như có thể đem người khác đông thành nước đá.
Âm thanh thanh lãnh của ông chậm rãi vang lên: "Nghịch ngợm gây sự cũng nên có độ, không biết tôn trọng người khác, chính là do người lớn dạy không tốt, Triệu Điềm, nếu cô thật sự không thể dạy nó cho tốt, thì để tôi dạy."
Triệu Điềm trợn tròn mắt, gương mặt khó có thể tin, "Em dạy không tốt? Nhan Tê Trì, lời này nói ra anh không cảm thấy vô lý sao? Nếu như anh có một chút quan tâm đến người trong nhà, nó có thể sợ anh như vậy sao?"
Nhan Tê Trì thật sự phiền chán Triệu Điềm cứ lôi chuyện cũ ra nói, ông không muốn ở trước mặt con gái lộ ra quá nhiều cảm xúc tiêu cực, nhưng Triệu Điềm lại nói như đang lên án làm ông không thể chịu được, vì thế đè ép tức giận, nói: "Lúc Nhan Hạo đi nhà trẻ, đánh vỡ đầu bạn học, trở về tôi muốn dạy dỗ nó, cô đã nói như thế nào ?"
Ông hỏi xong, lạnh lùng nhìn Triệu Điềm, thấy bà sắc mặt trắng xanh, cũng không đợi bà lên tiếng, ông liền nói tiếp: "Cô nói đứa nhỏ là do cô sinh, chính cô đau lòng, không cho phép tôi dạy dỗ nó, nói về sau tất cả việc của nó sẽ do cô quản, không cần tôi nhúng tay, hiện tại cô lại ở đây lên án tôi, nói tôi không quan tâm nó, Triệu Điềm, đầu óc cô có vấn đề sao?"
Triệu Điềm giống như bị rút toàn bộ tinh khí, chớp mắt yên lặng, ngơ ngác ngồi ở đó, không biết phải mở miệng như thế nào.
Một bữa cơm, chưa ăn được vài miếng liền kết thúc, Nhan Thiến tâm tình phức tạp trở về phòng của mình, ngồi trên giường ngẩn người.
Qua một hồi, có người đến gõ cửa, cô ngây cả người, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Là ba ba.
Tay ông còn đang cầm một tuýp thuốc mỡ, ánh mắt như nước, nhìn cô chăm chú.
Nhớ tới việc tranh cãi trên bàn ăn vừa rồi, Nhan Thiến có chút lo lắng cho cảm xúc của ông, nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng hỏi, cuối cùng chỉ vươn tay, nói: "Đưa thuốc cho con đi."
Nhan Tê Trì xiết chặt thuốc mỡ trong tay, nhìn cô một lát, bỗng nhiên lướt qua cô đi vào phòng, nói: "Ta giúp con bôi."
* Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad. Cả nhà có lạc đi đâu thì hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ mình nhé!!! Thén kiu sâu mấch ♡( ˘ ³˘)♥︎
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip