9. PondPhuwin
Pond's pov
——
Tôi từng nói bản thân sẽ đợi em lớn thật lớn, nhưng khi nghe em nói chia tay vì đi du học tôi lại khó khăn muốn mở lời với em. Từ lúc được em trao cơ hội đến nay đã gần hai năm, vẫn nhớ như in lần đầu cùng Phuwin đi tình nguyện ở đảo nhỏ phía Nam, em lúc đó mới vào năm nhất, ngô nghê không rõ thế nào lại luôn bị đàn chị trêu chọc, ban đầu là tôi tự nguyện đến giải vây cho em không ngờ em vì vậy sau một tháng đã bắt đầu biết tìm tới tôi mỗi khi bị đem ra chọc ghẹo. Càng ngày lại càng thấy cảm mến đứa nhỏ theo mình bên cạnh, không lâu sau lại phát triển thành loại tình yêu khó nói.
Có lần em bị anh chị tra hỏi: "Đã có người yêu chưa?" Tôi đứng đó nhìn em ngượng nghịu nói chưa, không hiểu thế nào vào lần đó lại thấy em không biết là cố ý hay vô tình đưa mắt về phía mình, biết là cầu cứu sự giúp đỡ từ tôi nhưng không ngờ tôi lại ở đó muốn thấy em vì loại câu hỏi kia mà thêm bối rối, chỉ bấy nhiêu đã khiến tôi rung động suốt năm ngày trời.
Rốt cuộc em còn có thể đáng yêu đến mức nào? Hỏi sao người trong khoa đều muốn mang em ra làm tâm điểm nói đùa.
Năm nhất Phuwin là đứa trẻ ngoan trong nhóm, nếu không phải có người bắt em đi tình nguyện thay thì em cũng bị người khác bắt đi hỗ trợ dựng sân khấu kịch, khi đó tôi nghĩ là do em dễ bị bắt nạt, thì ra là do em chưa quen, nên được người khác nhờ vả em đều đồng ý. Không ngờ khi quen rồi em lại nghịch đến mức đó, đối với người khác thì anh - em, đối với tôi lâu lâu sẽ xưng hô một cách kì lạ, xưng 'tao' kêu 'anh'. Loại quan hệ kì cục như vậy em cũng nghĩ ra được?
"Phuwin kêu anh bằng tên thôi cũng được."
"Sao vậy? Anh không thích được gọi bằng anh à? P'Pond~"
"...."
"Hửm P'Pond?"
Mẹ nó ai lại không thích, nghe em gọi một chữ 'anh' đầu óc đã không chịu nổi muốn rơi vào mụ mị với em rồi. Nhận ra em thế nào mà lại thay đổi nhiều như vậy, năm nhất là đàn em ngoan ngoãn nghe lời đàn anh, một năm sau đã thành tiểu yêu miệng mồm đanh đá lúc nào không hay. Vấn đề là ở chỗ, tôi thế nào lại thấy lúc em đanh đá lại có phần đáng yêu hơn cậu bé vâng lời lúc trước.... Muốn trêu chọc đến mức không khỏi nhớ tới cảm giác kích thích quen thuộc mỗi khi ra đường, cảm giác...muốn chọc chó???
Mèo nhỏ càng lúc càng đẹp trai, cứ cảm thấy người khác hết lớp mười hai đã phát triển xong còn em hết năm nhất mới thật sự phát triển xong. Gương mặt có phần bầu bĩnh lúc trước cũng hoàn toàn biến mất, mèo con nhỏ bình thường một tay đã ôm gọn bây giờ lại thấy một tay ôm vẫn còn thiếu một chút nữa. Má mềm lúc trước cũng hóp lại đôi chút, em đừng nói là ép cân đi?
Nhìn không quen mắt gì hết.
Như vậy tôi quen biết em hết năm ba, còn em thì vừa hết năm nhất. Trước đó coi như tôi chưa từng có chút rung cảm nào đối với người khác, đàn ông càng không, nhờ trời đất xui khiến lần đó thằng Natachai kéo tôi đi tình nguyện tìm điểm cộng tiếp nó. Vậy mà lại gặp được em.
Giao diện không còn mặt búng ra sữa như trước, đường nét rõ ràng lại càng quyến rũ, trước kia nói em đáng yêu làm lòng người say đắm, sau này thì nói em là loại mật ngọt chết người cũng không có gì sai. Quen em được một năm thì biết bản thân thích đứa nhỏ như em đến mức nào, hào hứng vì cảm thấy chính em cũng có thứ tình cảm tương tự.
Ngày đó ngay Lập Đông, hẹn em ra ngoài đi dạo một tối, chắc em cũng biết tôi đối với em định làm chuyện gì, nên người em hôm đó trên gáy thơm hương nước hoa cỏ dại, trên cánh tay lại thơm sữa tắm, tóc vương một mùi thảo dược....Haha, mẹ nó, em chăm chút thật sự là thu hút tôi muốn chết. Thiếu niên ngọt ngào một chút cũng không giống tôi, rõ ràng hơn em chỉ một hai con số, vậy mà trông em lại thấy giống học sinh cấp ba bị tôi dụ dỗ đi chơi đêm không lo ăn học?
Dắt em đi ăn một bữa, bình thường chở em đi học về tâm trạng yên bình biết bao nhiêu, hôm đó lại vì chở em bên cạnh mà lồng ngực không chịu yên phận, không gian tĩnh lặng một chút có khi em cũng nghe được tiếng tim đập có bao nhiêu căng thẳng. Em ngồi bên kia cũng không tốt hơn tôi mấy, mèo con nhỏ suốt một buổi như bị phong ấn, miệng mồm lắp bắp, cơ thể cứng ngắc tựa người vào cửa, sợ tôi ăn thịt em???
Tôi nhìn lại không nhịn nổi bật cười, mèo nhỏ chất vấn tôi một tiếng: "Anh bị hâm à? Cười cái gì?"
"Em thật sự không biết anh vì cái gì mà cười sao? Hay Phuwin muốn anh nói ra mới thoả dạ?"
".....Anh tập trung lái xe cho em!"
Chết, bị trừng mắt rồi, 555.
Haha, em là loại mèo tinh nào vậy? Bị nắm thóp một chút đã có thể thành công thu phục.
...
Lái xe chở em ra ngoại ô một chuyến, cũng không quá xa, đi xe chỉ mất nửa tiếng, chỉ là muốn cùng với em ở một chỗ cho thằng Naravit này chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó hảo hảo nói với em lời tỏ tình.
Đoạn gần tới chỗ ngắm sao, nhìn sang Phuwin đã thấy em chống chọi không lại êm dịu trên xe mà gật gù, cánh tay vô thức rời khỏi cái khoanh tay của em, rơi xuống ghế cạnh cần điều khiển...để cho tôi bắt gặp, có phải em cố tình hay không chỉ trong một buổi tối đã khiến tôi không ít lần tim muốn nhảy ra ngoài? Vừa định đưa tay luồn qua kẽ khớp nhỏ lại sợ em sẽ tỉnh giấc, phân vân một chút đã rút về không dám động thủ. Mẹ nó hai mươi hai tuổi đầu, trước mặt Phuwin vẫn là bộ dạng nhát cấy không dám để lộ có bao nhiêu thích em, sợ bứt dây động rừng sẽ doạ em chạy mất.
Dừng ở eo núi đợi em tỉnh giấc, nhân lúc thấy em cuộn tròn ngủ gục há miệng, tôi còn nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại. Chắc chắn để em biết em sẽ mắng chết tôi...
"....Ưm..."
"Tỉnh rồi?"
"Ừm, tỉnh rồi."
...
Người nọ ngồi trên nắp capo nhận lấy ly nước ấm tôi rót từ bình giữ nhiệt, cái này là lúc chuẩn bị đi thổ lộ với em thì thằng Natachai gọi điện đến nhắc một tiếng mang theo trà thảo mộc uống giúp thư giãn, sợ tôi căng thẳng ăn nói xằng bậy với em, còn dặn mang theo sữa, nếu em không thích thì pha thêm sữa tăng khẩu vị.
Nghĩ lại Dunk Natachai có phải nó bẩm sinh đã có năng khiếu chăm sóc người khác hay không? Một năm trước đi tình nguyện trên đảo, Dunk với em chạm mặt cũng không ít, chỉ là nó mải mê làm việc không bận tâm đến thứ khác, sau này có khi nó cũng đã quên mất em, trí nhớ cao siêu đến như vậy tôi cũng không biết phải nói gì với nó.
Trở về với tiểu khả ái trước mắt, mùa đông ở trên cao không ngờ lại có thể lạnh đến run rẩy như vậy, mèo con như em sao có thể chịu đựng được, hai tay cầm ly nước run run, hướng về tôi nói lớn: "P'Pond, gió mạnh quá, không khí tốt hơn ở Krung Thep."
"Hay chúng ta vào lại xe nhé?"
"Không cần, em thích không khí như vậy hơn."
May mà em thích, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao. Ban đầu cứ nghĩ sẽ không lạnh đến như vậy, quên mất đang là mùa đông, gió đông tạt ngang cũng đủ khiến cả cơ thể run rẩy liên hồi. Tôi một thân mặc áo cổ lọ đen quần jean rộng, còn khoác thêm một mẩu áo, còn em chỉ có áo cộc tay mỏng phủ một mảnh gi-lê nâu đất khác, sao có thể chịu nổi???
Tôi nhìn thêm một chút cũng đã không nhìn tiếp được, liền cởi bỏ áo khoác tiến tới tiểu yêu trong lòng mà gặng giọng hỏi han em, song lại đắp cho em thêm một lớp áo. Cặp mắt nãy giờ bị gió đông thổi ngang cay cay ngập nước, được tôi đứng trước mặt che hết một lượt, sớm biết em nãy giờ bị tiết trời làm cho khó chịu như vậy đã đứng ở đây chắn gió giúp em từ lâu.
"Thế nào, có người chắn gió giúp thấy thích không?"
"Thích hay không anh còn không biết sao?"
Câu này của em, không biết có mang hàm ý ẩn dụ nào hay không hay có phải là đang muốn nhử thằng Naravit này hay không? Suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa cho em được câu trả lời.
"Hửm, P'Pond~"
Đợi một chút cũng không được đã nóng vội kéo sát gương mặt đến gần tôi, cười một cái như nhả mật vào mắt, khuôn mặt trắng trẻo môi đỏ mềm mại cười lộ răng thỏ, đáng yêu của em liền không ngừng đánh chiếm tâm trí ngu muội này của tôi. Mẹ nó, haha, tôi chính thức xác định thằng nhóc nhỏ trước mắt đối với mình đã nhìn thấu từ bao giờ, câu dẫn hôm nay của em có khi đều năm trong kế hoạch hết rồi đi. Mang tôi ra xoay trong tay như chong chóng.
"Phuwin là đang muốn dụ dỗ anh?"
"Giờ mới nhận ra?"
"Haha, em đắc ý như vậy à? Mèo tinh."
"Ừm, em chính là đắc ý như vậy, được không?"
"Được, được, được, em muốn cái gì đều được."
Sau một lúc nụ cười của em cũng không còn, bây giờ tôi mới bắt đầu nhớ lại lý do tôi mang em ra đây giữa trời khuya như vậy để làm gì. Phuwin chắc chắn đã mệt lắm, tôi với em tình cảm không thể rõ ràng hơn, một câu tỏ tình ba chữ mà tôi cũng chưa chịu nói, ngậm miệng đến lúc này, mẹ nó chết nhát!
"P'Pond không có gì để nói với em sao?"
"....Phuwin, Phuwin..."
"Không nói thì thôi, em vào xe đây."
"Phuwin! Anh thích Phuwin! Pond Naravit rất thích em Phuwin!!!"
"....Chỉ có vậy thôi, anh còn muốn em chờ đến khi nào nữa hả?"
Người thổ lộ là anh, anh còn chưa kịp gấp, em đã gấp như vậy rồi sao? Chờ không nổi muốn cùng anh quan hệ yêu đương đến như vậy? Nói ra rồi tinh thần cũng nhẹ đi, nhìn em nhẹ nhàng đưa hai tay nắm lấy gương mặt tôi, ánh mắt mèo con như em đang làm cũng đủ khiến tâm trạng lập tức thăng hoa. Gió đông so với em có là gì chứ!
"Ha, không chờ không chờ nữa....Mẹ nó, anh ngượng quá....haha."
Tôi quả thực đứng trước mặt em bao nhiêu tâm lý chuẩn bị thật kỹ lưỡng cuối cùng đều không dùng được. Phuwin em là cái gì, nâng niu bao nhiêu cũng không thấy đủ, đứng trước em tôi liền biến thành dạng hèn nhát đến mức nào chính tôi cũng không dám tự nhìn lấy mình một lần. Còn em cứ ngỡ sẽ là người tỏ ra ngây ngốc không nhận ra tình cảm này, không ngờ tôi mới chính là con mồi của Phuwin, em thông minh xuất chúng, cảm giác nằm gọn trong tay em thật sự kích thích đi...hay do thằng Naravit yêu thích em nên bị em bắt được cũng không có nổi một cảm giác khó chịu?
"....Em, em cũng th-thích Pond nhé..."
Miệng nhỏ đang lúng túng đang phát biểu của em không hiểu sao tôi nhìn lại chỉ muốn thêm trêu chọc.
"Em thích ai?"
"Ni, người này chứ ai?"
"Là ai vậy?"
"Shia, trêu tao à? Thích P'Pond!!!"
55555, rõ ràng em thích thằng Naravit này chính tôi cũng nhìn ra, mỗi khi nhắc đến tôi trước mặt Phuwin em đều bày ra bộ dạng như thiếu nữ mới lớn yêu thầm cậu trai lớp bên cạnh, bao nhiêu sơ hở ý tứ của em tôi đều một lượt nhìn ra hết tất thảy, vậy mà tôi một chút cũng không muốn giúp em, thích thú nhìn em vì thằng này mà đầu óc rối rít cũng đủ khiến tôi vui sướng đến tận trời.
Khoảng cách gần gũi giữa tôi với Phuwin càng lúc càng ngắn, đúng lúc tôi nghĩ sẽ đáp lên môi mềm em mà hưởng thụ, em lại ngay khắc đó véo má người yêu của mình. Có phải tôi hơi vội rồi không? Hành động này của em tôi cũng nhìn ra là em chưa dám hôn người khác, tôi cũng không ép em làm gì, Phuwin sợ tôi cũng không muốn hành xử quá đáng, chiều chuộng em đã không phải lần đầu, sau này chắc chắn sẽ cùng em làm nhiều loại chuyện hơn như vậy, không sợ không sợ, trẻ nhỏ thì không nên cưỡng ép.
Mèo tinh nhỏ chắc cũng nhìn ra trong mắt tôi có chút thất vọng, ai lại thấy miếng ăn tới tận miệng rồi còn vuột mất mà không thất vọng? Nằm trong vòng tay rộng lớn em đưa tay vịn lấy vai dài của tôi khẽ lách người hôn lên má bạn trai...Mẹ nó, thích chết được!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip