Chương 1_Hồi 7|Lão Ngũ, ta là ca ngươi

Mở mắt, trần nhà trắng bóc.

Không có hoàng cảnh nguy nga nào, Trung Hoa đang ngồi trên ghế xoay, tai ong ong một hồi mới nghe ra là có nhạc vang...

Y lôi hết chăm chỉ ra ngồi dậy, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Thời điểm y mới bước chân vào văn học mạng.

Lúc đó, Trung Hoa gặp ngay một cái đề xuất truyện thể loại đam mỹ, y chẳng biết đam mỹ là gì, click đại.

Rồi cái, nhìn xuống trang cuối. Trong hàng loạt những cái tên ngọt nổi da gà, y nhìn trúng một "Viên ngoại ký cố nhân"

Ngũ Thập Lưu Tinh, độ nhiệt thấp lèo tèo nhưng thật ra mới có vài chương truyện, không vội.

Trung Hoa ngồi máy cả ngày, rốt cục đọc "vài chương truyện" kia mà hâm mộ người ta không thôi, độ tương tác của người này ít đến đáng thương, dẫu sao nam chính cũng là người ngoại quốc.

Y comment một câu, Ngũ Thập Lưu Tinh rep một câu.

Hắn nói, gọi bút danh rất phiền phức, gọi hắn là lão Ngũ được rồi.

Đó là chương mới nhất, người tương tác còn đúng một mình y. Học theo lão Ngũ, y cũng đặt bút danh.

Trung Hoa suy nghĩ một lúc, lại nhìn mẫu đơn đã héo rũ nhưng lúc còn tươi, mẫu đơn rất đẹp.

Các bạn nữ trong trường cũng hay khen y rất đẹp, thậm chí có nam nhân.

Y liền đặt Mẫu Đơn Quý Phi. Lão Ngũ chọc y không ít.

Bọn họ, quen nhau nhờ cái bình luận, thân nhau nhờ cái bút danh, quý nhau nhờ từng dòng chữ một. Trung Hoa cố hết sức bù đắp lại khoảng trống số lượng cho lão Ngũ, chỉ vì lão Ngũ mà cố để bản thân được chú ý hơn, mong lão Ngũ cũng được nâng theo.

Nhưng đáng tiếc, không ai để ý hắn.

Trung Hoa căm ghét những kẻ mê mẩn tài năng hão huyền, y không bao giờ rep comment cho bọn họ.

Thế cái, tự dưng hình tượng của y trong mắt công chúng biến thành "lãnh khốc vô tình", truyện nào truyện đấy ngược nát tâm can, ngược tan hy vọng.

Y chỉ quý lão Ngũ, thầm cầu nguyện lão Ngũ cũng chỉ quý y.

Vài năm như nước chảy mây trôi, y mãi mãi chỉ muốn nhìn lão Ngũ, tình cảm không gió mà bay như diều lên, y càng ngưỡng mộ, càng muốn yêu đương, lại càng lo lão Ngũ đã có chân tình, cuối cùng chậm chạp không thổ lộ.

Y đã từng hỏi hắn, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, lấy vợ chưa.

Hắn thản nhiên đáp, Trung Hoa vỗ muốn lõm cả bàn.

Hắc hắc, lão Ngũ, ta là ca ngươi a!!

Hắn cười, hẹn gặp y vào một ngày không xa đâu.

Giờ thì hay rồi, chưa gặp đã xuyên.

Trung Hoa nâng nhẹ tay huynh trưởng, kêu gã đứng dậy. Mu bàn tay y nổi đầy gân xanh, da trắng bệnh, từng thớ phổi cũng trở lên lạnh lẽo.

Đến lúc ra tay thì trời xin y dừng lại cũng không nổi nữa.

" Ma Kính...hình như có một song sinh... "

" Đệ....muốn dùng người? "

" Phải, năm xưa y được đưa tới chỗ Thước Cách Lam, chắc chắn ít nhiều đã bị tẩy não nhưng nếu như có thể điều khiển được, việc trà trộn vào trong nội bộ hoàng gia bên đó sẽ vô cùng dễ dàng. Thước Cách Lam cũng sẽ tin tưởng y, y là lựa chọn tốt nhất... "

Trầm ngâm một lúc, Trung Hoa bỗng chốc bặm môi khó chịu. Dẫu sao tác phẩm nguyên tác không dài, câu chuyện về người em trai song sinh của nam chính Ma Kính cũng chỉ lướt ngang qua để coi như đủ chi tiết nên y cũng không rõ giao cho Trung Quốc thì liệu có tìm được đối phương hay không.

Nhưng mà dù gì vẫn phải thử trước mới biết được.

" Ca, huynh còn nhớ tên của y không? "

" Cái này phải hỏi Ma Kính rồi. "

Trung Quốc lại ngẫm nghĩ, vụ này mà kéo Ma Kính vào thì lại thành không hay, gã im lặng muốn nhớ lại.

" Hình như là Ma Kính Hạ Hải, sau khi được coi như cống phẩm gửi qua phương Tây thì bị Thước Cách Lam ban cho tên họ khác rồi, ta chỉ nhớ hình như là được ban họ "Thước" thì phải... "

Rặn một lúc lâu mới ra một cái tên, Trung Quốc cảm thán bản thân thật sự có chút già quá rồi, chuyện trước kia đã không còn nhớ rõ ràng nữa, cơ mà biết được tên là một chuyện, lôi kéo được đối phương hay không lại là chuyện khác.

" Đệ định thu phục nó kiểu gì? "

Nghe rõ, Trung Hoa cụp mắt quay người, không trả lời, hỏi y muốn thu phục kiểu gì, đoạn này không có trong chính văn của "Viên ngoại kí cố nhân" nhưng lại rõ ràng trong ngoại truyện.

Ma Kính Hạ Hải được ban tên là Thước Xí Lĩnh, sau khi tiến nhập vào Hạ Minh Quốc vốn không muốn những người đứng đầu cảnh giác, để ý nên nam cải trang nữ, lại không ngờ biến thành học việc sứ giả đầu tiên bị quan viên đón tiếp trêu đùa, sau đó chính Hoa Kỳ hay tin mới liền tới giải vây, biết chắc y chính là lưỡi dao sắc nhọn giấu kĩ của cha gửi mình, cực kì hết mực bảo vệ Xí Lĩnh.

Trong nguyên tác, đoạn này đã dấy lên tin đồn về tình cảm của "biểu muội" này với Hoa Kỳ. Hoa Kỳ bị Ma Kính trong lúc truy đuổi vô tình châm chọc, mém nữa thì lộ bại. Lúc đó hắn tức nghiến răng nghiến lợi, vì địa vị trong triều của Ma Kính mà hướng mũi giáo về phía đó, chuẩn bị công công phu phu bắt người lại hành hạ một phen.

Hiển nhiên là vụ này không những không thành công, mà hắn còn phát hiện những kẻ bảo hộ cho Ma Kính là cùng một nhóm người, chống đối lại hắn.

Hồng Minh đế sau tấm rèm đen chỉ biết lắc đầu, Hoa Kỳ tuổi trẻ tài cao, đã phát hiện được một góc đội quân của y.

Nhưng bây giờ Ma Kính bận bù đầu chuyện nước nhà, một chút liếc mắt vào Hoa Kỳ cũng không có, giữ lại Xí Lĩnh bên cạnh Hoa Kỳ kì thật cũng chẳng có tác dụng gì.

Không có vụ tình cảm thôi mà, Trung Hoa gạt thẳng nó đi là xong. Còn về việc thăm dò, còn có, fan trung thành của nguyên tác đây thì ai ngăn được y nhử Hoa Kỳ? Hắn cắn câu còn sợ không kịp.

Khi còn là Trung Hoa, y có một chiếc nhẫn.

Bố nói, cái nhẫn đó là của thanh mai trúc mã, nhẫn nhỏ, giá trị không lớn, song, lúc đó y nhất nhất phải đeo. Thành thử, y cũng có thói quen xoay xoay ngón tay có nhẫn. Lúc đang căng thẳng lại chẳng có gì để xoay, Trung Hoa hơi hụt hẫng.

Chắc là sẽ bảo người làm sau, Trung Hoa lẩm bẩm. gọi tới một ít điểm tâm, ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương.

Y đang chờ.

Lằng nhằng mãi với vụ thuế má, dân thì không biết chui đâu ra, lính gác quân phủ lỏng lẻo, lại là xin cấp bạc.

Mấy hôm nay hoàng đế sứt đầu mẻ trán vì vụ này.

Nếu bộ Hộ chịu cắt bạc ra thì yên rồi, nhưng lượng xin lại nhiều quá thể, Trung Hoa bắt đầu cảm thấy Trung Quốc nên nhanh nhanh sinh cháu, gánh lấy cái giang sơn này giùm y đi thôi. Bây giờ y cần người để cử xuống đó giám sát. Vùng phía nam quá quan trọng, đồng bằng ven sông màu mỡ, không biết bao nhiêu kẻ thèm nhỏ dãi, Trung Hoa nhắm tới kho lương dồi dào ở đó, nếu mua với danh nghĩa thương nhân thì y đỡ rồi, quan trọng là chưa có tìm ra kẻ thích hợp. Không thể cứ mãi dựa vào Trung Quốc được, gã đã sắp thành con gấu trúc mặc triều bào rồi.

À không, gấu trúc còn trông béo tốt, được gọi một tiếng quốc bảo, ai cũng yêu quý cưng nựng, còn cái thân thể này của Hồng Minh đế, sợ là một vắt kiệt cũng không bằng được một miếng mỡ trên người quốc bảo đâu.

Trung Hoa đột nhiên thắc mắc.

Trong truyện, đón Thước Xí Lĩnh là quan viên một châu phía nam.

Nhưng Xí Lĩnh đi từ phía tây đi đến.

Nam Tây cách quá xa nhau, tên đó mọc đâu ra vậy??

Hình như đây là hố của lão Ngũ rồi....

Cân nhắc đến việc phía nam liên tục dâng tấu, Trung Hoa chợt nhớ, bây giờ đã khác nguyên tác, Ma Kính không dính tới Hoa Kỳ, Xí Lĩnh bị đoạt về càng không, vậy phía nam, quê của hai bọn họ....

Hỏng hỏng hỏng, Hoa Kỳ đang nhắm vào phía nam!!

Không có ai ngáng đường hắn cả, cũng không có ai kìm hãm hắn, Hoa Kỳ muốn phía nam màu mỡ đầu tiên!!

Trung Hoa nhìn chằm chằm tấu chương, dâng tấu là một châu phủ lớn, thật sự là lớn, vì cái châu đó chính là trung tâm của miền nam Hạ Minh quốc-Bình Châu. Y ôm cằm suy nghĩ, nếu có thể sớm lấy được đầu mối lương thảo của Bình Châu thì thế nào cũng tốt, chỉ là như thế thời gian chuẩn bị tất nhiên thuận lợi thì rút đi cực ngắn, không thuận lợi thì sẽ kéo ra cực dài. Xí Lĩnh điều quân rất tốt, trong nguyên tác đã suýt trở thành đại tướng quân nếu Thước Cách Lam không bại dưới tay Hồng Minh đế nhưng Xí Lĩnh không phải là quân bài có thể tùy tiện điều đi, dù có lôi kéo được người về thật thì trong thời gian ngắn Trung Hoa cũng không thể tin tưởng y....

" Bẩm hoàng thượng, Quận vương, Tả hộ quan cầu kiến. "

Y đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được Trung Quốc đưa người đến. Lập tức tuyền người vào điện, nhưng y nghĩ nghĩ một lúc, lại bảo.

" Cho truyền cả hai người họ vào "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip