Un

" Jieun, Jieun, mau dậy đi. "

Tôi đang trong cơn mê man nghe thấy người nào đó gọi tên mình. Ban đầu vì quá buồn ngủ nên tôi cũng không nhận thức được nhiều, cũng chẳng có ý định mở mắt. Người kia hình như vì thấy tôi vẫn tiếp tục ngủ liền lay lay người tôi. Haizz, con sâu ngủ đang ngự trị bị một cái lay mạnh đánh tan đi hết rồi. Tôi mơ màng mở mắt, đập vào mắt tôi là anh quản lí.

" Hanteo oppa, có chuyện gì vậy? " Tôi ngơ ngác nhìn anh hỏi.

" Em mau dậy đi, em không nhớ là hôm nay em phải đi dự lễ trao giải MMA à? " Anh quản lí ngạc nhiên hỏi tôi.

" Em nhớ là sáu giờ mới bắt đầu mà, giờ còn sớm, anh để em ngủ tí nữa đi. " Tôi dụi dụi mắt nói với anh Hanteo, thật sự là gần đây tôi đã thức suốt mấy đêm để làm nhạc ở studio nên cơ thể cũng kiệt sức, hôm nay vừa về nhà là đã lao thẳng lên giường ngủ, chẳng tẩy trang cũng chẳng thay quần áo gì.

Anh Hanteo lập tức quay lại nhìn tôi, sau đó liền rống lên.

" Ôi trời, em nhìn ở đâu mà sớm. Đã bốn giờ rồi cô nương ơi, em không định làm tóc trang điểm hay gì. Đừng nói với anh là em định mặc quần bò áo hoodie lên thảm đỏ nhé cô gái. " Anh Hanteo một tay chỉ chỉ tôi, tay còn lại cầm túi xách của tôi lên rồi kéo tôi từ trong chăn dậy. Ôi không, tôi muốn ngủ, giấc ngủ ngàn vàng của tôi.

" Biết thế em chẳng đồng ý đi dự, buồn ngủ chết được. " Tôi vừa theo anh quản lí đi ra ngoài, vừa giận dỗi nói. Nói một hồi anh nhìn xuống chân tôi rồi hỏi " Này, em sao lại đi thế kia, giày đâu? "

Chẳng là tôi mệt, lại lười cúi xuống đi giày nọ giày kia nên tiện thể xỏ luôn vào đôi dép bông trong nhà.

" Ôi mệt lắm, em đi bừa thôi, kệ đi. Dù sao tí nữa đến công ty chẳng thay đồ mới. "

" Đúng là chịu em, lần nào mà không được ngủ đủ là lại dở tính trẻ con này ra. " Anh Hanteo nhìn tôi cười nói. Chúng tôi di chuyển xuống xe rồi đi đến công ty.

Vừa đến nơi, mọi người đã kéo xệch tôi vào trong, hết làm tóc lại đến trang điểm. Mà tôi, mắt vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, mặc kệ thế giới xung quanh, chỉ biết ngơ ngác ngồi đấy. Sau gần hai tiếng vật lộn thì cuối cùng tôi cũng đã được chuẩn bị xong. Lúc chúng tôi đến lễ trao giải cũng đã hơn sáu giờ một chút. Trước khi cửa xe được mở ra thì tôi thề là tôi đã phải uống đến ba gói hồng sâm để tỉnh táo hơn. Tôi còn tự nhéo nhéo mặt mình để tí nữa có thể cười một cách tự nhiên nhất. Có vẻ nghe khá là giả tạo khi tôi nói như vậy nhưng thật lòng mà nói, trong giới này, có idol nào chưa từng phải làm như tôi. Buồn, vui, đau khổ, mọi cảm xúc đều không được biểu lộ ra ngoài. Thứ chúng tôi được quyền phô ra chỉ là sự hạnh phúc. Bởi, chúng tôi không phải người thường, chúng tôi là người mà chỉ cần hôm nay chúng tôi buồn một cái, ngày mai đã có báo mổ xẻ ra hàng trăm ngàn lí do, là người mà chỉ cần ho hay chóng mặt một cái, ngày mai đã thông tin này kia tràn lan trên mạng, trở thành đề tài bàn tán cho hàng nghìn người. Chưa kể có mấy báo lá cải nghĩ ra được là idol nữ chúng tôi có bầu với bạn trai. Đúng là nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.

Cửa xe vừa được mở ra, tôi liền đặt tay lên tay anh Hanteo, từ từ bước xuống. Ngay lập tức hàng trăm ánh đèn flash đổ về phía tôi. Tôi nghe xung quanh là tiếng hò reo của người hâm mộ. Tôi bước từng bước trên thảm đỏ, nở nụ cười thật tươi. Vừa bước đi vừa nhìn về tứ phía, hết vẫy tay với người hâm mộ lại vẫy tay với giới nhà báo. Tới nơi, tôi được nhân viên đưa đến vị trí ngồi đã được sắp xếp từ trước, yên vị ngồi xuống.

" Chúng em xin chào tiền bối. " Tôi vừa bước đến thì có hàng loạt hậu bối đứng dậy chào hỏi, tiếp sau đó cũng có thêm nhiều hậu bối khác đi đến chào tôi. Tôi cũng chỉ cười nhẹ, miệng nói " Ừ, chào các em. " rồi thôi. Thật lòng thì tôi không xuất hiện nhiều ở các buổi lễ trao giải lớn vì thứ nhất là tôi không comeback quá nhiều, thứ hai thì với tôi, chúng quá vô vị. Tôi chẳng thể cầm điện thoại lên nghịch, cũng chẳng thể nói chuyện với ai vì thực sự thì ở đây, tôi chẳng quen biết ai cả, tôi lại không phải người quá hoạt ngôn để có thể làm quen bất kì ai. Chưa kể có những hậu bối nói thật tôi còn chẳng biết họ là ai, thuộc nhóm nhạc nào. Có lẽ điều duy nhất khiến tôi tham dự là do người hâm mộ, những người luôn ủng hộ tôi. Những lúc vắng bóng trong giới cũng là lúc tôi nhớ họ nhất, chính họ là động lực thúc đẩy tôi phải nhanh chóng quay lại với nơi này.

Đang ngồi thơ thẩn, tôi bỗng giật mình vì có người vỗ vai. Quay ra nhìn, tôi bỗng chừng to mắt rồi liền đứng dậy ôm chầm lấy người trước mặt.

" Yah Jung Eun Ji, lâu lắm rồi mới gặp cậu đấy. " Cứu tinh của tôi đây rồi, người bạn thân thiết của tôi Jung Eun Ji. Vậy mà tôi cứ lo là hôm nay mình sẽ trở thành người cô độc ở nơi này.

" Nè Lee Jieun, chặt quá, cậu ôm làm mình ngộp thở chết mất. Có vẻ hôm nay mình sẽ trở thành người cứu tinh giúp cậu không lạc lõng giữa buổi lễ này nhỉ. " Eun Ji cười cười nhìn tôi. Đúng là bạn bè có khác, chưa gì đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi rồi.

Giả bộ nhõng nhẽo, tôi ôm tay Eun Ji lay lay " Ừ ừ đúng rồi đó Eun Ji của mình, may mà có cậu ở đây chứ không mình sẽ cảm thấy lạc lõng lắm lắm. "

Gặp được cô bạn này làm tôi vui muốn chết, chúng tôi đúng kiểu chị em bạn dì, ngay lập tức ngồi xuống nói chuyện trên trời dưới bể, thiếu điều nói hết tất cả những gì mình biết. Nói một hồi, thế nào chúng tôi lại nói đến vấn đề tình cảm. Ôi cái vấn đề này, chưa gì tôi nghe đã thấy đau đầu nhức óc.

" Này Jieun, cậu dạo này có yêu đương hẹn hò gì không? Có anh nào tán không? " Tất nhiên là Eun Ji là người mở đầu trước rồi, hai mắt cô ấy sáng lên hỏi tôi.

" Không không, mình chẳng hẹn hò gì sất. Riêng chuyện sáng tác đã làm mình đủ mệt rồi. Mà thật sự mình cũng không hứng thú lắm. " Tôi trả lời cô ấy cho có, không soi tôi cũng biết vẻ mặt của mình khi trả lời câu hỏi này rồi, chuẩn là chán không buồn nói, vô vị muốn chết.

" Gì chứ Lee Jieun, cậu phải nghe mình đi, cậu cũng hai sáu hai bảy rồi, còn không yêu đương đi thì sẽ trở thành bà cô ế đấy. Mình đây không muốn thấy cậu thành bà cô già rồi vẫn chưa trải qua yêu đương gì đâu. "

" Này con nhỏ này, sao nói mình thế hả. Mình chẳng qua không có hứng thôi, với cả cũng chẳng ai khiến mình thấy đáng để yêu cả. " Tôi quay ra đánh vào tay Eun Ji rồi nói, con nhỏ này sao có thể trù tôi là bà cô ế chứ.

" Trời đất, muốn tìm người có đáng hay là không thì phải thử chứ. Cậu phải tìm có hiểu không Jieun ngốc. Tình yêu không phải cậu cứ đứng là nó chạy đến vồ vập cậu đâu. Mình biết là sau khi chia tay Jang Kiha đến giờ cậu vẫn còn ám ảnh phản bội, nhưng đừng vì thế mà bó buộc bản thân. Cậu hãy thả lỏng ra, đừng tự tước bỏ quyền yêu và được yêu của mình. Có nhiều người ngoài kia vẫn đang chờ một cơ hội từ cậu đấy, đừng có tàn nhẫn thế chứ. " Eun Ji chân thành nói.

Quả thật cái tên kia làm tôi chấn động. Chấn động ở đây không phải ý chỉ tôi còn yêu tên khốn đó, quả thật nghĩ đến hắn tôi lại thấy uất ức, sao hắn dám phản bội tôi chứ. Chỉ là đúng như Eun Ji nói, tôi cảm thấy đã không còn quá tin vào tình yêu nữa, giống như dần tin vào câu nói mà những cô gái như tôi sau chia tay vẫn thường nói " Đàn ông toàn là một lũ phản bội. "

" Mình biết rồi, yên tâm đi, mình không còn bi lụy hắn ta đâu, chỉ đơn giản như cậu nói thôi. Mình sẽ cố thử lại mà. Nhưng nói thật là cậu nói như thể có ai đó đang thích mình thật vậy, lại còn chờ cơ hội nữa chứ. " Tôi hơi cười cười nghi hoặc nhìn Eun Ji. Thực lòng tôi chỉ hỏi chơi thôi, ai ngờ con nhỏ này lại trả lời tôi một câu " Ừ thì đúng là có người đang thích cậu thật đấy. "

Cái gì cơ? Có người thích mình á? " Nè Eun Ji đừng có nói bừa nhé, tự bịa đấy à? "

" Không bịa, mình nói thật mà. " Eun Ji chắc nịch nhìn tôi.

" Nếu cậu không bịa thì nói đi, là ai? " Tôi vừa hỏi thế thì Eun Ji lập tức im bặt. Tôi cứ nghĩ con nhỏ bạn này đúng là nói giỡn thôi nên trêu lại.

" Sao im thế, mình biết ngay cậu nói chơi mà, vậy mà khẳng định như gì. "

" Ai nói thế. Haizz mình đã hứa là không nói gì rồi nhưng cậu hỏi thì mình nói. Nhưng mà mình nói xong thì đừng có mà bất ngờ quá đấy nhé. " Eun Ji nhìn tôi dò xét. Tôi lòng vẫn nghĩ là nói đùa nên ừ lại một tiếng, để xem bạn tôi sẽ bịa được ra ai đây.

" Người đang thích cậu ý, là Jeon Jungkook. "

Cái gì? Con nhỏ này nói cái gì vậy. Jeon Jungkook? Maknae BTS á?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip