#1
Vào mùa hạ năm mười tám tuổi, cô ấy qua đời. Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua hàng mi nhợt nhạt, len lỏi qua đôi tay yếu ớt, Giản Kỳ Tranh đứng lặng bên giường bệnh, cúi đầu, vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc đôi mắt cô khép lại, nơi khóe môi vẫn còn vương một nụ cười dịu dàng.
Cô tên là Tô Nguyệt An ,một cái tên dịu dàng như nước, như cơn gió buổi sớm, như ánh trăng soi rọi tuổi thanh xuân của anh. Kể từ khi gặp cô lúc mười sáu tuổi, anh đã tin rằng cả đời này sẽ không thể yêu thêm ai khác. Tình yêu của anh dành cho cô lặng thầm mà sâu sắc, như biển cả lặng sóng.
Nguyệt An mắc bệnh tim bẩm sinh, cơ thể yếu đuối, chỉ một cơn gió lạnh mùa đông cũng khiến cô khó thở. Nhưng cô vẫn sống một cách rạng rỡ, vui vẻ, như thể mỗi ngày đều đang chiến đấu với tử thần, không một lời than trách. Khi anh tỏ tình, cô nói: “Kỳ Tranh, em không dám mơ đến một mối tình lâu dài… nhưng nếu anh không sợ, thì chúng ta bên nhau nhé.” Anh nắm chặt tay cô, cùng cô bước qua hai năm thanh xuân đẹp nhất.
Rồi bệnh tình cô trở nặng. Dù anh đã cố gắng cứu cô, dù anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi để níu lấy hy vọng cuối cùng, anh vẫn không thể giữ cô lại.
Ngày cô ra đi, trời mưa lất phất. Mưa nhẹ như sương, làm ướt tóc anh, cái lạnh ngấm vào tim.
Cô được chôn trên một ngọn núi cao, sau lưng là rừng thông xanh ngắt, trước mặt là thành phố mờ sương phía xa. Anh chọn nơi ấy vì cô từng nói: “Nếu em chết, em muốn có thể đứng từ xa nhìn mọi người, nhìn anh tiếp tục sống thật tốt.”
Cô ra đi khi mới mười tám tuổi. Giản Kỳ Tranh khi ấy hai mươi mốt, mang theo trái tim tan vỡ tiếp tục sống. Mỗi năm, vào ngày cô mất, anh lại lên núi thăm cô, ngồi trước mộ thì thầm trò chuyện. Có năm anh chỉ im lặng, có năm kể chuyện công việc, cuộc sống, có khi lại kể những điều nhỏ nhặt vu vơ.
Mười lăm năm, chưa từng thiếu một lần. Cho đến năm thứ mười lăm.
Hôm đó, anh lại lên núi, mang theo bó hoa ly trắng — loài hoa cô thích nhất. Anh ngồi bên bia đá khắc tên cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng nét chữ đã phai màu theo thời gian.
“Mười lăm năm rồi, Nguyệt An.” Gió thổi qua rừng thông, trời trong, nắng nhẹ.
“Anh vẫn như đã hứa, mỗi năm đến một lần.”
Anh khẽ nói, ánh mắt nhìn về phương xa.
“Nhưng hôm nay… là lần cuối cùng.”
Im lặng thật lâu. Rồi giọng anh vang lên như xé gió, vọng lại nơi nghĩa trang tĩnh mịch:
“Anh sắp kết hôn rồi. Cô ấy… là người tốt.”
Anh mím chặt môi, hít sâu, như thể mỗi lời thốt ra đều xé nát linh hồn anh.
“Anh không yêu cô ấy. Nhưng cha mẹ đã già rồi…” Họ cần thấy anh ổn. Và anh nghĩ… em cũng cần đi thôi.
Anh cúi đầu, đặt tay lên bia mộ, nghẹn ngào nói:
“Đừng đợi anh nữa. Nếu có thể, hãy đầu thai. Sống một đời bình thường, dài lâu, hạnh phúc.”
“Anh sẽ tiếp tục sống. Sẽ không đến đây nữa.”
“Xin lỗi…”
Anh nhắm mắt lại. Một giọt nước nhỏ xuống bia mộ.
Hôm đó, Giản Kỳ Tranh thật sự rời đi, không ngoảnh đầu.
Nhưng… sau chia ly, lại là một luân hồi khác. Mười sáu tháng sau.
Tại một buổi triển lãm nghệ thuật từ thiện, Giản Kỳ Tranh , nay đã ba mươi sáu tuổi, là nhà sáng lập kiêm giám đốc một công ty thiết kế nội thất nổi tiếng đang cùng bạn gái dạo quanh phòng tranh.
Bỗng anh sững người. Ở góc trái, bên cạnh bức tranh "Thanh xuân" , một cô gái đứng lặng yên.
Ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống, lộ rõ sống mũi cao, đôi mắt trong trẻo và đôi môi hồng nhạt… Cô gái quay đầu lại.
Trái tim anh… khựng lại.
Là Nguyệt An. Không thể nào…
Cô gái nhìn anh. Ánh mắt lạ lùng, bình thản, không gợn chút cảm xúc. Nhưng… gương mặt ấy, dáng hình ấy… là cô. Không thể sai.
Bạn gái gọi: “Tranh, anh sao vậy?”
Anh không đáp. Chỉ nhìn chằm chằm cô gái , giờ đã xoay người, bước về phía hành lang khác.
Anh vội bước theo. Khi cô gái dừng lại trước quầy nước, anh cất tiếng:
“Xin hỏi… tên cô là gì?”
Cô quay lại, ngạc nhiên. “Tôi ạ?”
“Vâng…”
Một lúc sau, cô đáp: “Thiên Thanh.”
“Thiên Thanh.”
Cái tên ấy như một sợi chỉ mỏng manh, run rẩy, quấn lấy ký ức Giản Kỳ Tranh. Không phải Tô Nguyệt An. Nhưng gương mặt, ánh mắt, dáng đi… như hai giọt nước từ cùng một đám mây rơi xuống. Cô gái trước mặt mặc váy lanh màu be, tóc dài buộc nhẹ, mắt trong veo như sương sớm, giọng nói dịu dàng lay động lòng người. Anh khẽ cười, che giấu nỗi bối rối.
“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.” Thiên Thanh nghiêng đầu, không trách móc, chỉ nhẹ gật đầu rồi quay đi.
Hôm đó, Giản Kỳ Tranh không thể tiếp tục xem hết triển lãm. Bạn gái hỏi vài câu, thấy anh lặng im cũng đành thôi. Tối hôm đó, anh trở về nhà, mở ngăn kéo cũ đã khóa suốt năm năm, phủ đầy bụi. Bên trong là ảnh cũ, những bức thư cô viết nhưng chưa kịp gửi, và một cuốn sổ nhỏ ghi lại những ước nguyện vụn vặt.
Trang cuối có dòng chữ: “Nếu kiếp sau có thể bắt đầu lại, em chỉ muốn được gặp anh một lần nữa, dù chỉ một lần. Lần đó, em sẽ sống thật lâu, không làm anh thất vọng.”
Tim anh thắt lại.
Anh bắt đầu tìm hiểu về cô gái tên Thiên Thanh .Không phải là dõi theo, không phải là cuồng loạn, mà giống như một người đứng trong màn sương mù, cố tìm kiếm chút ánh sáng le lói ở nơi xa xăm.
Cô là sinh viên năm nhất của một trường đại học mỹ thuật, mồ côi cha mẹ, từ nhỏ sống với bà ngoại. Năm mười lăm tuổi mẹ mất, từ đó cô sống tự lập. Cô yêu hội họa, tính cách trầm tĩnh, hướng nội.
Càng biết nhiều về cô, Giản Kỳ Tranh càng không thể rời mắt khỏi cô.
Còn Thiên Thanh thì luôn giữ một khoảng cách dịu dàng và lễ phép với anh. Cô cảm nhận được ánh mắt anh, thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng lại không thể gọi tên cảm xúc ấy. Dường như... chỉ cần nói ra, nỗi đau sẽ ùa về.
Một lần tình cờ, họ gặp nhau trong một hiệu sách. Cô đang cúi đầu đọc một cuốn sách cũ – “Sinh tử trong Phật giáo”. Giản Kỳ Tranh đứng bên cạnh khẽ hỏi:
“Em tin vào luân hồi không?”
Thiên Thanh ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt anh một lúc rồi nhẹ nhàng đáp: “Em không chắc. Nhưng… nếu thật sự có, thì kiếp này em nhất định đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.”
Anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Lòng dậy sóng.
Từ ngày đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn. Không phải cố ý, không có sắp đặt, mà như thể số phận đang âm thầm sắp xếp. Quán cà phê cô hay lui tới, phòng triển lãm nơi cô làm thêm, con đường ven hồ gần nhà… dần dần đều quen thuộc với bóng hình của anh.
Thiên Thanh cũng không trốn tránh. Dù cô chưa bao giờ cho ai bước vào thế giới riêng của mình, nhưng với anh… cô không thể đóng lại cánh cửa đó.
Một lần, khi họ đang đứng trong phòng tranh, nhìn một bức tranh trừu tượng, cô hỏi:
“Nếu… có người từng hứa hẹn, rồi lại rời đi không lời từ biệt, anh có tha thứ không?”
Anh trả lời rất khẽ: “Nếu người đó ra đi vì muốn anh sống tốt hơn… thì không cần tha thứ. Chỉ cần… được gặp lại một lần là đủ.”
Thiên Thanh nhìn anh. Lần đầu tiên, ánh mắt cô hiện rõ cảm xúc thật. Một cơn sóng dâng trào, nhấn chìm cô trong nỗi đau không tên.
Vài ngày sau, cô gọi cho anh.
“Anh có thể… cùng em đến nghĩa trang Phụng Lan không? Em thường mơ thấy nơi đó, nhưng chưa bao giờ đến. Không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến… tim em lại nhói đau…”
Anh im lặng rất lâu.
Cuối cùng, khẽ gật đầu.
Hôm ấy trời mưa lất phất. Họ đứng bên ngọn núi nơi đặt mộ phần của Tô Nguyệt An.
Gió rít qua rừng thông, lá khô bay tứ phía. Thiên Thanh lặng lẽ nhìn tấm bia đá, run run cúi đầu. Bàn tay cô run đến mức suýt làm rơi bó hoa bách hợp trắng.
“Cô ấy… giống em đến kỳ lạ.” – cô khẽ nói.
“Phải.” – anh đáp.
Rồi là một khoảng lặng dài.
Bất chợt, giọng Thiên Thanh khàn đặc vang lên:
“Nếu… em chính là cô ấy… thì anh có cưới người khác không?”
Giản Kỳ Tranh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt run rẩy như thể vừa bị một cơn gió lạnh thổi qua.
“Em… nhớ rồi sao?”
Thiên Thanh không trả lời. Chỉ nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.
“Em… đã từng đợi anh. Trong bóng tối, không có thời gian, không có âm thanh, chỉ có một lời hứa: 'Anh sẽ đến mỗi năm một lần.' Em nghe được giọng anh… năm nào cũng vậy. Rồi đến năm thứ mười lăm… anh nói sẽ không đến nữa. Em hiểu… anh muốn em yên lòng. Nhưng em… vẫn đau.” – cô nghẹn ngào, hai tay siết chặt bó hoa như sợ nó sẽ tan biến.
“Em xin lỗi vì đã quay lại. Lẽ ra em nên buông bỏ, bắt đầu lại. Nhưng… vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, em gặp lại anh trong buổi triển lãm. Tim em… thắt lại như có ai bóp nghẹt. Em không thể quay đầu nữa.”
Giản Kỳ Tranh bước tới, ôm chặt lấy cô. Những nỗi đau dồn nén bao năm tràn ra như thủy triều.
“An An… đúng là em rồi…”
“Em không biết mình là ai, đến từ đâu. Nhưng em biết… trái tim em nhận ra anh.”
Khi vòng tay Giản Kỳ Tranh siết chặt cô vào lòng, từng nhịp đập của con tim như khúc nhạc, hát lên mười lăm năm chờ đợi, bao năm đau khổ, và một linh hồn chưa từng đánh mất hy vọng. Với Nguyệt An – hay bây giờ là Thiên Thanh – nước mắt lặng lẽ lăn trên vai anh. Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì. Trên đỉnh núi mưa bụi lất phất, gió nhẹ thổi, mang theo hương hoa bách hợp, hương đất ẩm và hương ký ức chưa từng phai nhòa.
Giản Kỳ Tranh khẽ hỏi:
“Em muốn sống tiếp với tên mới, hay quay lại làm Tô Nguyệt An?”
Thiên Thanh mỉm cười qua làn nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tên gì không quan trọng. Em chỉ muốn sống bên anh thật lâu, như đã từng hứa năm xưa.”
Từ hôm đó, tất cả đều thay đổi.
Giản Kỳ Tranh hủy bỏ hôn ước. Dù không giải thích, bạn gái anh cũng hiểu , ánh mắt người đàn ông này đã hướng về nơi khác. Cô lặng lẽ rời đi, mang theo chút tiếc nuối mơ hồ, nhưng đủ bình thản để không trách móc.
Thiên Thanh bắt đầu sống gần nhà anh, tiếp tục học, tiếp tục vẽ, vẫn là cô gái điềm đạm như ngày đầu anh gặp. Nhưng đôi khi, trong đêm khuya tĩnh lặng, cô mở mắt, nằm yên bên anh, thì thầm gọi: “Kỳ Tranh…”
Chỉ là gọi vậy thôi, như để chắc chắn anh thật sự vẫn đang ở đó.
Có lần, anh hỏi:
“Em có hối hận không? Vì anh đã quay lại, vì em nhớ lại mọi thứ, vì em vẫn yêu anh…”
Thiên Thanh khẽ cười, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim ấm áp:
“Không. Nếu không có những năm tháng đó, sẽ không có em của hôm nay. Nếu em không yêu anh, em đã không có đủ lý do để chống lại bóng tối trong đời trước… Anh là ánh sáng cuối cùng của em, và cũng là khởi đầu mới.”
Cô lúc ấy vừa tròn hai mươi.Giản Kỳ Tranh đưa cô đến Paris , nơi cô từng nói muốn đến nhưng chưa bao giờ có thời gian. Họ ngồi ở một quán cà phê nhỏ bên bờ sông Seine, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của cô, ánh nắng rơi xuống khóe môi cong cong như cười.
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô.
“Anh đã sống mười lăm năm không có em. Giờ đây… anh chỉ mong mỗi ngày đều có thể gọi tên em.”
Cô mỉm cười:
“Em sống cả một đời, chỉ để gặp lại anh. Giờ đây… em chỉ mong chúng ta không cần phải sống thêm một đời nữa.”
Họ sống bên nhau như thế, không vội vã kết hôn, không bị ràng buộc bởi danh xưng, chỉ dùng thời gian để vun đắp từng lớp yêu thương đã bỏ lỡ từ kiếp trước.
Khi cô hai mươi lăm tuổi, anh cầu hôn cô. Không pháo hoa, không hoa hồng, chỉ có một căn phòng nhỏ ngập nắng. Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy tay cô:
“Kiếp trước anh đã để em đi một lần. Kiếp này, xin em—nếu mệt thì hãy tựa vào vai anh, nếu muốn khóc thì cứ khóc trước mặt anh. Nếu có ngày anh rời đi, anh cũng sẽ đi trong vòng tay em.”
Thiên Thanh rơi nước mắt. Nhưng lần này, là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Cô khẽ gật đầu. “Em đồng ý.”
Sau hôn lễ, họ chuyển đến sống trong một ngôi nhà bên hồ. Mỗi sáng cô pha trà, anh đọc sách. Mỗi chiều, anh nắm tay cô đi dạo, như thể cả cuộc đời này, chỉ cần có nhau là đủ.
Hôm ấy, hoàng hôn nhuộm đỏ mặt hồ, cô ngồi trên bậc thềm nhìn bóng nắng trải dài trên mặt nước, khẽ hỏi:
“Này anh yêu… nếu lần sau em đi trước, anh có đợi em không?”
Giản Kỳ Tranh nhìn cô, ánh mắt như phủ một lớp trời xanh sâu thẳm:
“Không, anh sẽ đi cùng em.”
Cô khẽ cười, không trả lời.
Chỉ có buổi chiều lặng lẽ, gió nhẹ thổi qua hai bàn tay đang siết chặt.
Năm cô ba mươi sáu tuổi, anh được chẩn đoán mắc ung thư.
Khi phát hiện thì đã quá muộn.
Anh không chữa trị. Cũng không muốn để cô phải đau khổ hay hoang mang. Cuộc sống của họ trở nên chậm rãi hơn, dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn.
Một đêm nọ, anh để lại trên bàn một bức thư.
“An An, nếu có kiếp sau, em đừng làm ai khác ngoài chính mình. Còn anh… anh sẽ vẫn là người năm ấy đứng dưới gốc cây chờ em. Anh không hối hận vì đã yêu em, cũng không hối hận vì ra đi trước. Cảm ơn em đã quay về, cảm ơn em đã một lần nữa gọi tên anh.”
Ba tháng sau, anh ra đi trong giấc ngủ. Bình yên như một giấc mộng ngắn.
Cô ngồi bên giường, vẫn nắm lấy tay anh, nước mắt không ngừng rơi.
Tại nghĩa trang Phụng Lan, một tấm bia mới được dựng lên:
Giản Kỷ Tranh người đàn ông chờ đợi mười lăm năm để gặp lại người mình yêu. Người hai lần yêu cùng một người, và sống cả đời vì một cái tên.
Bên cạnh là một bảng nhỏ, khắc dòng chữ:
“Tặng Tô Nguyệt An , người đã hứa quay về và thật sự đã giữ lời.”
Người ta nói có những mối duyên vượt qua giới hạn của một kiếp người. Có những tình yêu, dù âm thầm, vẫn bền bỉ đến mức vượt qua sinh tử… để rồi một lần nữa, được gặp lại.
Mười lăm năm mưa gió, chỉ để chờ trăng quay trở lại. Và gió cuối cùng cũng lặng.
“Nhưng thực chất… làm gì có luân hồi?”
Giản Kỳ Tranh cười khẽ, giọng lạc vào gió, như đang chế giễu chính mình. Người ta thường nói về tái sinh, về duyên phận đời sau như một niềm an ủi cuối cùng dành cho kẻ sống sót. Nhưng anh biết rõ , tất cả những năm tháng sau đó, anh chưa từng thực sự gặp lại cô.
Năm đó, lần cuối cùng anh đến mộ cô ,đúng vào ngày tròn mười lăm năm kể từ khi cô mất. Anh mang theo bó bách hợp trắng, ngồi xuống trước bia đá khắc tên “Tô Nguyệt An”, bàn tay lần từng nét chữ đã mờ đi vì sương gió. Anh nói với cô, bằng giọng nói nghèn nghẹn:
“Đây là lần cuối cùng… Anh sẽ không quay lại nữa.”
Và rồi, anh giữ lời. Anh quay về, ngoan ngoãn theo ý nguyện của cha mẹ, cưới một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng — hoàn toàn không có lỗi với anh. Cô ấy chăm sóc anh, xây dựng một tổ ấm đầy đủ và ấm cúng. Nhưng chẳng hiểu sao, suốt bao năm, nơi ấy mãi mãi lạnh lẽo.
Bởi vì trong ngôi nhà ấy, không có ánh trăng tên Nguyệt An.
Anh không thể ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt, đều mơ thấy những năm tháng xưa cũ , tiếng cười của cô, bàn tay gầy yếu từng níu lấy anh giữa cơn gió mùa đông, nụ cười mỏng như sương trước giờ rạng sáng.
Cuộc sống không có em như mất đi tất cả , và anh cũng như thế. Đôi khi thầm trách trời tại sao lại khiến em ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ , nhưng trách phận lại trách thân .. chỉ là ta đã bỏ lỡ nhau , có duyên nhưng không có phận.
Rồi anh bệnh. Ung thư giai đoạn cuối, phát hiện muộn, không còn cứu chữa.
Anh không chọn trị liệu. Chỉ xin một nguyện vọng duy nhất: được ở yên trong căn nhà cũ, nơi từng treo bức tranh do cô vẽ năm mười bảy tuổi : “Gió mùa hạ”.
Vào những ngày cuối cùng, anh thường ngồi một mình trước khung cửa sổ, nhìn hoàng hôn rơi trên mái ngói cũ. Và trong những buổi chiều lặng gió đó, giấc mơ bắt đầu xuất hiện.
Trong mơ, anh gặp lại cô. Một lần nữa, cô bước ra từ bức tranh “Thanh xuân” năm ấy , đôi mắt vẫn dịu dàng, bờ môi khẽ cong như lúc vừa nói lời chào. Cô tên là Thiên Thanh. Họ gặp lại trong một triển lãm nghệ thuật, giữa đám đông, giữa ánh đèn. Cô nhìn anh — không nhớ, nhưng tim cô đã nhói lên.
Giấc mơ dệt nên một cuộc sống đầy đủ những điều mà hiện thực không thể cho anh: những buổi sáng có mùi trà, những chiều đi dạo ven hồ, những cái ôm trong mưa và một lời cầu hôn giản dị trong căn phòng đầy nắng.
Rồi mộng tưởng ấy cũng có hồi kết.
Trong một buổi chiều tàn, anh nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhắm lại, môi mấp máy gọi tên cô: “Nguyệt An…”
Không ai đáp lại.
Chỉ có một giọt nước mắt chảy chậm qua khoé mắt, ấm như tia nắng cuối cùng trước khi bóng tối hoàn toàn nuốt trọn.
Giản Kỳ Tranh được an táng trên cùng ngọn núi với Tô Nguyệt An, cách mộ cô chỉ vài bước chân, hai người gần như cùng nằm ngay cạnh nhau. Di chúc của anh để lại một câu ngắn ngủi: “Xin được nằm lại bên người tôi yêu.”
Không ai phản đối.
Người phụ nữ từng là vợ anh đứng lặng trước bia mộ, đặt một nhành hoa trắng xuống đất, khẽ nói: “Cuối cùng anh cũng được ở cạnh cô ấy.”
Gió thổi qua rừng thông. Trên hai tấm bia đá, một dòng chữ mới được khắc thêm, giản đơn nhưng đầy đủ:
“Gửi đến người tôi yêu , người đã đợi tôi qua hai kiếp người.”
Không có thiên đường. Không có luân hồi. Nhưng có một tình yêu, đủ sâu để sống mãi trong ký ức.
Kỳ Tranh Nguyệt An mãi mãi chẳng có tương phùng, chỉ có hồi ức tồn đọng trong dĩ vãng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip