Chương 14
Hôm nay, Bạch Hi vẫn như thường lệ đến Lạc phủ bắt mạch cho Lạc Minh Tây. Khi nàng rời khỏi Lạc phủ cũng đã là giữa trưa, vốn Lạc Minh Tây muốn giữ nàng lại cùng ăn trưa nhưng nhị ca của nàng vẫn còn đang bệnh, gần đây cảm xúc lại không ổn định, nàng không khỏi lo lắng nên đã từ chối.
Lúc nàng rời khỏi Lạc phủ, chợt thấy Đế Tử Nguyên đã đứng ngoài cổng đợi nàng từ lúc nào. Vừa thấy nàng ra ngoài, Đế Tử Nguyên bước tới hỏi "Ta có thể nói chuyện với muội một lát được không?"
Bạch Hi cảm thấy hôm nay Đế Tử Nguyên không giống thường ngày, trong lòng chợt nảy sinh suy đoán, bèn gật đầu đồng ý. Nàng bảo thị vệ Tuyết Ảnh bên cạnh về báo lại với nhị ca, hôm nay nàng có việc, không thể về nhà ăn cơm, sau đó nàng và thị nữ đi theo Đế Tử Nguyên đến một quán trà gần đó.
Hai người vào một phòng riêng yên tĩnh, Bạch Hi bảo thị nữ ra ngoài đợi, sau khi hầu bàn dưng lên trà bánh thì trong phòng chỉ còn Bạch Hi và Đế Tử Nguyên.
Lúc này, Bạch Hi mới lên tiếng "Tỷ muốn hỏi gì?"
Đế Tử Nguyên hít sâu một hơi, rồi hỏi "Năm năm trước, muội làm sao cứu được chàng? Muội không cần nói Bạch gia vì sao cứu chàng, những chuyện này nếu chàng muốn nói sẽ tự nói ta biết, ta chỉ muốn biết năm năm qua chàng sống như thế nào?"
Nghe vậy, Bạch Hi cũng không mấy ngạc nhiên, nàng suy nghĩ một chút rồi nói "Năm năm trước, Tây Bắc chiến loạn, muội theo sư phụ đến Tây Bắc hành y, hi vọng có thể giúp ích được gì đó cho dân chúng ở Tây Bắc. Ngày trận chiến ở núi Vân Cảnh kết thúc, muội và sư phụ đúng lúc đang hái thuốc ở dưới chân núi, nhìn thấy rất nhiều thi thể tướng sĩ rơi xuống, trong số đó có cả huynh ấy.
Khi huynh ấy rơi xuống, cũng nhờ phía dưới có tán cây lớn và những dây leo chằng chịt đỡ cả người huynh ấy nên huynh ấy mới giữ được hơi thở cuối cùng. Trên người huynh ấy đầy vết thương, mắt còn trúng độc của kẻ địch, nguy hiểm nhất chính là vết thương ở tim, nếu mũi tên đó cắm sâu thêm một chút nữa thì dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.
Muội và sư phụ đưa huynh ấy đến một căn nhà tranh khuất sâu trong núi trị thương, sư phụ cho huynh ấy uống một viên thuốc được sư tôn của ông ấy đặc chế, nghe nói chỉ cần người bị thương vẫn còn hơi thở thì sẽ cứu được. Rõ ràng vết thương ngày một lành lại nhưng huynh ấy vẫn không tỉnh dậy, sau một năm hôn mê, cuối cùng huynh ấy đã mở mắt.
Nào ngờ khi huynh ấy mở mắt, mới phát hiện huynh ấy không nhìn thấy được nữa, hơn nữa kinh mạch trên người huynh ấy đứt đoạn, chỉ có thể nằm im một chỗ. Tuy huynh ấy tỉnh dậy nhưng cơ thể vẫn quá yếu, sư phụ không dám liều lĩnh nối lại kinh mạch cho huynh ấy, vì sợ huynh ấy sẽ không chịu nổi đau đớn khi nối kinh mạch. Sư phụ đành điều dưỡng cơ thể cho huynh ấy thêm nửa năm, sau đó ông ấy lại hao phí nửa đời công lực mới giúp huynh ấy nối lại kinh mạch. Sư phụ dùng vô số dược liệu quý hiếm nghiên cứu thuốc giải, vì không biết thành phần trong chất độc, sư phụ đã phải thử rất nhiều lần, may là cuối cùng đã chữa khỏi mắt cho huynh ấy.
Tuy kinh mạch được nối lại nhưng huynh ấy vẫn chưa thể đi đứng bình thường, muội đành phải chuẩn bị cho huynh ấy một chiếc xe lăn, mỗi ngày dành ra một canh giờ giúp huynh ấy tập luyện đi lại, cũng phải mất thêm nửa năm, huynh ấy mới có thể đi đứng bình thường được như bây giờ. Nhưng dù có nối lại được kinh mạch thì cũng không thể như ban đầu, mỗi lần trời trở lạnh thì huynh ấy sẽ đau nhức không thôi, chỉ cần nhiễm chút lạnh cũng có thể sốt cao hôn mê mấy ngày liền, mà hiện giờ huynh ấy cũng chưa thể dùng được nội lực, đến cả bản thân mình huynh ấy còn không tự bảo vệ được.
Cho nên khi huynh ấy tới Bạch gia, đại ca mới sắp xếp một thị vệ và một ám vệ ở bên cạnh huynh ấy, trong tứ Ảnh, ngoài Phong Ảnh thường đi theo đại ca thì người có võ công giỏi kế đó là thị vệ mà tỷ thường thấy bên cạnh huynh ấy tên là Hoa Ảnh, còn ám vệ ẩn trong bóng tối tên Nguyệt Ảnh, cả thị nữ Nghiên Kỳ bên cạnh huynh ấy cũng có võ công.
Trong ba năm huynh ấy sống ở Bạch gia, dường như ngày nào cũng phải uống thuốc để điều dưỡng thân thể, sức khỏe lúc tốt lúc xấu, cho nên ba năm qua, huynh ấy chưa từng bước ra khỏi Bạch gia nửa bước, cũng không muốn gặp ai."
Năm đó, Đế Tử Nguyên từng nghe Long lão nói thương thế của Hàn Diệp, nàng biết hắn bị thương rất nặng, nhưng nàng không thể ngờ, những gì mà Hàn Diệp phải trải qua còn tồi tệ hơn những gì nàng nghĩ.
Giọng của Bạch Hi truyền vào tai Đế Tử Nguyên một cách rõ ràng, như có một bàn tay siết chặt trái tim nàng, càng siết càng chặt khiến nàng không thể thở được. Một người từng hào hoa rực rỡ, từng đứng trên đỉnh cao của thế gian này, giờ đây lại như rơi xuống địa ngục, đến cả bản thân mình còn không tự bảo vệ được.
Mà năm năm qua, nàng không hay biết gì, không thể ở bên chăm sóc hắn, cùng hắn vượt qua khoảng thời gian đen tối đó. Đế Tử Nguyên hít sâu một hơi, mắt không biết đỏ lên từ khi nào, cố kiềm lại không để nước mắt rơi.
Không biết qua bao lâu, nàng mới run giọng nói "Người được an táng trong hoàng lăng là do muội và sư phụ ngụy trang thành chàng?"
Bạch Hi "Phải, sư phụ đã tạo ra một chiếc mặt nạ da người giống hệt huynh ấy đeo lên mặt thi thể của tướng sĩ đó, để độ chân thật cao hơn, sư phụ còn cởi giáp đang mặc trên người huynh ấy cho tướng sĩ đó, ngụy trang thêm những vết thương chí mạng, còn về lý do tại sao muội lại làm vậy, xin lỗi, muội không nói được."
Đế Tử Nguyên cũng không quan tâm lý do đằng sau là gì, điều quan trọng bây giờ là nàng biết được, người mà nàng yêu vẫn còn sống, như vậy đã đủ.
Đế Tử Nguyên nói tiếng cảm ơn Bạch Hi rồi trở về cung trước. Nàng còn vài việc cần phải chuẩn bị.
Năm đó, tình cảm của Hàn Diệp luôn bày trước mắt nàng, nhưng nàng cứ phớt lờ không muốn nhìn đến. Mãi đến khi mất đi, nàng mới hối tiếc khôn nguôi. Cứ ngỡ đời này không thể gặp lại, nào ngờ ông trời thương xót, cho nàng thêm một cơ hội.
Lần này, nàng sẽ không buông tay nữa, dù hắn không muốn thừa nhận thân phận thật sự của mình, nàng cũng sẽ từng bước từng bước kéo hắn trở về bên mình.
Bạch Hi sau khi rời khỏi quán trà, nàng tiện thể ghé ngang tiệm thuốc của Bạch gia lấy một số dược liệu, sau đó mới trở về Bạch phủ.
Lúc nàng về tới Bạch phủ thì cũng đã đến giờ cơm tối, nàng vừa bước đến hậu viện đã bắt gặp nhị ca đang đứng ngoài sân, quay lưng ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần.
Nghe tiếng bước chân, Bạch Thần cũng không quay lại, mở miệng hỏi "Muội vừa mới đi gặp Tử Nguyên về sao? Nàng đã biết hết rồi?"
Bạch Hi giật mình, không thể ngờ nhị ca lại biết nhanh vậy, tuy nhị ca dùng câu hỏi nhưng nghe giọng điệu của nhị ca thì dường như đã chắn chắn.
Bạch Hi cúi đầu, hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt, ấp úng mở lời "Huynh biết từ khi nào?"
Bạch Thần vẫn ngẩng đầu nhìn trời đêm, chậm rãi nói "Vốn ta cũng không biết, nhưng thái độ thăm dò gần đây của Tử Nguyên không khỏi làm ta nảy sinh nghi ngờ.
Ta cứ suy nghĩ mãi, không biết ta đã để lộ sơ hở ở điểm nào, rồi ta chợt nhớ lại đêm mà ta sốt cao, nhưng có một thoáng ta lờ mờ tỉnh dậy, tầm mắt mơ hồ không nhìn rõ nữ tử đang lau người cho ta đó là ai, nhưng từ mùi hương trên người và cả cách mà người đó trèo cửa sổ rời đi, ta có thể xác định đó không phải là muội, cũng không phải thị nữ trong Bạch phủ, kết hợp với những biểu hiện kỳ lạ của Tử Nguyên dạo gần đây, ta có thể chắc chắn, người đêm hôm đó lẻn vào phòng ta chính là Tử Nguyên.
Xung quanh Bạch phủ này được đại ca sắp xếp rất nhiều ám vệ, trong số đó còn có cả Nguyệt Ảnh, năng lực của Nguyệt Ảnh, muội và ta đều biết rõ, một con ruồi bay vào Bạch phủ hắn cũng có thể biết được, huống chi là một người sống sống sờ sờ trèo tường vào phủ."
Nói đến đây, Bạch Thần xoay người lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Bạch Hi "Điều đó có nghĩa là muội đã hạ lệnh cho bọn họ giả như không thấy, tạo cơ hội cho Tử Nguyên lẻn vào phủ, rồi cho người dẫn dắt nàng đến phòng của ta, đưa ra manh mối để nàng tìm kiếm câu trả lời. Cho nên chuyện ta về kinh ngay từ đầu đều do muội và đại ca sắp xếp."
Trong khoảng thời gian chữa trị mắt, Bạch Thần chỉ có thể dựa vào khứu giác, thính giác, xúc giác để cảm nhận môi trường xung quanh, thế nên bây giờ khứu giác và thính giác của hắn nhạy hơn người bình thường. Bạch Hi hoàn toàn không thể ngờ đêm hôm đó nhị ca lại phát giác ra được.
Mắt Bạch Hi không khỏi đỏ lên, giọng mang theo tiếng nấc như sắp khóc, lắp bắp nói "Muội ... muội ... chỉ là .... chỉ là muốn ..."
Bạch Thần nhìn Bạch Hi như vậy, lời đến bên môi lại không thể nói ra được, năm năm trước, cũng nhờ muội ấy và sư phụ của muội ấy dốc lòng cứu chữa, hắn mới có thể sống đến bây giờ, hơn nữa năm năm qua, cũng nhờ có muội ấy ở bên mới có thể kéo hắn ra khỏi bóng tối. Người hắn không nên trách nhất chính là muội ấy.
Chắc hẳn Đế Tử Nguyên cũng đã cho người điều tra, với ý định của đại ca đưa hắn về kinh, hẳn là cũng đã chuẩn bị sẵn tin tức để cho nàng điều tra, hôm qua trong lúc tức giận, hắn cũng đã lỡ lời nhắc đến An Ninh, tuy không nói thẳng tên nhưng có lẽ nàng cũng đã có được xác định rồi. Với tính cách đó của nàng, dù hắn có trốn thì nàng cũng sẽ đuổi đến cùng trời cuối đất.
Bỏ đi, chuyện tới thì đành phải đối mặt.
Bạch Thần hít sâu một hơi, chậm rãi nói "Còn đứng đó làm gì? Vào nhà ăn cơm thôi."
Bạch Hi ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe kinh ngạc nhìn Bạch Thần, nàng đã chuẩn bị tâm lý nghe nhị ca mắng rồi, nhưng không ngờ nhị ca lại bảo nàng vào nhà ăn cơm.
Bạch Thần thấy nàng vẫn còn đứng ngây ra đó, không khỏi hỏi tiếp "Không đói à? Vậy ta đi ăn một mình."
Bạch Hi thấy Bạch Thần xoay người đi vào nhà, bèn vội vàng chạy theo "Đói, đói chứ, huynh đợi muội với."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip