2

bố của trương nghệ hưng có một anh bạn chí cốt họ ngô. nếu bố trương không có người bạn đó, trương nghệ hưng cũng sẽ không có một người tên ngô thế huân xuất hiện trong đời. cậu ta kém anh bốn tuổi, lần đầu được gặp là ở cửa hàng ăn sáng của nhà cậu. trương nghệ hưng lúc ấy học năm đầu cấp ba, ngô thế huân mới chập chững bước vào cấp hai. biết bác ngô đã lâu, ăn ở  tiệm của bác cũng đã lâu, nhưng tới lúc cậu nhóc ấy bê bát cháo tới cho anh, anh mới biết bác có một cậu con trai. lẽ thường tình, bởi gia đình có quen biết nhau từ trước, chẳng lý nào anh và cậu lại không quen nhau. con trai ở tuổi dậy thì đều có chung một vài sở thích, trương nghệ hưng lại là con một thích có cảm giác có một đứa em, ngô thế huân nhanh chóng trở thành bạn thân của anh. hai người cùng trải qua thời niên thiếu bồng bột không thiếu đi một chút nào cảm xúc, từ những khắc cười chảy nước mắt, tới những lúc đau thương nén thành lệ không thể rơi. ngay tới cả mối tình đầu, ngày người kia tỏ tình thành công sẽ ở bên cạnh cổ vũ, khi chia tay cùng rủ nhau đi giải sầu. ngô thế huân dưới sự chứng kiến của trương nghệ hưng từ từ lớn, từ thằng nhóc bụ bẫm thành cậu trai anh tuấn cao lớn với hàng mày sắc. trương nghệ hưng bên cạnh ngô thế huân cũng từ từ trưởng thành, vẫn luôn là cái bóng để cậu em dõi theo. hai người vẫn luôn gắn liền với nhau, tưởng chừng mãi không tách rời.

vậy mà vài năm trước, quan hệ của hai người hóa trầm mặc.

phải bắt đầu từ khi ngô thế huân năm mười tám tuổi sau ngày biết kết quả đại học dũng cảm đưa trương nghệ hưng tới rạp phim để tỏ tình. trương nghệ hưng có chết cũng không quên được ngày hôm ấy, trong bóng tối của rạp chiếu, ngô thế huân thẹn thùng nói nhỏ cùng anh. cậu nói, không giống peter parker để làm lỡ mất gween, em sẽ luôn bảo vệ anh. cũng bởi lời tỏ tình vụng về hôm ấy, amazing spider-man trở thành bộ phim ưa thích của trương nghệ hưng, dù nó chưa bao giờ là bộ phim xuất sắc tuyệt đối. sau ngày hôm ấy, danh phận của hai người đột ngột thay đổi, cùng với những cảm xúc chưa từng có khi ở cạnh người kia giống trước đây. thằng nhóc vẫn luôn được anh bảo vệ giờ đây lại muốn bảo vệ anh. đứa trẻ cứng đầu, tinh quái trở nên đáng tin tới lạ. trương nghệ hưng trong tháng năm ấy thực sự đã coi ngô thế huân là nhà. bên cậu, anh cảm nhận sự ấm áp  tới mặt trời cũng không thể đem lại. bên cậu, anh thấy được là chính mình. không giống ở bên ngoài làm mặt cười, với cậu anh có thể khóc mà không sợ bị đánh giá, có thể làm trò mà không lo đàm tiếu, càng có thể dũng cảm chia sẻ những suy nghĩ rối bời. những năm tháng bên ngô thế huân, trương nghệ hưng hiếm khi không cảm thấy hạnh phúc, và anh tin rằng cậu cũng thế. bởi lẽ, không có chất kích thích nào có thể khiến anh cảm thấy vui hơn khi ở trong vòng tay của cậu, cũng không có thứ gì ngoài kia đủ làm ngô thế huân thấy mình là người may mắn nhất khi chìm trong nụ hôn cùng anh. không có một định nghĩa nào về tình yêu chính xác với họ hơn nửa kia khi ấy. mối tình của hai người thực sự đã làm lu mờ tất cả mối quan hệ đã từng xuất hiện, và có lẽ là cả sẽ xuất hiện. bởi kiếm tìm làm sao được một người sẵn sàng cùng anh đi dạo dưới đêm đông buốt giá bởi một nỗi buồn bất chợt; xuất hiện ở đâu một bàn tay dù bé nhỏ luôn vững chắc và ấm áp để cậu nắm lấy khi yếu đuối và mỏi mệt. càng không có ai có thể cùng cậu đi trên những chênh vênh của những ngày đầu là người lớn. 

thứ gì càng đẹp lại càng mong manh khó giữ. không phải là dễ sụp đổ, mà là bởi không muốn nó mất đi vẻ đẹp vốn có nên không cam lòng để những ngày giông bão làm chai sạn. 

bố ngô thế huân khi ấy đổ bệnh nặng, cậu học ở xa, tiệm ăn sáng chỉ có một mình mẹ cai quản. kinh tế vốn ổn định giờ chao đảo bởi đủ thứ phí, tiền học của cậu nặng một thì tiền viện của bố nặng mười. công việc làm thêm bán thời gian của cậu có làm tới toàn thời gian cũng không đủ để trang trải việc học hành, lại cộng thêm tiền thuốc thang cho bố. trương nghệ hưng ở bên cạnh có muốn giúp cũng không thể, ngô thế huân không muốn phiền lụy nên không thể mở lòng để cho anh được đồng hành. dù đã trải qua cùng nhau nhiều lần nước mắt, nhưng khoảng thời gian khó khăn về mặt vật chất chưa từng nếm thử. thứ ràng buộc con người nhất trên đời chẳng có gì hơn tiền bạc, dù có tâm có vững tới đâu thì thiếu tiền quả thực chẳng thể an. ngô thế huân từ một sinh viên chăm chỉ dần dần bỏ bớt thời gian trên giảng đường để kiếm tiền. cậu làm mọi thứ có thể: dạy thêm, phục vụ, phát tờ rơi, pha chế,... bất cứ một công việc nào có thể đem lại tiền sạch cậu đều làm cả. nhưng trước khi nhận được giấy xuất viện của bố, ngô thế huân lại nhận được thư ngỏ của trường đại học. và chẳng còn cách nào hơn, cái tên ngô thế huân nằm trong danh sách bảo lưu của trường. điên cuồng chạy đi kiếm tiền, ngô thế huân dĩ nhiên không còn chút thời gian để ở bên anh. tình yêu của họ từ lúc nào trở thành đi sớm về khuya không thấy được một lần nhìn mặt, tin nhắn cũng chỉ một hai câu nhắc nhở hỏi thăm. trong cơn mịt mù của cuộc sống, ngô thế huân chỉ lao về phía trước mà không thể quay lại để nhìn người phía sau. vốn biết sẽ không thể trọn vẹn như khắc ban đầu, lại không muốn anh mệt mỏi rồi mới đi tới hồi kết, ngô thế huân nghỉ làm một ngày để nói chuyện với anh. chẳng có kết quả nào khác ngoài chia tay, trương nghệ hưng sau đó từ từ bước khỏi cuộc sống của ngô thế huân, và ngô thế huân dường như cũng chưa từng đi tìm anh giữa biển người - kể cả sau khi chuyện gia đình đã được giải quyết.

bởi chăng quá hèn nhát, hay là bởi nghĩ rằng nửa kia đã tìm được ai đó tốt hơn mà mình không nên xuất hiện lần nữa. trương nghệ hưng không hiểu, ngô thế huân cũng không hiểu. chỉ là cảm giác cuộc sống của họ đã bình lặng, bước vào làm dao động hình như không phải chuyện gì hay ho.

vậy mà thoắt một cái đã ba năm, ngô thế huân vào ngày tết đột ngột xuất hiện trong nhà của trương nghệ hưng.

- lâu rồi không gặp.

trương nghệ hưng mỉm cười, hai má lúm xinh xinh vẫn như ngày nào chào đón ngô thế huân trở về.

*

trong hoàng hạc lâu tống mạnh hạo nhiên chi quảng lăng, lí bạch gọi người tri kỉ là cố nhân. cố nhân không chỉ đơn thuần là người cũ, phải là người tâm giao đã từng gắn bó vô cùng mới xứng gọi hai từ cố nhân. bởi có bao nhiêu người thực sự bước vào đời ta rồi bước đi mà ta có thể nhớ, mới có thể để tâm mà lưu họ lại trong con tim để dành cho họ riêng một đại từ nhân xưng kể cả khi họ đã không còn ở đó.

với trương nghệ hưng, ngô thế huân chính là cố nhân. 

người xưa dường như đã khác: mái tóc xanh thuở nào đã điểm bạc, mắt cũng trũng hai vệt đen, khuôn mặt dù khôi ngô sáng sủa vẫn toát ra vẻ mỏi mệt, có phần hơi quá so với tuổi. cảm giác đối mặt nhau vừa xa lạ lại vừa gần gũi. chẳng thể chối từ rằng anh vẫn cảm nhận được kết nối mong manh giữa hai người, nhưng không vì thế mà phủ nhận cảm giác lạ lẫm với ngô thế huân. họ giống như mới chỉ gặp nhau qua vài lần, nhưng lại là vài lần cùng với nhiều kỉ niệm.

cũng giống như trương nghệ hưng, ngô thế huân cũng bị mắc kẹt ở ranh giới người trẻ và người già. bởi vậy, bàn nước dĩ nhiên không phải là nơi để cậu có thể thoái mải ngồi lại. người lớn ngoài kia tay bắt mặt mừng, cùng nhau trò chuyện rôm rả, xem lại bao năm vừa qua đã biến động biết bao nhiêu. ngô thế huân cùng trương nghệ hưng trong phòng ngủ cũng trò chuyện. nhưng chỉ bắt đầu bằng những câu vẫn thường hỏi với người ngoài. mục đích ban đầu là xã giao, tuy nhiên trong lòng cũng tò mò muốn biết cuộc sống của người kia dạo này ra sao. 

- em đi học lại được một năm nay rồi.

ngô thế huân nói, trương nghệ hưng thấy mừng vì điều đó. giống như người ta vẫn nói, có nhiều con đường tới với thành công nhưng con đường gần nhất vẫn là giáo dục. cậu vẫn tiếp tục theo đuổi ngành kiến trúc. từ khi mối quan hệ của hai người chấm dứt, dường như nhiều điều thuận lợi tới hơn. nhưng quả thực, vẫn rất còn nhiều tiếc nuối. 

việc chia tay chưa bao giờ là đơn giản, ngày một ngày hai càng không thể xóa nhòa đi ký ức đã cùng nhau tạo dựng. hậu chia tay ngô thế huân, trương nghệ hưng đã mất kha khá thời gian để bình phục và thoát khỏi mọi thói quen cũ. tương tự với người còn lại, công việc dù bận rộn tới mấy cũng không giúp cậu quên nhanh chóng được một người. mà tới tận bây giờ, cậu đã bao giờ quên được đâu. vẫn còn rất nhớ hơi ấm, nhớ hương thơm, nhớ những khoảng khắc ngọt ngào họ đan tay giữa nơi quảng trường cùng nhau đón năm mới. mỗi giây phút bên cạnh anh, cậu lại càng thấy hoài niệm. con người thật kì lạ, luôn có nhu cầu ghi lại sự tồn tại của những điều đã từng xảy ra, nhưng một khi nhớ lại, lại bị đắm chìm trong làn ranh giới mỏng manh của tâm thức và hiện thực. cảm giác ấy nuối tiếc, muốn giữ rồi muốn buông, muốn nâng niu rồi cũng muốn xóa bỏ, dùng dằng mãi khó buông. nhưng sau tất cả, hình như ta cũng chỉ muốn giữ nó, chỉ bởi ta cảm thấy được hạnh phúc khi ở trong những điều đã cũ. 

người xưa trước mắt từng là niềm hạnh phúc, nhưng hiện thực trước mặt còn là hạnh phúc lớn lao hơn - dẫu cho đường đi còn mù mịt, bất an; nhưng sẽ không thể nào thiếu hoa, càng không thể thiếu đi những ngày ấm áp

- anh thấy cuộc sống của anh dạo này ổn.

cậu cũng thấy vậy.

và họ thấy đôi mắt bình yên.

dẫu bên ngoài cánh cửa kia, vẫn đang rất náo nhiệt.

*

dù có giữ lại thế nào đi chăng nữa thì bố con ngô thế huân cũng không ở lại dùng bữa tất niên cùng họ. trương nghệ hưng và ngô thế huân dường như đã có cuộc nói chuyện dài mà không cần dùng nhiều tới ngôn từ. anh tiễn cậu tới cổng, cả hai đều thực sự nhẹ nhõm. có nhớ không ? có. có tiếc không ? có. nhưng cả hai vẫn sẽ bước tiếp. 

thật kì lạ làm sao khi một mối giao cảm mãnh liệt như thế lại không được chắp nối lần nữa. có lẽ họ gặp đúng người, thời điểm chỉ là thiếu đi chút kiên nhẫn; song không vì vậy mà ngăn mình kết nối với nhiều người khác hơn. 

xuân hạ thu đông vẫn tuần hoàn, cuộc sống liên tục trôi và con người đừng vì gì mà ngừng lại. trương nghệ hưng nhìn ngô thế huân bước trong xe giống như nhìn thấy những băn khoăn trong mình được khép lại. hình như anh thấy lờ mờ được lối nhỏ đang rộng mở để bước đi. 

- lên nhà ăn thôi con.

dạ, anh khép cổng. ngoài kia, năm mới đang tới. 

hết




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hunlay