Chương 4
Lâu rồi tôi không đến thăm phu nhân. Hôm nay, tôi mang một bó hoa trắng đến nghĩa trang viếng bà.
Không lâu sau khi Daou tiếp quản tập đoàn Saechua, một chiếc xe tải mất lái đã đâm vào xe nhà họ. Hai mẹ con trên xe, một người mất, một người bị thương.
Bà là một người phụ nữ nhân hậu. Nếu không có bà, có lẽ tôi chẳng biết mình đang lưu lạc nơi nào.
Tôi dọn sạch cỏ rãi trước mộ bà, chậm rãi trò chuyện như đang tâm sự với một người bạn lâu năm
- Phu nhân, những dự án từ thiện mà bà lo lắng vẫn đang hoạt động tốt, quy mô ngày càng mở rộng. Thư cảm ơn gửi đến quỹ nhiều đến mức một căn phòng cũng không chừa hết.
Tôi cúi mắt, nhìn giọt sương sắp rơi trên cánh hoa.
- Chân Daou đã lành rồi, không khác gì trước đây. Tập đoàn Saechua phát triển ổn định trở lại. Gần đây anh ấy đính hôn, truyền thông rầm rộ lắm, lễ đính hôn được gọi là hiếm thấy trong thế kỷ này. Nhân vật chính bà cũng quen là Wat cô gái năm xưa anh ấy từng dẫn về nhà. Hai người họ rất hạnh phúc, mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp.
Chỉ có tôi, bao năm qua, vẫn đứng yên tại chỗ, không biết đi đâu về đâu. Người phụ nữ trên bia mộ vẫn dịu dàng, như thể bà thực sự nghe thấy những lời này. Tôi chạm nhẹ vào bức ảnh trên bia mộ.
- Con đã rời khỏi tập đoàn rồi, bà có trách con không?
Tất nhiên, bà không thể trả lời. Nghĩa trang yên ắng, cái chết là sự im lặng tuyệt đối. Tôi ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ tai.
Ngoại trừ những ngày đầu tiên, thực ra tôi chưa từng sống vui vẻ ở đây. Đôi khi tôi nghĩ, giá mà năm đó tôi không đứng đầu kỳ thi vào cấp 3 thì tốt biết bao. Tôi sẽ không bước chân vào thế giới này.
Tôi lặng lẽ khóc một lúc lâu, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Đứng dậy mới phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông, không biết đã đứng đó từ lúc nào. Tôi gục mắt, lối ra khỏi nghĩa trang chỉ có một, tôi buộc phải đi ngang qua Daou.
Có lẽ anh ấy cũng đến thăm phu nhân, nhưng không may, chúng tôi lại chạm mặt nhau. Khi tôi sắp lướt qua anh, Daou cất giọng.
- Khóc lóc trước mộ mẹ tôi, bộ cậu muốn...
Những lời châm chọc còn chưa kịp thốt ra, tôi đã quay đầu lại, ngước mắt nhìn anh. Khóe mắt còn đọng nước, long lanh chưa kịp rời. Daou nuốt hết phần còn lại của câu nói vào trong.
Thực ra, mối quan hệ giữa tôi và anh cũng không đến mức tệ như vậy. Thái độ khó chịu này chỉ xảy ra hai lần.
Một lần là khi tôi chán làm trợ lý cho anh, lén nộp đơn xin việc nơi khác.Anh phát hiện và nổi trận lôi đình.
Lần thứ hai là cách đây không lâu, anh nhận được một email. Xem xong, anh lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà.
Một lần trước vụ tai nạn, một lần sau tai nạn. Cách nhau hai năm. Nhưng tôi không còn đau lòng như ngày trước nữa.
Chỉ lặng lẽ nhìn anh, thay cho bản thân nhiều năm trước hỏi.
- Daou, có phải vì tôi chưa bao giờ thể hiện cảm xúc trước mặt anh nên anh thật sự nghĩ rằng tôi không biết buồn không? Có phải anh nghĩ rằng, dù anh có làm gì tôi vẫn sẽ giống như năm 15 tuổi, mãi mãi theo sau lưng anh?
Daou mím môi, ánh mắt tối sầm. Bàn tay buông thẳng bên người anh siết lại mấy lần.
Trong giây lát, anh nắm chặt đến trắng cả đốt ngón tay. Anh nhấc môi đầy diễu cợt, nói.
- Offroad, em mãi mãi cũng không trả nổi đâu. Chính em là người hại chết mẹ tôi, còn giả vờ cái gì?
Trên đường trở về, đầu óc tôi vẫn mơ hồ, trống rỗng.
Daou, với ánh mắt lạnh lẽo, buông cho tôi một câu cuối cùng.
- Vụ tai nạn năm đó, vốn không phải là sự cố. Em đoán xem, ai là kẻ phản bội trong nhà tôi?
Tôi nhận được một email. Tay run rẩy, tôi mở ra. Bên trong là toàn bộ thông tin do người của Daou thu thập. Mọi bằng chứng đều cho thấy vụ tai nạn năm đó là do con người gây ra.
Hôm đó, phu nhân và Daou gặp nạn trên đường đi ký một hợp đồng lớn. Lịch trình của họ hoàn toàn được giữ bí mật, ngoại trừ tôi. Chỉ có tôi biết.
Tôi là trợ lý riêng của Daou, lớn lên trong nhà họ, họ luôn rất tin tưởng tôi. Trong email có một bức ảnh là tôi đang gặp gỡ với người của tập đoàn đối thủ. Thời điểm chụp rất nhạy cảm, ngay trước ngày xảy ra vụ tai nạn.
Nhưng, bức ảnh đó là ảnh ghét, người trong ảnh tôi thậm chí còn không quen biết. Trong mắt Daou, tôi chính là kẻ hở duy nhất, thậm chí anh không thèm hỏi tôi một câu mà trực tiếp kết án. Tôi cười chua xót, cả người co rúm lại trong ghế.
Bảo sao? Bảo sao hôm trước vừa vẽ xong bản thiết kế cho buổi cầu hôn, hôm sau anh đã đuổi tôi đi. Bảo sao anh thà quay lại với Wat, chứ không muốn dính dáng đến tôi dù chỉ một chút. Tôi tắt email, thậm chí không buồn giải thích.
Bởi vì tôi biết, Daou sẽ không nghe.
Thực ra, chỉ cần Daou đừng dừng lại ở bước này, điều tra thêm một chút nữa. Anh sẽ biết rằng, người biết lịch trình của anh không chỉ có mình tôi, mà còn có Wat.
Trước khi Daou gặp tai nạn, tôi đã âm thầm nộp đơn xin việc mới sau lưng anh. Vì Wat quá hung hăng, còn tôi thì thực sự đã mệt mỏi.
Cô ấy là bạn gái chính thức duy nhất của Daou bao năm qua, được anh cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, nên đối với tôi, cô ấy đặc biệt khó chịu. Trước đây, tôi cũng từng bị những hồng nhan tri kỷ của anh gây khó dễ, nhưng chưa bao giờ khắc nghiệt đến vậy. Bạn có thể tưởng tượng ra một chàng trai ngoài 20 tuổi, bị sỉ nhục ngay trước mặt toàn bộ công ty, bị gọi là đồ gay bệnh hoạn không? Nhưng Wat đã làm điều đó.
Ngay trong những ngày Daou đi đàm phán hợp đồng, lịch trình của anh và phu nhân đều được giữ bí mật, ngay cả Wat cũng không biết. Cô ấy không thể liên lạc với Daou, nhưng tôi thì biết anh ở đâu. Cô ấy hỏi, tôi không nói, tôi đứng chặn trước cửa văn phòng Daou, không cho cô ấy vào.
Cả công ty đều biết Wat là cục cưng trong lòng Daou, chỉ có tôi là không sợ chết mà cản cô ấy. Wat liền gọi tất cả nhân viên đến xem, rồi tát thẳng vào mặt tôi. Cô ấy đã nói gì?
- Offroad, cho dù cậu có cởi sạch đứng trước mặt Daou, anh ấy cũng chẳng buồn nhìn thêm một giây. Anh ấy ghê tởm đồ gay bệnh hoạn như cậu. Cậu biến ra chỗ khác cho tôi. Cậu nghĩ bám lấy nhà Daou là có thể thoát khỏi cái huyện nghèo đó sao?
Bám theo Daou mãi, nghe như tôi là người thứ ba vậy. Rõ ràng tôi chẳng làm gì sai. Nhưng dưới bao ánh mắt dõi theo, tôi cảm thấy nhục nhã như thể bị lột trần ngay giữa chốn đông người.
Cô ấy xong vào văn phòng, xem hết lịch trình của Daou. Ngày hôm sau, vụ tai nạn xảy ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Wat là người gây ra chuyện đó.
Bởi vì Daou và phu nhân đều đối xử rất tốt với cô ấy. Bây giờ tôi mới hiểu, chỉ có những người không được yêu thương mới cẩn thận ghi nhớ từng điều tốt đẹp mà người khác dành cho mình, cố gắng bằng mọi giá để báo đáp lại. Tôi chính là kiểu người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip