Tàn

Gã trai mà dân tình luôn gắn cho cái mác Badboy bởi giao diện và cách gã cư xử thật ra cũng là một tên lụy tình rất nhạy cảm, rất yếu lòng.

Chính xác thì gã lụy một người con trai khác. Là anh em lâu năm, làm việc với nhau rất nhiều, mối quan hệ cực tốt. Vì thế nên, đùng một phát lại thổ lộ với người ta rằng gã đơn phương người ta rất lâu, ai mà chả sốc. Big Daddy cũng thế, anh sốc lắm. Bất ngờ, hoang mang, băn khoăn và sợ hãi cùng lúc xâm nhập vào đại não. Anh không thể suy nghĩ nghiêm túc được, anh gạt bỏ mọi cơ hội cho gã với ý tứ rằng Andree chỉ đang đùa thôi, gã lại đang tính trap tới cả homie, haha.

Sự từ chối này đã đánh gục hoàn toàn Andree. Anh không phải đang đùa, nhưng có nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần. Big đều sẽ nói gã đang đùa và rằng trò đùa này không vui, nó khiến anh khó chịu, anh sẽ cáu nếu gã cứ giỡn mặt như thế nên Andree từ bỏ. Gã ủ ê ôm vào lòng thứ tình cảm bị ruồng bỏ, vuốt ve nó, vỗ về cho chính cảm xúc đang dần dà sụp đổ của mình.

Ai lại có thể ngờ. Người đàn ông được mệnh danh Badboy, tay ăn chơi số má, clup hay bar đều có dấu chân gã. Mọi sự gán ghép không mấy tốt đẹp lên gã, vậy mà Andree lại có thể trông thảm hại thế này. Khung cảnh của một kẻ thất tình điển hình, gã ngồi bệt trên sàn phòng ngủ, lăn lóc khắp nơi đều là vỏ bia, rựu. Khay tàn thuốc đã tràn ra vài điếu, một list nhạc gã vẫn thường xuyên mở, của người con trai gã yêu. Andree ngồi đấy, gục đầu trên cánh tay tì lên đầu gối, tay còn lại vẫn cầm một chai rựu đã vơi hơn nửa. Lắng nghe thứ thanh âm quen thuộc phát ra từ điện thoại. Gã ngờ nghệch ngân nga theo giai điệu bài hát đã nghe đến hàng trăm lần. Lúc này, trông gã Andree kia thật khốn khổ, khó coi và xấu xí đến lạ.

Rồi trong men say, sự tuyệt vọng đưa gã vào thứ xúc cảm khó lường. Andree thu mình, nhường lại cho một bản ngã Thế Anh, cái tên Thế Anh trong gã trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó chiếm lấy thứ ánh sáng nơi trung tâm, đẩy lùi một Andree đang suy sụp.

Thế Anh bấm chuông nhà Big Daddy giữa 3 giờ 30 phút sáng. Cậu trai lững thững mở cửa với gương mặt ngáy ngủ. Anh dụi mắt, cố nhìn xem người trước mặt là ai qua chiếc cửa lớn. Đến khi nhận diện được, mới từ tốn mở cửa kèm câu hỏi "Chuyện gì vậy anh, sao không gọi điện mà kêu cửa em giờ này". Big thấy gã cúi gầm mặt, mùi rựu nồng nặc khiến anh ngờ ngợ được tình huống.

"Anh uống à, có sao không?"

"Anh mệt, cho vào nhà với"

Giọng Thế Anh lè nhè và gã biết, gã thật sự đang rất mệt. Gã cần cậu lúc này, gã thật sự cần lắm cảm giác ấm áp của cái ôm kia dù chỉ là những lần xã giao chóng vánh. Big Daddy trầm mặt, anh né sang một bên để Thế Anh đi vào. Tuy hơi lưỡng lự nhưng như một thể lịch sự, người đàn anh này sẽ không làm hại anh chứ? Gã vừa bước vào, như về với đúng nơi gã nên thuộc về. Vươn vai một cách thoái mái, tự nhiên vào phòng riêng của Big, gã mệt mỏi ngã mình xuống chiếc giường xám, nơi mà gã đã khao khát được đắm mình từ lâu. Big Daddy theo sau gã với những câu phàn nàn
"Anh làm phòng em có mùi đấy, xỉn lắm rồi anh giai ơi!!"

Thế Anh chẳng thấy khó chịu nữa, giọng nói quen thuộc kéo gã ra khỏi mớ suy tư vừa qua. Gã nghe ra trong những lời phàn nàn còn có một giọng nói khác. Yêu cầu gã mau tiến lên đi, vồ lấy thứ mà gã đã ước ao từ lâu. Mau tiến đến và chiếm lấy người con trai khiến gã phải suy đi. Thế Anh thật sự bị thôi thúc, gã ngồi thẳng dậy, đánh mắt về người con trai đang lụi cụi tìm quần áo cho mình. Cái bóng dáng đã đeo bám gã trong mỗi cơn mộng mị dai dẳng, đang ở trước mắt gã, rất gần rất dễ dàng thôi để gã vươn tay đến và bắt lấy. Giọng nói vẫn âm ỉ thúc giục, gã đứng lên, chậm chạp tiến đến người nọ. Thế Anh đang cố tự chủ bản thân, gã đang kháng cự lại thứ dục vọng chết tiệt không ngừng dân trào từng chút nhưng dường như mất kiểm soát. Giọng nói bất ngờ khiến Big Daddy giật mình, anh nhìn ra sau và thấy Andree đã đứng đó từ bao giờ

"Vũ" Gã khẽ gọi, nhìn người trước mặt một cách thèm khát, gã không ngăn được mình giơ tay lên để chạm vào Tất Vũ. Được rồi, Thế Anh biết mọi lần thử qua đều là sự thật, không bao giờ có cái gọi là "thử lại". Dù vậy, gã vẫn muốn buông thả.

Big Daddy nhìn ra sự thay đổi lớn lao trong ánh mắt đàn anh, có gì đó từ ánh mắt ấy khiến anh thấy sợ. Anh cảm nhận được một tầng mồ hôi lạnh thoát ra trên trán. Cẩn trọng nhìn Andree mà đáp "Sao đấy anh? Anh cần gì à, em chuẩn bị đồ rồi này anh đi tắm đ-"

Như chiếc xe tàn đứt phanh, Andree bất ngờ lao đến anh, gã đè anh dưới nền gạch lạnh. Gã thở một cách khó khăn. Nỗi sợ hãi bao trùm và Tất Vũ biết, anh nên bỏ chạy. Anh vùng dậy với toàn bộ sức lực, đá Andree ra khỏi người mình và bỏ chạy. Nhưng Andree lúc này chẳng khác gì thú dữ, gã điên cuồng với con mồi mà gã thèm khát, cơn say tiếp sức cho sự điền rồ gã sắp làm. Mặc kệ sự la hét của cậu, gã bế sốc cậu lên giường một cách rất nhẹ nhàng, như không hề có sự chống cự. Thế Anh lao vào hôn, gã hôn đến sưng đỏ đôi môi người nọ, gã hôn đến khắp các tầng tất da thịt mà gã có thể chạm đến. Gã điên cuồng mà tĩnh lặng, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng lại quá thể thô bạo. Thế Anh rút vào hõm cổ người bên dưới, hơi thở ấm nóng, chất giọng khàn đặc. Không khí xung quanh bị bao trùm bởi sự khát khao tình dục toát ra từ gã. Mặc cho Tất Vũ đã gắng sức vùng vẫy, anh cố hét lên để thức tỉnh Andree, anh chống cự và chửi mắng, anh khóc lóc và van nài nhưng mọi nổ lực đều bị màn đêm nuốt chửng. Gã thú dữ phía trên vẫn không chút lay động, như không nghe thấy gì, gã vặn cổ và liếm láp đôi môi anh, tiếp tục cho màn trình diễn kinh diễm của gã, một lần và duy nhất. Thế Anh biết điều đó, gã vẫn làm.

Những lớp vải vướng víu bị lột đi, những câu từ dư thừa không cần cất. Gã không màn ánh mắt hãi hùng của người phía dưới mình, bây giờ hoặc là không bao giờ. Thế Anh bạo lực chiếm lấy cậu, hôn và cắn, đôi tay gã như vòng vây, giam cầm cơ thể cậu. Gã cấu xé người con trai gã yêu, tham lam nuốt lấy dòng máu đỏ từ dấu vết gã vừa gây ra. Hít lấy từng ngụm hương thơm từ cậu. Tất Vũ vẫn muốn chống trả, vô ích. Anh bỏ cuộc, sau tất cả. Mọi cái sau này của cuộc đời anh đều không còn bóng dáng tên đàn ông kinh tởm này.

Thế Anh trút bỏ mọi uất ức và tủi thân vào từng cái nhịp hông, gã điên cuồng. Gã muốn lôi hết thẩy những khốn khổ và đau lòng mà gã phải chịu đựng trong ngần ấy thời gian đơn phương, trưng bày dưới con mắt của Tất Vũ. Thế Anh chẳng khác nào một tên điên, vừa giây trước nhẹ nhàng giây sau liền cáu tiết. Gã trút bỏ mọi phiền lòng lên cậu, Thế Anh nhận thức được trong cơn men say, gã đang làm một điều vĩnh viễn không thể tha thứ. Nhưng người con trai gã yêu, gã đã quá khát khao, gã chấp nhận mọi sự trừng phạt, gã cần cậu, rất cần. Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng rên rĩ thỏa mãn của gã hoàn toàn lắp đầy Tất Vũ, anh nấc lên những âm vực rọt rẹt khó nghe, anh căm ghét con người này.

Sau sự cuồng dại kia, Thế Anh bất lực nhìn người con trai tơi tả dưới thân. Gã ôm lấy cậu với hai hàng nước mắt, một lần nữa trốn sâu vào hõm cổ. Chất giọng trầm khàn có chút ngần ngừ, rồi vẫn thì thầm những lời sám hối

"Tôi sẽ tự kết án bản thân sau chuyện này. Tôi cầu xin em, hận tôi đi. Chỉ là, để tôi hôn em được không"

Gã nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, da diết.

Đến khi Thế Anh đã chịu buông người nọ ra, gã lặng người với tác phẩm méo mó của mình. Gã thật mong tất cả chỉ là ác mộng, và khi mở mắt cậu vẫn đang tươi cười với gã. Nước mắt gã không ngừng rơi, ngược lại Tất Vũ đã thôi khóc lóc. Anh ngồi dậy với những cơn ê ẩm rùng mình, quay sang nhìn tên xa lạ trước mặt. Một lời cảnh tỉnh rục rịch vang lên bên tai Thế Anh, đôi con ngươi đục ngầu và vô hồn của Tất Vũ khiến gã run rẩy. Cái bản ngã chết tiệt nở nụ cười chế giễu gã, nó bước ra khỏi vùng ánh sáng, đến kéo tay gã. Đẩy gã trở lại dưới cái ánh sáng kia, trao lại cho gã quyền làm chủ, nó bắt gã đối mặt với sự rồ dại của mình. Khốn thật, bây giờ Andree đã tỉnh rồi và gã cực kỳ kinh tởm bản thân.

Tất Vũ không nhìn gã nữa, cậu nhìn vào cái đồng hồ vừa điểm 5 giờ 42 phút sáng. Thốt lên một cách nhẹ bẫng

"Cút"

Rồi Andree đi, gã bỏ đi với cái tát tự mình ban cho bản thân. Gã vẫn còn run rẩy khi đã vào xe, chạy trên đường với tâm trạng kiệt quệ. Andree đã nghĩ, mình có nên đâm vào chiếc xe khác hay cái cột đường nào đó mà chết quách đi cho rồi không. Gã tự thấy nực cười khi trong phút chốc, lòng gã dấy lên nỗi sợ chết. Rồi gã lại khóc, khóc khi nghĩ đến nỗi sợ hãi của cậu. Phải làm sao đây, như thế là gã vĩnh viễn cũng không thể gặp lại Tất Vũ của gã.
Phải rồi, gã nên chết. Chết một cách thật lộng lẫy hay là âm thầm mà biến mất, gã vẫn còn đang do dự.

Tất Vũ đưa mắt nhìn tấm gương lớn phản chiếu bản thân. Tàn tạ, ghê tởm, đau đớn, tuyệt vọng. Anh rũ mắt, thầm mắng trước khi những dòng lệ lại đua nhau rơi trên gương mặt cậu trai, âm thanh nức nở vang khẽ trong căn phòng trống. Cô đơn và bất lực.

"Đi chết đi"

Andree nghĩ xong rồi. Có lẽ gã chỉ nên lẳng lặng rời đi. Sẽ không có cái đặc ân nào gọi là lộng lẫy. Gã nên ngắm nhìn em thật kỹ, ghi nhớ tên em. Một kẻ đã phạm trọng tội như gã, vẫn mong sự khoan nhượng từ ngài kết án. Hãy cho gã hối lộ, để gặp em lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip