17. thì yêu
noti: có chửi tục
in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật
in nghiêng trong ngoạch là lời nói
karik trở về nhà sau khi kết thúc chuyến diễn ở đà nẵng, tay này tay kia đều là quà cho bảo cùng mấy người thân.
vội vã bấm thang máy lên nhà, khoa đếm mấy con số khi qua từng tầng vì sự mong chờ nhìn thấy vẻ mặt của cậu em trai, khoa có mang về hẳn 5 hộp cơm hến ở quán quen mà bảo thích về. em đã dặn đi dặn lại mấy lần vì sợ ông anh quên mua, kể ra bảo cũng ngộ. cơm hến ở sài gòn cũng có nhưng chẳng chịu, phải nằng nặc đòi cơm hến mua tại đà nẵng đem về mới chịu. bay chuyến dài chẳng biết có bị làm sao không, nhưng chắc đã bớt ngon vài phần
căn hộ chẳng có ai mà mở cửa, cả cái cây bên ngoài cũng bị ai lấy mất để lại cái chậu vương vãi khắp đất ra sàn nhà. khoa tự hỏi thằng cha nào ác ôn mà lấy đi mấy bụi phát tài lấy vía của mình
mùi tanh của máu sộc thẳng lên mũi khi bước qua cửa nhà. khoa thấy nhà mình là một mớ hỗn độn, máu me đầy sàn, thủy tinh mảnh to mảnh nhỏ nằm khắp nơi. trên bện ghế sofa còn có tia máu bắn lên đã khô từ lúc nào. nhà cửa tan hoang chẳng có lấy một bóng người, dấu vết của cuộc ẩu đả khắp nơi. nhà khoa chẳng khác gì di tích của hà nội xưa khi thực hiện kế sách thanh dã, dù có gọi liên hồi chẳng thấy ai đáp lại.
khoa đi qua đi lại để kiếm dấu vết em trai mình, bao nhiêu suy nghĩ tồi tệ ập đến. bỗng anh vấp cái gạt tàn đang lăn lóc dưới đất, kế bên là chiếc thắt lưng nạm đầy kim cương đã loáng thoáng nhìn thấy ở đâu đó. anh cố gắng nhớ lại nhưng mùi máu hôi tanh cứ quấy rối tâm trí không nhớ ra được gì
khoa đi qua đi lại khắp căn nhà, lòng không khỏi bất an. điện thoại cứ reo chuông liên hồi nhưng chẳng ai bắt máy. đột nhiên khoa nhớ lại còn có camera ở phòng khách
một tay bấm mở điện thoại lên xem, tay kia còn cầm hộp cơm hến chuẩn bị đưa cho bảo, hộp cơm ấm nóng được quấn kỹ lớp giấy bạc để giữ chất lượng được ngon nhất, những thứ tốt nhất đều được dành cho thanh bảo
bóng lưng quen thuộc kia liền giúp khoa nhận ra ai đã đến nhà mình ngày hôm qua, cả cái thắt lưng dưới sàn kia cũng là của gã. hèn gì anh cứ thấy quen quen, chẳng biết andree đến nhà mình khuya thế để làm gì. vì andree biết rõ khoa có lịch diễn ở đà nẵng, vậy đến nhà chỉ có thể tìm bảo mà thôi
khoa cau mày khi nhìn thấy những đoạn phim tiếp theo, ánh mắt chuyển từ ngờ vực sang phẫn nộ, tay nắm chặt thành quyền. hộp cơm trên tay bị bóp nát mà vương vãi xuống sàn. anh không nghĩ đến một người như andree có thể làm ra những chuyện trái với lương tâm như thế
không thể xem tiếp những gì đang diễn ra khoa liền vội tắt máy bỗng cuộc gọi từ bảo đến, anh liền vội vã bắt máy
" em đang đâu?"
" em bận việc chút, anh điện em có gì không?" thằng nhóc lại nói dối, khoa biết tổng. anh giận nhưng cũng không nỡ la rầy. chắc hẳn em đã sốc và trốn ở đâu đó, anh chỉ mong là bảo không nghĩ quẫn
" à không gì" khoa ngập ngừng hồi lâu, cố gắng để nồng độ andrenaline giảm dần để tim không đập thình thịch vì những thước phim gai mắt kia, anh lại tiếp lời
" tối nay anh về, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng. bầy hầy là tao đuổi cổ" như một lời nhắc nhở, khoa biết mình nên xem như chưa biết chuyện gì xảy ra. camera ở nhà chỉ có mình khoa quản lý và bảo không hề biết nhà có gắn camera.
bị hiếp rồi bị phát hiện, và em cũng chẳng nói cho khoa biết. em có thể mách với khoa rằng gã trai kia tồi tệ như thế nào và anh sẽ đánh gã đến chết để em có thể nguôi ngoai
" em có gì muốn nói không?"
" à...không, em tắt máy nha"
tiếng tít dài văng vẳng trên loa điện thoại, khoa thất vọng nhìn vòng tròn đỏ trên màn hình. thở hắt một hơi rồi kéo vali ra khỏi nhà, như chưa từng trở về
khoa không hiểu vì sao em không nói cho mình biết, dù ý tứ đã rõ ràng trong từng câu nói nhưng em vẫn chẳng chịu mở lòng mình ra, giải thoát cho những con chữ bị em khóa chặt trong tim. để trái tim thành song sắt, cầm tù những dằn vặt của riêng em.
sao thế em? anh chẳng biết, chắc là em biết. dù là 20 hay 30 thì em vẫn thế, vẫn ôm khư khư cho mình nỗi mất mác, sự ưu sầu. những gì không nói được thì mình viết ra, có ti tỉ cách để em có thể tự bảo vệ lấy mình hoặc nhận lấy sự đồng cảm từ người khác. nhưng em không cần, dù thằng bảo này tim nóng nhưng luôn giữ cái đầu lạnh, rồi dần già tim em cũng nguội lạnh chỉ còn chút củi than âm ấm đã cháy rụi bởi ai kia
khoa chẳng biết vì sao em lại thế vì bên em, có những người bạn rất tốt. sẵn sàng cùng em chuyện trò hằng đêm mà nếu họ không bên em thì vẫn có anh
anh sẽ bên cạnh em
mà bảo nhỉ?
khoa gửi vali cùng mấy hộp cơm về sảnh của chung cư, và gửi cả tin nhắn để em biết thứ em muốn đã được về tới sài gòn . đương nhiên biện một lý do thuyết phục để bảo tin rằng khoa vẫn chưa lên đến nhà
khoa bịt kín người, leo lên chiếc xe riêng của mình và ngồi hàng sau, dặn dò tài xế cứ chạy loay hoay một hồi đến khi nào biết cả hai nên đi đến nơi nào
" đang ở bệnh viện nào?" khoa hỏi sau khi đầu dây kia bắt máy, anh nghe tiếng thở hắt của người kia
" chỗ cũ, phòng 66"
" lên tầng thượng"
...
andree đờ mặt nhìn vào điện thoại, gã biết karik muốn nói gì. andree ngồi dậy, lọ mọ gỡ lấy cọng dây đang treo lủng lẳng hai chân mình trên không. nhìn gã bây giờ chẳng khác gì người thực vật, nằm đơ ra một chỗ đến giờ ăn thì có y tá mang thức ăn vào. bảo đã mất hút từ sáng sớm nhưng chìa khóa xe vẫn để trên bàn. gã không liên lạc được với em, số gã vẫn đang bị chặn và dù có spam từ hết facebook sang ig thì em vẫn chẳng đoái hoài . andree chẳng biết mình lo lắng vì điều gì, đơn giản gã chỉ muốn thấy em bên cạnh mình
đúng là rượu cạn men nhạt, lửa cháy tàn tro. mọi vật đều làm tròn bổn phận của nó duy chỉ tình cảm của gã là lấp lửng giữa chừng. andree chẳng biết mình nghĩ gì nhưng gã biết mình thích em mất rồi. gã chưa từng mất kiểm soát và khao khát có được em đến như thế. phần ích kỷ của bản thân đã đẩy cả hai vào ngõ cụt. tình yêu quá là điên rồ, khiến người ta tràn ngập những lo toan, ích kỷ và dục vọng đến cùng cực. dù giờ gã có dập đầu xin lỗi thì chẳng để làm gì, vì em hết yêu gã mất rồi. giờ đây gã chỉ là một cái gai đâm vào tim, khoét một lỗ sâu hoắn khiến em sợ hãi mà đau đớn
gã đung đưa đôi chân quấn đầy vải trắng của mình, cố gắng lục lội từng chi tiết của đêm hôm qua. thứ duy nhất gã nhớ là gương mặt đầy lệ chan cùng máu tanh của em, em nức nở như vỡ tan thành trăm mảnh còn gã là con mãnh thú bóp nghẹt lấy da thịt em mà chơi đùa
" muốn làm gì thì làm" andree nói khi thấy mũi giày của karik trước mắt mình, gã chẳng dám nhìn lấy mặt người mà bảo kêu là anh hai. vì gã chẳng thèm đoài hoài, giờ gã chỉ muốn biết em đang ở đâu, làm gì, có đang ổn hay không
" mày là làm sao? thiếu hơi gái hay hết tiền chơi gái. hành xử như một kẻ điên mà bấu xé bảo như thế?"
" chẳng biết, xin lỗi" andree thở dài, gã chẳng biết gì, chỉ muốn nói hai từ xin lỗi. việc mà duy nhất gã có thể làm bây. bất lực là cảm giác còn sót lại bên trong. gã sai rồi nhưng cũng trễ rồi, trót lỡ rồi và chẳng thể làm gì
" mày có tình cảm với bảo không?" khoa nắm chặt hai tay vào túi quần, nín thở mà nghe câu trả lời từ gã. anh mong là có, chỉ cần một chút thôi thì anh chấp nhận bỏ qua lần này cho gã
vì andree chưa từng như thế, chưa từng bắt ép ai phải lên giường với gã. và đêm đó, khoa thấy gã ôm khư khư lấy cơ thể em thủ thỉ lời xin lỗi. nếu không chút tình cảm nào thì lại phải là em, không điều nào thuyết phục hơn như thế
gã ngập ngừng, như có thứ gì đó khiến miệng không mở ra được. vết may trên đầu dù có đau cũng không đau bằng tim gã lúc này. như có thứ gì đó cấu véo, cào nát. xấu hổ và ân hận không đủ để bày tỏ cảm giác của gã lúc này. đã lâu gã chưa sống thật với cảm xúc của mình nhưng đời không được như ý nguyện, chưa đến nơi đến chốn đã buộc phải rời xa nhau
" không"
lời nói nhẹ tựa lông hồng mà thoát ra khỏi miệng. chẳng biết làm thế để làm gì, để bảo vệ chút cái tôi quý giá của mình hay sao?
" địt mẹ"
" đụ đĩ mẹ mày"
" chó chết"
khoa đấm vào người gã, andree mất thăng bằng mà ngã xuống đất. gã sòng soài nằm dưới đất mặc kệ khoa muốn làm gì thì làm, đánh đá gì cũng được. nếu chỉ cần như thế mà bảo tha thứ cho gã thì andree cũng chấp nhận, vì gã xứng đáng bị như thế và nhiều hơn như thế
khoa nắm cổ áo mà kéo thân người để gã ngồi dậy, gã có thể thấy từng tia lửa đỏ hằn lên trong mắt người đối diện. như tia đỏ trong mắt em vào đêm đó, nhưng con ngươi của bảo khác, ngấn đầy lệ và đau đớn. gương mặt của bảo lại một lần nữa hiện lên trong đầu gã, andree thở dài nhắm nghiền mắt mà chờ cú đấm tiếp theo
" đồ điên" khoa đập đầu gã xuống nền gạch cứng, vết thương nhanh chóng bung chỉ mà loang đầy máu trên vải. từng cú đấm cứ đáp xuống khuôn mặt điển trai, bầm dầm và rướm ráu, như mê man chết điếng từng làn da, để gã ngất ngư trong vũng huyết, trả đủ niềm đau cho em trên da thịt* có lẽ em đã đau hơn như thế, thắt cả ruột gan mà gã chẳng để ý, do bản thân vô cảm hay ích kỷ. suy cũng chỉ là người phàm máu thịt, cũng phải giành lấy phần ích kỷ để thỏa mãn phần con trong mình
" anh biết hết rồi?" bảo đứng nép sau bức tường mà giương mắt nhìn khoa đang vẫn đang tung từng nắm đấm
end.
hé lô iam cơm béckkkk
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip