20.Tóc dài,đi hội
Thời gian thắm thoát cũng đã 3 tháng kể từ sinh nhật của cậu.
Những giấc mơ dạo này dần thưa đi,cậu cũng chẳng thấy điều gì lạ.Lâu lâu anh Karik và vài người ghé qua thăm B Ray.Còn Andree vẫn thường xuyên lui tới khi tối khuya và sáng sớm.
Thanh Bảo vẫn sinh sống ở nơi này,trong suất 3 tháng qua.
Tóc cậu nay đã dài,giờ đây màu tóc trắng trở thành đuôi tóc.Cậu đã phải túm chúng gọn để cột lại.
Chiếc tóc mái được cậu dùng kéo để tỉa chúng hắn lại.
Mái tóc tẩy dài xuống quá vai. Cậu buộc chúng lại, để phần trắng ở đuôi xòe ra như vệt sáng. Giống như một vết sơn cũ,nhắc cậu rằng mình đến từ nơi khác.
Vài ngọn tóc mái chỉa xuống trán,phía sau được buộc thành đuôi gà.Phần tóc trắng khi buộc lên sẽ xè.Khiến khuôn mặt cậu trong thanh nhã hơn bao giờ hết.Bộ đồ mà Thanh Tuấn và Hoàng Khoa tặng cậu,nó trở thanh bộ đồ yêu thích của cậu.Tuần có 7 ngày thì cậu mặc nó 4 ngày.
Những dòng chữ ở nơi này cậu cũng đã đọc hiểu được kha khá.Những tờ giấy mà hắn viết cho cậu,cậu cũng đọc được mà không cần thằng Tuấn Anh dịch cho nữa.
Thế Anh lại đi vắng mấy ngày.Hắn đã làm cho cậu chiếc xích đu cột ở cây cổ thụ.Sợ cậu chán nên Thế Anh đã tự tay cắt ván và cột dây.
Đung đưa trên chiếc xích đu bằng gỗ và dây thừng.Làn gió nhẹ thỏi khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng.
Một ngày bình thường của cậu dạo này là thức dậy,ăn uống,chơi xích đu,nằm ngủ ở cây cổ thụ,trò chuyện với Minh Huy và Tuấn Anh còn không sẽ chơi cờ với Tấn Đạt khi mấy người đó rảnh.Nếu không cậu sẽ đeo bám tên người yêu của mình.
Nhưng khi hắn không ở phủ và mấy người kia cũng không rảnh thì cậu sẽ ngồi trên xích đu và vẽ để giết thời gian dù vẽ chẳng ra hình ra hài hoặc đi vòng vòng phủ rồi lại đung đua trên xích đu,rap lại những bài hát của mình.
Thế Anh bảo sẽ về kiệp để dẫn cậu đi đón năm mới.Nhưng mà hôm nay là năm mới nhưng Thế Anh vẫn chưa về...Nhìn đồng hồ,chỉ còn 6 tiếng nữa là trong thành sẽ bắn pháo hoa.
Nếu hắn về trễ sẽ không kiệp đến đó mất.
Thanh Bảo ngồi trên xích đu,vẻ mặt buồn rầu hiện rõ trên nét mặt cậu.
"Ngốc nhỏ!"
Cậu bật khỏi xích đu,quay người lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Thế Anh đang đi từ từ lại phía cậu.Hắn mĩm cười đưa tay vảy vảy chào cậu.
"Thế Anh!"
Thanh Bảo chạy đến,nhảy lên người hắn.Bám chặt cứng,hai tay hắn bệ chiếc mông yêu của cậu.
Cậu dụi mặt vào lòng hắn.
"em tưởng anh sẽ về trễ mất,em nhớ anh quá"
Hắn hôn lên trán cậu.Thả cậu xuống,tay xoa xoa má,an ủi cậu.
"chẳng phải anh đã về rồi sao,mình đi ngắm pháo bông ha"
Cậu cười cười,nắm tay hắn.Hắn và cậu quay về phòng.Chuẩn bị đi vào thành xem pháo bông.
Ngoài hắn và cậu đi lên thành thì còn có cả Minh Huy,Tấn Đạt và Tuấn Anh.
Ban đầu chỉ định hai người nhưng nếu đi có hai người tới đó sẽ buồn lắm.
Lên ngựa,cậu ngồi ôm lấy hắn.Tấn Đạt và Tuấn Anh một ngựa,chỉ riêng Minh Huy là mình một,một ngựa.Do nó nói quá nhiều nên phải cho nó một con ngựa riêng vì không ai bắt cặp với nó.
Nhưng điều đó không ngăn được cái miệng nó.Tiếng cười của nó vẫn phát ra đều đều đằng sau cậu suốt đường đi.
"Minh Huy! mày im lặng tí dùm tao coi"
"sao vậy anh Bảo!! em có miệng phải nói chớ!"
Cậu quay người liếc nó
"giỡn nãy giờ mệt ói,mà mày vẫn nói quài quài,im lặng tí đi rồi vô thành giỡn tiếp"
Tuấn Anh và Tấn Đạt cũng gật đầu tán thành.
Minh Huy giận dỗi ra mặt.Không giỡn nữa mà chuyển thành luyên thuyên với mội vật xung quanh.
"trời ơi bên kia có cái ao đẹp quá kìa,ui cây tre bên đó cao dữ vậy"
Tới thành,hắn thuê một nhà trọ ở tạm.
"ông chủ cho ta một phòng hai và ba phòng đơn"
người đàn ông cười cười nhìn hắn.
"dạ thưa quý khách hiện nhà trọ chúng tôi chỉ còn hai phòng hai người và một phòng đơn thôi ạ"
Hắn nhìn ba tên đang loi nhoi phía sau.
"Tuấn Anh với Đạt ở cùng đi còn Minh Huy màu ngủ một mình đi"
Minh Huy la làng
"Cậu chủ!!! tôi không muốn! chán chết!"
Hắn liếc nhìn với ánh mắt không mấy thân thiện cho Minh Huy khiến nó chỉ nuốt cục tức,ấm ức nhận phòng.
Chia nhau về phòng.Hắn và cậu bước vào phòng.Cậu lao tới giường nằm lăn dàu trên đó.
"cuối cùng cũng được nằm!"
Cậu úo mặt xuống giường la lớn.
Hắn tiến tới bên giường,cúi xuống nằm đè lên cậu.
"nặng quá Thế Anh!đi xuống khỏin người em nhanh lên"
Hắn cười đắt thắng nằm một lúc mới rời khỏi người cậu.
"dậy đê,anh đã ra chợ chơi này,nay lễ nên mọi người trang trí,đông vui hơn ngày thường nhiều lắm đấy,ai mà bỏ là tiếc lắm đấy nha,nhất là mấy con sâu lười"
Cậu bật dậy,bĩu môi thái độ với hắn
"ai là sâu lười cơ"
Hắn nhếch miệng,nhìn chăm chăm vào cậu.
"thế thì đứng dậy đi,cái người kia"
Cậu ngồi dậy,tiến tới bên hắn.Tay đánh vào mông của hắn như sự trả thù.
Tập trung đông đủ.Tất cả chia ra đi chơi,ba người kia muốn đi chung lắm mà hắn lại không chịu.Kêu chia ra,hắn muốn đi chung với Thanh Bảo.Tụi nó đành chịu thôi.Sao cãi lời chủ được,dù muốn đi chơi chung với Thanh Bảo dữ lắm.
Không khí hôm nay công nhận rất vui,người dân buôn bán và nhà cửa ở đó cũng được trang trí đẹp mắt.Một không khí ngập tràn mùi tết.
Hắn đã mua cho cậu kẹo để ăn.Dừng chân xem múa lân.Coi người ta múa,tự tay mình đưa tiền vào trong nón.Xong lại đi coi những đứa trẻ làm lồng đèn.Hay những cuộc thi nấu nướng.Tiếng đốt pháo vang lên ở vài nơi.
Cậu phấn khích nhìn mọi thứ xung quanh.
"tuyệt quá Thế Anh,em chưa chứng kiến điều này bao giờ luôn ấy"
Hắn bật cười,vuốt những lọn tóc của cậu.
"em bên anh thì anh cho em sẽ cả đời còn được"
"nhưng mà em không nhớ gì ngoài tên mình thiệt à"
Cậu khựng lại,nhưng vẫn nhìn phía trước,gật đầu đáp hắn.
"Cứ như một đứa trẻ lên 3 vậy,em không hề biết đọc và viết,cũng chẳng biết dùng cọ để viết,cả nơi sinh ra cũng kì lạ,anh không biết cái nơi tên là sài gòn mà em nói."
Hắn nhìn xuống cậu.
"giống như em từ trên trời rơi xuống vậy,đám lính canh ngày đó đem em chỗ anh,chúng bảo phát hiện em ướt nhẹp từ hướng cây cổ thụ cạnh hồ đến.Núp sau cây ở gần vườn"
"nếu người có đầu óc hoang đường có lẽ anh đã tin em từ chiếc hồ tròi lên."
Từng câu nói như đâm vào sự thật.Hắn nói không hề sai.Cậu không có lời nào để biện minh.Nhưng hắn đã nói không tin vào đều đó nên cậu cũng nhẹ lòng.
"em không biết nữa"
Hắn bật cười
"Vậy cứ cho em là món quà thần linh ban cho anh vậy"
Hắn nói xong,quay qua mua cho cậu một chiếc bánh bao nhỏ.
________
Quay về phòng,tất cả đều hẹn sẽ gặp nhau khi trời trở tối.
Chỉ còn 2 tiếng nữa sẽ bắt đầu có pháo hoa.Trong triều sẽ bắn để chúc mừng năm mới.
Thanh Bảo ngắm nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ.Tiếng hát hò của đám trẻ,tiếng cười nói của người dân.Những người phụ nữ trẻ diện lên trang phục đẹp nhất của họ để đi lễ.Các cặp đôi tay trong tay đi tới nơi tổ chức hội.
Cậu chống cằm ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập bên dưới.Đang ngó nghiên,một cô gái có nét đẹp thanh tú đi ngang,kéo tầm mắt cậu lại.
Cô ta ngước lên chạm mắt cậu rồi lại ngại ngùng cuối xuống.Những người bạn kế bên tự nhiên cũng nhìn lên rồi hét lớn.
"anh gì ơi! bạn em thích anh!!"
Cô gái xinh đẹp vội bịt miệng đám bạn lại,ngước nhìn cậu lần nữa,cậu bật cười,lần đầu gặp cảnh này làm cậu có chút mắc cười.
"hình như ý chung nhân của anh vừa bị người ta để mắt tới thì phải"
Hắn tiến tới kế bên cậu, hai tay chống lên thành cửa sổ.
"tối nay chắc phải canh ngốc nhỏ kĩ kĩ mới được,không lại bị người khác hốt mất"
Cậu bật cười,đánh hắn một cái.
"anh làm quá,chẳng qua là vô tình chạm mắt thôi chứ em không tới nỗi ai cũng thích đâu"
Hắn kéo cậu lại gần mình,tay vuốt mặt cậu.
"nói gì vậy,em nghĩ mình không đẹp hay sao?anh chưa gặp ai đẹp như em từ khi sinh ra,dù có cũng chẳng vừa mắt anh bằng em"
Hắn xoay lưng che chắn hết cửa sổ,nắm lấy vai cậu.Hôn lấy đôi môi đang mấp mấy tính nói chuyện.
Hắn lại khám phá khoan miệng ngọt của cậu.Đến khi thấy người đẹp dần không thở được mới chịu buông ra.
Thanh Bảo thở hổn hển nhìn hắn.Nhớ đến lời của hắn khi thổ lộ tình cảm.
"chẳng phải anh bảo mình chưa yêu hay để mắt tới ai,anh hôn điêu luyện như này mà bao chưa yêu ai thật sao?anh có nói dối không đấy"
Hắn bật cười,vẻ mặt trở nên ngứa đòn đáp cậu.
"anh bảo chưa yêu ai thật lòng thôi mà chứ có bảo là chưa chơi ai đâu"
"trước khi em đến bên anh thì anh cũng như bao người,trong thành này nếu có 10 mỹ nhân thì đã hết 8 người qua đêm với anh rồi"
"đàn ông mà,có ai lại không từng"
Cứ như một quả bóng nước vỡ tung.Thanh Bảo trợ cả mắt nhìn cái người suất ngày bám bám lấy mình.Nhìn lúc nào cũng có công việc còn không thì lại lẽo đẽo ôm hôn mình.Lại là tên tra nam! không thể tin được.Bảo sao hắn lại làm cậu choáng hết cả người chỉ với lần đầu hôn của cả hai.
Có khi mấy lời mật ngọt nói với cậu cũng đều được mấy cô khác nghe trước rồi.
"vậy mấy lời mật ngọt như mía lùa mà anh nói với em,mấy cô khác nghe trước rồi đúng không"
Cậu giận dỗi ra mặt khi biết sự thật về hắn.
Hắn vội xoa xoa hai tay cậu.Anh mắt dịu dàng nhìn cậu.
"này thì chỉ có mình em,không tin em đi hỏi những cô gái trong lầu xem,anh nói chuyện với họ như ra lệnh,chỉ có em là anh nói vậy thôi đó,Bảo Bảo"
Cậu bĩu môi
"thôi khỏi đi,em không vô mấy chỗ đó đâu"
Cậu quay lưng leo lên giường,bỏ mặc hắn lẽo đẽo theo sau.
"anh nói sự thật mà em lại giận anh sao Bảo"
Hắn leo lên giường,uốn éo như con lăn quăn.Giọng điệu oan ức khi bị người thương giận dỗi.
"em không giận"
Hắn làm giọng khóc lóc
"em giận anh rõ ràng,ngốc đừng có giận anh,con tim anh mỏng manh lắm"
Cậu xoay người lại nhìn hắn.
"ăn nói ngọt như mía,nếu lời nói này mà đem ra nói chuyện với những cô gái khác,anh sẽ tới số với em,tên tra nam giờ mới lòi mặt chuột ra!"
Hắn cười khì khì,xích người lại hôn trán cậu.
"anh không dám"
Cậu mặt vẫn có chút hờn dỗi nhưng vẫn xích người ôm hắn.
"Thôi mình đi được rồi,tầm 1 tiếng nữa là pháo bắn đi tới đó lựa chỗ là đẹp.Anh kêu người giữ chỗ thoải mái nhất cho ta rồi"
Hắn ôm cậu ngồi dậy, đợi cậu chỉnh lại trang phục cho hắn.
Hai tay chỉnh lại góc áo cho gọn lại.Hắn ngắm nhìn từng cử chỉ chỉnh áo mà cậu làm cho hắn.Hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
"cảm ơn em"
Cậu mỉm cười,nhón chân hôn môi hắn.
Hắn bất ngờ,chạm vào cánh môi còn động lại hơi ấm của môi người.Thường hắn luôn chủ động nhưng nay Thanh Bảo của hắn lại chủ động.Làm hắn thấy sung sướng không chịu được.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip