Tôi và em (2)


Thanh Bảo sao, Andree chưa bao giờ được tiếp xúc với nhân cách này của nó. Ở sân chơi rap này thường mỗi người sẽ có cho mình rap name, hay đúng hơn là có cho mình một con người khác. Cái tôi âm nhạc thường gai góc hơn, bướng bỉnh hơn hay đúng hơn là những điểm yếu của con người thật sẽ được giấu diếm thật sâu trước cái tôi đó. Chính hắn cũng giấu diếm con người mình như vậy. Sâu thẳm trong tâm hồn, hắn thích những gì chân thật, hoang dã như tiếng sóng vỗ rì rào của một bờ biển vắng người. Nhưng hình tượng trong rap game mà hắn xây dựng là một thằng ăn chơi, trang sức sáng loá, rượu mạnh và những cô nàng nóng bỏng. Đôi lúc hắn cũng tự quên mất rằng, hắn đã từng là một thằng nhóc có ước mơ được đi đến mọi bờ biển trên thế giới.

"Ok nếu mày là Thanh Bảo thì mày đang muốn tao sẽ là ai để cùng mày đi ngắm bình minh" chính nó cũng đã nhận ra vài nhân cách khác nhau của hắn, vậy hắn nên là ai để kết nối được với nhân cách thật của Bray. Không cần suy nghĩ, Bray đáp lời ngay lập tức "Chắc chắn đéo phải Andree hay anh Bâus rồi, còn Thế Anh và Kevin Đình Bâus thì mày muốn là ai cũng được". Andree tưởng đâu hắn đang tham gia chương trình Ai là triệu phú, hắn không có được câu trả lời chính xác mà chỉ được sử dụng quyền trợ giúp 50/50 loại bỏ đi hai đáp án sai. Hắn sẽ đặt ngôi sao hy vọng vào câu hỏi này vậy. "Vậy thì tao sẽ là Thế Anh làm kinh doanh, Kevin Đình Bâus chỉ xuất hiện trên sân cỏ thôi" nó đã chọn bộc lộ con người thật của Bray bằng cái tên Thanh Bảo thì hắn cũng sẽ đáp lễ lại bằng việc để Thế Anh xuất hiện.

"Hello Thế Anh, nice to meet you" Bảo giả cái giọng trẻ con cấp 1 đang ê a học tiếng anh để chào hắn. Nó còn chìa tay ra để bắt tay nữa, cái thằng nhóc này lắm trò thiệt. "Hello Thanh Bảo, nice to meet you too" Andree cười cười, nó đã bày trò rồi thì tội gì hắn không hùa theo, dù sao thì đã chấp nhận cùng nhau đi ngắm bình minh rồi thì không khí giữa cả hai cũng nên bớt ngột ngạt. Cả hai đứa bắt tay rồi bỗng phì cười, chỉ vì một cái bắt tay này mà Justatee ship cặp hai đứa, ổng mà thấy cái bắt tay này chắc ổng leo hẳn lên con tàu Titanic luôn quá.

Thằng Bảo bắt đầu nói nhiều hơn hẳn, chắc nó thèm người, nó bị bỏ quên trong góc tối tâm hồn cũng khá lâu rồi. "Ê Thế Anh, mày có biết hồi xưa tao đến với Rap việt cũng một phần nhờ Tiểu tuyết tình yêu của mày không" hắn suốt ngày chê nó làm nhạc tình yêu socola kẹo mút cứ như hồi xưa hắn không làm kiểu đó vậy. "Biết, đợt mày chia sẻ trong cái talkshow nào xong fan cut ra gửi quá trời cho tao. Vậy mà có đứa còn chửi cả người đưa nó đến Rap việt cơ đấy". Khi xem clip đó hắn cũng bất ngờ, hồi xưa là fan của hắn bỗng quay qua diss hắn ngang xương. Thằng Bảo bán bánh tráng nướng chắc chắn không bao giờ lỗ, lật mặt nhanh như vậy thì làm sao bánh cháy được.

"Biết vì sao không? Vì tao đéo thể thích được cái nhạc ăn chơi flexing của mày được. Cách mày khoe khoang tài sản của mày trong mấy bài nhạc đó làm tao cảm thấy tao nghèo hèn. Trong khi mày được sinh ra ở vạch đích thì tao phải bán linh hồn cho tư bản để kiếm từng đồng về lo cho cái đam mê làm nhạc của mình. Cứ nhìn mày, nghe nhạc mày là tao lại liên tưởng đến mấy thằng chủ tư bản của tao, đéo khác gì con đỉa hai vòi." Đã không nhắc thì thôi chứ nhắc đến là thấy bực, thế giới bất công nên cọng lông cũng chả thẳng. Nó phiền muộn cho cuộc sống cơ cực của mình, một thằng nhóc Châu Á lạc lõng ở trời Tây phải học cách làm sao để kiếm được nhiều tiền. "Cuộc đời tao nếu tao không cố gắng thì xã hội sẽ cho tao là đồ thừa mãi mãi còn mấy đứa nhà giàu thì đời nó thoải mái, chẳng mấy khi mà chúng nó phải học về đúng sai phải trái" cứ như chạm phải vảy ngược, thằng Bảo sửng cồ lên, nói như quát vào mặt hắn. Đúng là đồng tiền đã thay đổi nó về nhiều mặt, đồng tiền chi phối ước mơ của nó, khiến nó phải trở nên gan lì gai góc. Trông cái cách mà nó xù lông như thể con báo này sắp lao vào táp cổ hắn đến nơi. Nghe nó gắt một đoạn dài thì Thế Anh hiểu rồi, hiểu tại sao thằng Ray lúc đó lại d*t mẹ thằng Andree

Dùng tay đẩy cái đầu bạc dựa vào ghế, Thế Anh nhẹ giọng nới với nó "Tao cũng không muốn làm nhạc ăn chơi, nhưng xu hướng thời hiện đại nó là thế. Nếu tao vẫn tiếp tục làm nhạc tình yêu thì tao sẽ không có được chỗ đứng vững chắc trong rap game như bây giờ. Tao không được sinh ra ở vạch đích, những thứ tao có được như bây giờ cũng từ hai bàn tay tao mà ra, từ từng nét vẽ mà tao đã vẽ thiết kế mẫu áo." Chả hiểu sao Andree lại nhẹ giọng với nó, nếu như là những thằng hater khác chửi vào mặt hắn như vậy thì chắc chắn sẽ nhận được vài cú var ngay lập tức. Hắn không muốn nó ghét hắn chỉ vì hắn nhiều tiền. "Tụi nó bảo tao mất chất, nhưng không tiền thì lấy chất mẹ gì mà làm nhạc. Tao phải có cơm ăn, phải còn sống thì sự nghiệp âm nhạc của tao mới còn sống. Số lượng anti fan của tao và mày đều lọt top của Việt rap, nhưng tao không quan tâm. Tao chỉ muốn làm những gì mà thằng Thế Anh lúc nhỏ đã từng muốn mà thôi". Nói chuyện với nó mà cứ như nói chuyện với bản thân mình, đúng thật là thằng nhóc bên trong hắn cũng chả ổn như những gì hắn thể hiện. Hắn xoa đầu nó trong vô thức, tóc tẩy mà cũng mềm phết.

Nó ngớ người, không biết vì câu trả lời của hắn hay vì cái xoa đầu này ấm áp quá. Phải rồi, tại sao nó lại ghét hắn, hắn giàu có nhưng cũng đâu phải ngồi không mà có tiền. Chính nó cũng đã từng viết thằng con trai của giám đốc cũng có ông bà già làm nai lưng. Vậy nó diss Andree lúc xưa là lỗi của nó, nó sai thật. "Tao xin lỗi, tao hơi quá khích với mọi chuyện". Mười năm rồi, hắn cũng chả còn mấy cảm xúc với lời nó diss hắn năm đó. Nhưng hắn cũng cảm thấy xao động vì lời xin lỗi của nó, biết bao người chửi hắn, ganh ghét hắn nhưng được mấy ai cảm thấy có lỗi với hắn cả. Đúng là thế giới diệu kì, lòng người cũng diệu kì.

"Mà sao lúc nãy mày lại ngồi ngoài đường vậy" Andree cũng là một người cố chấp, câu hỏi này lúc nãy chưa nhận được câu trả lời thì bây giờ phải có. "Tao không biết nữa, tao đã quá mệt mỏi với đống công việc. Tao muốn được mọi người thấu hiểu nhưng tao lại không biết tao muốn điều đó với mục đích là gì. Tao như một con thiêu thân, chỗ nào có ánh đèn là tao lao vào. Cứ thế mà tao ngồi bần thần ở lề đường và rồi gặp mày." Giờ ngồi ngẫm lại thì Bảo thấy mọi chuyện vẫn như thường ngày mà, mỗi lần nó gặp áp lực nó cũng hay lang thang như vậy, chỉ khác là hôm nay nó gặp Thế Anh. Khi Thế Anh quan tâm nó, Bảo đột nhiên muốn có cảm giác giận hờn một chút. Tại sao biết bao lần đau khổ mà không có ai an ủi nó, tại sao bây giờ hắn mới xuất hiện. Mặc dù cảm xúc lúc đó rất vô lý nhưng nó cũng chẳng thèm lý giải.

Thấy nó im lặng xoắn xuýt, Thế Anh để cho nó một không gian tĩnh lặng.

"Tới rồi, xuống xe đi" cuối cùng thì cả hai đã hạ cánh tại Vũng Tàu. Thế Anh chọn một bờ biển vắng, chỉ thấy đá và nước biển cuồn cuộn. Trời vẫn chưa sáng hẳn nên cả hai chỉ có thể dựa vào ánh đèn pin điện thoại mà trèo lên mỏm đá. Với cái người không thường chơi thể thao như Bảo thì bộ môn leo trèo này quả thật là làm khó nó. Nó cứ leo rồi trượt, vài lần còn chới với như sắp ngã đập đầu tới nơi. Hết cách, Thế Anh nắm lấy cổ tay Bảo mà dẫn theo bên mình. Cổ tay nó không phải dạng mảnh khảnh, vừa đủ một bàn tay hắn. Nó cũng thấy ngại lắm, từ đêm đến giờ hắn có nhiều hành động thân mật mà nó lại là kiểu người dễ cảm động vì những điều nhỏ xíu xiu đó. Ừ thì Thế Anh làm nó rung động mất rồi.

Chọn lựa mãi mới có được chỗ ngồi có vẻ ổn, mặt trời cũng đã lấp ló nơi chân trời. Vài nét mây mơ hồ dần hiện lên trong bầu sương mù trắng như sữa pha thêm chút ánh hồng do mặt trời chiếu vào. Cả Thế Anh và cả Thanh Bảo đều muốn tận hưởng khoảnh khắc này cách trọn vẹn nhất. Ngẩn ngơ trước vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên, lòng người bỗng thấy thổn thức. Bỗng có cảm giác muốn được yêu thương, được ai đó trân trọng. Hai bàn tay cứ xích thêm chút, một chút nữa để rồi bàn tay lớn phủ lên bàn tay nhỏ. Không tình như một cái nắm tay nhưng Bảo cảm thấy bàn tay Thế Anh lúc này đang phủ lên cả trái tim, cả tâm hồn của nó. Cho nó cảm giác an toàn, tin tưởng tuyệt đối.

"Bài hát lúc nãy trên xe tên gì Bảo" hắn không giải thích gì về hành động của mình. Thế Anh chỉ làm những gì mà trái tim hắn mách bảo mà thôi. Hắn biết rằng mình không thể thoát khỏi con báo hoa nhỏ này đâu. "Bài....Tôi và em" nó không biết tại sao lại bật bài nhạc này, phải chăng từ lúc Thế Anh đồng ý chở nó đi biển thì nó đã biết người này có thể giúp nó bước ra khỏi cái hố sâu của bản thân.

"Ừ, tôi và em" giọng hắn ấm áp lặp lại lời nó rồi phủ trọn bờ vai của nó trong cái ôm siết. Bờ vai hắn kiên cố lắm, một bờ vai sẽ đem lại sự an toàn vững tin cho nó trên hành trình sắp tới. Vầng thái dương dần nhô lên trên mặt biển, mang theo chút ánh sáng dịu dàng, len lỏi vào từng ngóc ngách trong phòng như muốn gọi cả hai tỉnh lại trong cơn cuồng si. Tôi và em và bình minh

Tôi và em
Giống như hai người điên đang cuồng si giữa những bộn bề đời
Lặng lẽ đổi thay nơi ngày mai

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip