Mindfulness

biển đối với thanh bảo là nơi để về hay nói cách khác thì khi đến với biển, cậu như đứa con xa được trở về nhà vậy. ngôi nhà này, nơi duy nhất có thể khiến lòng cậu lặng yên trước những cơn sóng trào, cuồn cuộn và giận dữ tựa hồ con quái thú hung ác là cuộc đời thối nát đang chực chờ nuốt chửng cậu từng ngày. sóng của biển có khi dữ dội, có khi dịu êm, khi thì ồn ào, khi lại lặng lẽ, cái sắc thái biến chuyển ấy là thứ lung linh và đẹp đẽ khác hẳn với cái u tối, mịt mờ, xấu xa ở tận dưới đáy nơi con sóng đời luôn hả hê giày xéo vô tội vạ, thứ mà thanh bảo dụng công muốn chiếm đoạt lấy làm của riêng để xoa dịu đi cơn sóng lòng cuộn chảy ngược ra từ đôi mắt, len lỏi vào tâm can hóa đá nặng trĩu đè lên tâm hồn mỏng manh sớm đã vỡ vụn tự bao giờ.

thói đời là vậy, phàm cái gì làm mình đau, mình càng muốn tránh né thì nó lại càng đến nhanh hơn, đau hơn và rỉ máu hơn. thanh bảo cũng vậy, cậu bị nó bủa vây hàng ngày, hàng giờ, đã từ rất lâu rồi, chưa giây nào, phút nào cậu được yên thân với nó, với cái mớ suy diễn tàn tật và ngu dốt của chính mình cả.

với một người khát khao có một tình yêu trọn vẹn, thanh bảo như con thiêu thân lao vào cái thứ huyễn hoặc ấy mà đánh mất đi cả chính mình để rồi khi nó hóa lưỡi dao sắc một đường đâm thẳng vào tim cậu, khi ấy cậu đã chết ở tuổi hai mươi năm, một độ tuổi vừa đủ mà nhiều người cho rằng thích hợp để gieo mình hòa vào biển lớn. năm nay, thanh bảo vừa tròn ba mươi tuổi, năm năm trôi qua nhạt nhẽo là vậy, về với biển ở đất mĩ, nơi miền đất hứa hoa lệ vun đắp bao mơ ước của tuổi trẻ và vùi dập chúng một cách không thương tiếc gì, thanh bảo chỉ đơn thuần là ngắm nhìn. về với biển đất việt, nơi quê hương yêu dấu, mọi đau đớn như có hơi men làm cậu mất đi sự tỉnh táo, chỉ còn lại ở đó là một cậu nhóc đang gào thét, vật lộn và tứa lệ ra biển " đen " mà thôi.

những tưởng thời gian của cậu cứ chết dần chết mòn theo cách nhạt nhẽo như thế cho đến khi bùi thế anh xuất hiện. nói sao nhỉ ? gã như một cây kẹo mút mà cậu dùng hết may mắn cả đời này để có được vậy, càng mút cậu càng cảm thấy thật ngọt. chỉ với vài tuần ngắn ngủi đó thôi, dường như mọi sự tổn thương và thiếu thốn bao năm ròng nơi trái tim cậu được bù lấp hết thẩy, thậm chí là dư dả đến độ nứt đố đổ vách.

thanh bảo yêu lắm cái cảm giác này, cái cảm giác hạnh phúc của mỗi sáng thức dậy được nằm trong vòng tay ấm áp của gã, cái cảm giác vui sướng khi được ngắm nhìn gã, được gã ôm hôn và cưng chiều hệt như một đứa trẻ không thể thiếu hơi mẹ của nó. cậu yêu lắm nhưng cậu cũng sợ lắm, cái ám ảnh về quá khứ đen tối kia là tảng đá lớn che lấp cậu, cản bước cậu dám liều lĩnh vượt quá ngưỡng cửa được gọi là giới hạn duy nhất trong lòng mình.

" thế anh ơi.. "

" ơi anh đây "

" giả sử nếu có một ngày em đột nhiên biến mất tăm khỏi cuộc đời anh thì anh có đi tìm em không ? "

bùi thế anh im lặng, gã là người nhạy bén cực kỳ, nghe thì là giả sử đó nhưng với ngữ điệu của thanh bảo, gã dường như cũng mơ hồ đoán được mình sắp mất đi một điều quan trọng trong đời.

" thế cưng có muốn anh đi tìm cưng hay không ? "

" ơ, là em đang hỏi anh mà, sao anh lại hỏi ngược với em làm gì ? "

" để biết ý em. "

nụ cười trên môi thanh bảo dần sượng hẳn, cậu biết gã là người thông minh, chỉ là không ngờ gã lại bắt bài của cậu nhanh đến vậy, có thể nói gã là người duy nhất cho đến hiện tại làm được điều khó nhằn ấy. sở dĩ bùi thế anh bắt sóng nhanh là bởi hai người dù ít dù nhiều cũng đều phải trải qua một nỗi đau giống như nhau, một sự mất mát quá lớn không thể bù lấp được. chỉ khác là gã đã vĩnh viễn mất đi còn cậu thì... gã không dám chắc nữa.

" nếu cưng muốn anh tìm, anh sẽ tìm cho đến chết còn nếu cưng không muốn anh tìm, thì cho đến chết anh cũng không tìm. "

thanh bảo triệt để động lòng rồi, lầm đầu tiên cậu gặp được một người như gã trong đời, một người chỉ một lòng muốn chiều theo ý cậu, mặc cho bản thân đau đớn thế nào cũng chỉ muốn làm mọi thứ có thể để cậu cảm thấy vui, cảm thấy hạnh phúc.

" thế anh đừng tìm em nhé, nếu có ngày đó, em thật lòng muốn anh tìm được hạnh phúc thuộc về mình ý. "

" anh tìm thấy rồi. "

bùi thế anh mỉm cười xoa đầu thanh bảo, hạnh phúc trong lòng mình, gã tìm thấy từ lâu rồi.

" anh ơi em đói. "

thanh bảo bắt đầu bật công tắc mè nheo với gã rồi, cũng phải thôi, khi đói, còn mèo này đột nhiên trở nên đáng yêu kinh khủng làm gã không thể kìm được.

" hôm nay dẫn cưng đi ăn bánh khọt, chịu không ? "

" dạ chịu. "

bùi thế anh vui vẻ bế cậu đi tắm rồi thay đồ xuống lầu chuẩn bị dắt cục cưng đi ăn sáng. nhưng lần này, thanh bảo không cho thế anh lái ô tô, cậu muốn gã chở mình bằng xe đạp cơ.

" cưng nói thật đấy à ? từ đây đến đó tận năm cây số đấy. "

" chỉ là một con số thôi mà, đường xa bao nhiêu thì chứng tỏ anh yêu em bấy nhiêu. "

thanh bảo cười tươi rói, đôi mắt híp lại cùng giọng nói lanh lảnh khiến bùi thế anh muốn từ chối cũng chẳng nỡ nào. gã thở dài một hơi rồi ra hỏi nhỏ bác bảo vệ khách sạn để mượn chiếc xe đạp của bác. tại sao gã không thuê hay mua đứt luôn một cái nhỉ ? vì thanh bảo muốn như vậy đấy, cậu thích chiếc xe đạp cũ kĩ của bác lắm, cậu nói nếu được chở đi chơi trên chiếc xe ấy thật tuyệt biết bao.

ở đằng xa ấy, bác bảo vệ râu tóc đã hoa râm ái ngại nhìn người đàn ông lịch lãm và sang trọng trước mặt, chỉ là bác đang nghi ngờ không biết gã có thật sự là biết đi xe đạp hay không chứ bác cũng chỉ có mỗi nó là phương tiện để đi làm, nếu lỡ không may gã làm hỏng, bác cũng không dám đòi bồi thường. thấy vậy, bùi thế anh cũng chỉ biết cười bất lực, con mèo nhà gã bướng lắm lại còn đang đói nữa, nếu thực không mượn được là coi như tới số rồi.

" bác cứ cho cậu ấy mượn đi, nhìn thế thôi chứ ngài chủ tịch đây là tay đua xe đạp thứ thiệt đấy. "

vẫn là anh bếp trưởng ngày nào mặt mũi uy tín hơn, bác bảo vệ nghe vậy cũng yên tâm phần nào chứ giờ bảo bác nói không cho mượn, móc ruột, móc gan ra bác cũng không dám, bác còn phải nuôi bản thân nữa.

" cảm ơn bác ạ. "

" dạ vâng.. cậu đi cẩn thận. "

bùi thế anh vui vẻ cúi đầu chào rồi tự hào cưỡi con ngựa chiến đi đến trước mặt cậu. thanh bảo đột nhiên cảm thấy gã hợp với nó một cách lạ thường, tuy gã giàu nhưng lâu lâu gã mới đụng tới mấy đồ như vest hay suit lắm, chủ yếu là mặc áo phông cho thoải mái mà toàn năm sáu bảy triệu một cái không thôi, nhìn thì đơn giản nhưng độ bóng bẩy lại chẳng thua kém ai.

cái gió lạnh của biển lúc sớm mai lùa vào khiến cậu cảm thấy khoan khoái vô cùng, cậu yêu lắm cái cảm giác này, nó tê dại, rân rân mà sướng tới điên người. thật sáng suốt mỗi khi buồn chán hay vui vẻ đều đến với biển xanh để quẫy đạp cho khuây, cho khỏa lấp đi những vết rạn nứt từ thẳm sâu nhất nơi mỏng manh dễ vỡ vụn như hàng ngàn tinh thể thủy tinh.

" anh nghĩ sao nếu em gợi ý cho hai người kia tổ chức lễ cưới ở nơi này ? "

thanh bảo cười mỉm, vòng tay qua ôm eo gã thật chặt, áp má đặt lên tấm lưng vững chãi kia mà thủ thỉ.

" không vội, cậu ta còn chưa cầu hôn anh bé nhà này đâu. "

" chưa chứ đâu phải không đâu ? "

bùi thế anh đột nhiên dừng lại, đá chân trống xe xuống rồi đi đến trước mặt cậu, một chân đặt góc 90 độ, một chân khuỵu xuống cho dễ nói chuyện.

" cưới xin là chuyện cả đời, không phải đơn giản cứ yêu nhau là được đâu cưng. huống hồ là mỗi hành động lời nói của họ đều bị rình rập hàng ngày để chúng bắt thóp làm content đăng báo. "

" chỉ là cưới thôi mà cũng phải suy nghĩ nhiều đến vậy sao ? đơn giản là đăng kí kết hôn và lén tổ chức lễ cưới nhỏ với gia đình bạn bè thôi không được à ? "

" đương nhiên là được, nhưng anh tin rằng với cái nư của em trai cưng chắc chắn cậu ta nếu đã cưới phải làm hoành tráng nhất có thể chứ không chịu làm lén lút như cưng nghĩ đâu. anh andree cũng là người ưa náo nhiệt, làm sao chịu tổ chức nhỏ ? "

thanh bảo bĩu môi, cậu thấy gã nói đúng thật, với cái tính thích hào nhoáng và xa hoa như hai người kia, cỡ nào mà chịu làm mọi thứ trở nên basic cho được.

" thế anh có muốn cưới em không ? "

nụ cười trên môi bùi thế anh lập tức tắt ngúm, gã lặng mặt trầm tư mà không để ý đôi tay mình đã buông đôi tay cậu ra, thõng xuống từ bao giờ. thanh bảo bấy giờ cũng không chỉ nổi, cậu cảm thấy hụt hẫng lắm đâu cậu biết đó chỉ là một câu nói đùa, vậy mà phản ứng của gã lại..

" không... không đói nữa, em muốn đứng ngắm biển chút, anh cứ đi ăn trước rồi quay lại đón em cũng được. "

nói rồi thanh bảo đi thật nhanh về phía xa kia, cố gắng để gã không thấy cậu đang cố kìm nén để không cho nước mắt mình rơi xuống. thanh bảo tự cảm thấy bản thân mình cũng quá ảo tưởng rồi, mới yêu một tháng hơn mà cưới xin cái gì chứ, tự dưng lại đi hỏi gã câu vô tri nữa vậy vừa buồn vừa xấu hổ nữa.

một lần nữa khi thấy bùi thế anh đạp xe đi ngày càng xa khuất mắt tầm nhìn, thanh bảo thực sự không kìm nổi nữa nhưng bản thân cậu lại chẳng thể khóc được, chỉ là vẻ mặt buồn thảm đến đáng thương mà thôi. cậu ngắm biển, nhớ đến biển và nhớ về cả mười năm trước ấy, cũng từng có một người yêu cậu giống như cái cách gã yêu cậu ở hiện tại. thời điểm ấy, cậu có tất cả mọi thứ của một người hạnh phúc khi yêu có được ngoài trừ một lời ngỏ. yêu nhau bảy năm không một lần được đề cập đến chuyện công khai chứ đừng nói là về ra mắt gia đình hay cưới xin để đổi lại là sự ruồng bỏ vô tình từ người ấy. tàn nhẫn hơn là chỉ sau đó vài tháng, cái người mà cậu từng yêu đến chết đi sống lại đó đã lên xe hoa cùng một người khác.

chỉ là nghĩ lại cái quá khứ đau buồn ấy, cậu liền ngồi sụp xuống không dám nhìn mặt biển xanh kia nữa. đối với cậu, có một loại chấp niệm đau đớn mang tên người cũ khi nơi cậu yêu thích nhất là biển xanh cũng là nơi nhấn chìm cậu xuống tột cùng của khổ đau.

" mày nghĩ gì vậy hả bảo ? thế anh và người đó là hai người hoàn toàn khác nhau, thế anh của mày tốt hơn nhiều, sao lại so sánh khập khễnh như vậy cơ chứ ? "

" nhưng anh ấy thật sự đã đi rồi... "

thanh bảo úp mặt mình xuống co người lại một góc mà suy tư, đi cũng tốt, đằng nào thì bản thân cậu cũng chẳng thể ở lại lâu hơn được nữa. bray đã đúng, rồi cậu sẽ phải trở về đúng nơi cậu nên ở mà thôi, vậy mà cậu cứ cố chấp hi vọng. mong mỏi được điều gì ở gã chứ, sự cưng chiều hư ảo đó dường như đã làm cậu quên mất rằng, gã và cậu là cùng một loại người, cùng tần số, cùng dấu, cùng đẩy nhau mà thôi.

nào, về thôi, không nên nấn ná quá lâu ở chỗ hoàng hôn tàn..

________________________________________________________________________________

đăng vì thích thôi chứ chắc không còn mấy ai đọc nữa đâu :((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip