CHƯƠNG 33: ĐÁNH MẤT....

Đã hai ngày kể từ khi tiễn đưa Khắc Hiếu quay trở lại đất Mỹ. Màn đêm cứ thế bao trùm khoảng trời mênh mông, căn nhà vẫn giữ bầu không khí náo nhiệt xuất phát từ bọn nhóc siêu quậy. Thanh Bảo dùng bắp đùi của Thế Anh làm gối, bản thân chán ngán vì hầu như ngày nào cũng xảy ra cuộc tranh đấu các quần đùi. Em há to miệng ngậm lấy miếng táo đã được ghim sẵn từ cái nĩa trong tay hắn, khoang miệng vừa nhai vừa càu nhàu:



- Có hai cái quần mà cũng tranh, muốn hưởng thụ cũng chẳng yên với mấy đứa này.



- Kệ tụi nhóc đó đi, em muốn ăn gì nữa không?



Thế Anh theo thói quen khó chữa là vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của tiểu bánh bao. Thanh Bảo híp mắt suy tư, mặc dù lúc sáu giờ tối em cũng vừa mới ăn cơm cùng mọi người xong xuôi, cơ mà hiện tại đang là chín giờ tối và sau câu hỏi của ông chú, bao tử Thanh Bảo bỗng chốc trống rỗng.



- Tự nhiên em thèm bún bò, chú có thể mua giúp em không? Cái quán gần chợ Lớn bán ngon nhất luôn.



- Ừm, ở nhà chờ tôi một tí. Tôi mượn xe Honda của thằng Hùng mới mua nhanh cho em được.



Thế Anh đứng dậy khoác một lớp áo ấm bên ngoài, thằng Hùng ném cho hắn xâu chìa khoá rồi tiếp tục cãi cọ cùng tụi kia. Thế Anh nhún vai cười trừ, quả thật sống chung với mấy đứa suốt ngày cãi lộn như chó với mèo cũng khá nhộn nhịp ấy chứ. Hắn khoá cửa chính chặt chẽ vì sợ sẽ có trộm vào nhà dù bên trong vẫn có người và lên ga chạy đi.



Tầm một lúc, Thanh Bảo vốn đang nằm trên ghế sofa, miệng vẫn nhai vài miếng táo lót dạ nhằm chờ đợi ông chú nghiêm túc mang về phần ăn em vừa dặn. Bỗng em phát giác được gì đó, mắt trái giật liên hồi báo hiệu sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra. Thanh Bảo ngồi bật dậy quan sát tình hình xung quanh, đám nhóc kia đã dừng hẳn cuộc tranh luận, có vẻ như chúng nó cũng có cảm giác giống hệt em.



- Đại ca, anh.... Cái cảm giác rợn người này là sao?



Thằng Hải nhăn mặt xoa xoa mu bàn tay, đáng lẽ bầu không khí phải ấm áp, vui vẻ nhưng đột nhiên lại trở nên ớn lạnh. Thanh Bảo nghiền ngẫm, thú thật trong lòng em cũng dâng lên cõi cảm xúc vô cùng bất an. Thế Anh chỉ vừa mới rời đi cách đây không lâu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chắc chắn hắn sẽ không thể về kịp lúc. Bất chợt ở sau vườn có tiếng động gây sự chú ý của tập thể, Thanh Bảo bèn nói:



- Long với Hải, hai tụi mày ra sau vườn kiểm tra xem. Tuy giờ này mới khoảng chín giờ tối nhưng nguy cơ trộm đột nhập vào nhà khá cao đấy.



- Nếu là trộm thì em sẽ đấm nó ra bã.



Thằng Long kéo áo thằng Hải nhanh chóng đi ra sau vườn, trong phòng khách chỉ còn lại bảy người. Tuy Thanh Bảo đã cố không cho đầu óc suy diễn đến tình huống xấu nhất, song ruột gan càng gợn sóng nỗi bồn chồn lo lắng, cái cảm giác run sợ này giống hệt như khi em còn nhỏ dại.


- Anh Bảo, ở đằng kia…


Thanh Bảo thoát khỏi dòng hồi tưởng yếu đuối chết tiệt đó, em nhìn theo hướng chỉ tay của thằng Đạt, đôi mắt mở ra bất ngờ, tâm trí bấn loạn khi trông thấy hai gã đàn ông dị hợm toàn thân diện bộ đồ đen kín đáo, trên vai vác theo thằng Long và thằng Hải. Bọn chúng tiến gần về phía em, tiện tay ném hai thân xác bất tỉnh nhân sự xuống sàn, cơ thể Long và Hải bầm dập, trên trán chảy dài dòng máu đỏ.


- Long, Hải!!!


Tụi nó gấp gáp lay người thằng Long và Hải, hay đứa đấy chẳng động đậy hay nói năng, đôi mắt chỉ hé mở rồi nhắm chặt, từ trên xuống dưới cơ thể chúng không có chỗ nào là không bầm tím rỉ máu. Thanh Bảo trừng mắt căm phẫn nhìn hai kẻ ung dung phủi những vết bẩn trên tay. Một trong bọn chúng điềm đạm cất giọng:


- Cậu chủ, mau theo chúng tôi về!


- Nếu tao nói không thì sao?


- Hai tên rác rưởi đấy chính là lời cảnh báo của chúng tôi.


- Mấy đứa canh chừng Long với Hải đi, anh sẽ giải quyết bọn này.


Thanh Bảo nghiêng đầu căn dặn, em không muốn bất cứ người nào luyên lụy đến chuyện của riêng em, và em biết rằng người bố dượng độc tài ấy sẽ không dung tha cho những ai xen ngang kế hoạch của ông. vừa dứt lời, cả hai tên sát thủ liền lao vào cùng một lúc, đôi bên quyết liệt giao tranh nhưng có điều phần thiệt nghiêng về phía Thanh Bảo nhiều hơn. Trong khi bọn chúng là sát thủ nguy hiểm từng thực hiện vô vàn phi vụ khét tiếng. Còn em cũng từng được bố dượng chính hay thả vào khu rèn luyện cấp cao nhưng hơn mười một năm nay, tần suất va chạm đánh đấm rất ít. Đột nhiên một tên dùng bột gì đó ném về Thanh Bảo, em phản ứng rất nhanh nên né kịp, dùng bàn chân đạp mạnh vào lòng ngực tên đó. Thanh Bảo tập trung nhớ lại chiêu thức võ thuật Muay Thái mà Thế Anh từng dạy cho em trước kia, Thanh Bảo nhếch mép, những cú đấm mạnh bạo và đầu gối tấn công liên tục vào be sườn, bụng, hông từng tên một. Bọn chúng chợt lùi lại vài bước, tên nọ nở nụ cười thống khoái, có thể nói đây là lần đầu gã có một trận đấu nghiêm túc như thế này, bí mật hạ sát nhanh gọn đôi khi sinh ra nỗi nhàm chán. Tên đó khoanh tay cất giọng trào phúng:



- Mày giải quyết sáu tên mềm yếu kia đi, còn cậu chủ kính mến phải để chính tay tao xử.


- Mày tham quá rồi đó Minh Lai, nhưng không sao cả, chơi đùa với bọn nhóc đó cũng khá vui đấy.



Thanh Bảo tức giận định lao vào kẻ sắp làm hại những đứa em của mình nhưng em đã bị tên Minh Lai chặn đường, khuôn mặt Thanh Bảo vì điên tiết mà nổi đầy gân xanh trên trán, khuôn miệng gào rống:


- Mẹ kiếp ! Tụi mày không được động vào bọn nó.


- Thế cậu chủ phải bước qua xác Minh Lai tôi trước đã.



Cả hai tiếp tục cuộc giao tranh kịch liệt, giờ đây Thanh Bảo chẳng thể tập trung tung đòn đánh triệt hạ như ban nãy. Tên còn lại đang không ngừng hạ từng đứa một, bọn nó quyết liệt chống trả nhưng chẳng đủ sức. Em đau xót khi chứng kiến tụi nó ngã khuỵu trên nền đất, ôm đầu hứng chịu những cú đạp trời giáng.



- Cậu mất tập trung quá rồi đấy.



Thanh Bảo hứng trọn cú đấm vào mặt của Minh Lai, tầm nhìn em trở nên choáng váng, đôi chân chao đảo cố đứng vững. Thanh Bảo dùng tay áo lau nơi khóe miệng đã xuất hiện vài giọt máu, em dùng sức lao thẳng đến đối thủ, sử dụng khuỷu tay nhắm vào đôi mắt của địch, cho đến lúc Minh Lai né thành công chiêu đấy, em liền vung nắm đấm tay còn lại vào đốt xương sườn thứ mười một khiến gã hét lên đau đớn.



Thanh Bảo mệt mỏi thở hổn hển, em đã mất quá nhiều sức cho trận đấu này. Minh Lai khụy gối, bàn hay ôm lấy phần xương sườn đã gãy, ngũ tạng bên trong như bị rối loạn. (Huyệt Chương môn là điểm huyệt nằm ở vị trí đầu xương sườn thứ mười một, lực tác động mạnh gây tổn thương đến ngũ tạng, làm rối loạn chức năng đến các tạng, gãy xương sườn.)



Trông thấy gã đồng đội trọng thương, kẻ nọ tặc lưỡi lắc đầu, kết thúc cuộc chơi sớm không phải điều hắn muốn. Tên đó bèn rút ra khẩu súng giảm thanh chĩa thẳng vào đám người nằm liệt dưới nền đất lạnh.



Em ngớ người bất động tại chỗ, dòng máu đỏ tuôn trào từ những đứa em mà bản thân hết mực yêu thương, chỉ vỏn vẹn một đêm, tất cả đều chìm trong vũng máu oan trái. Một ít máu bắn văng lên khuôn mặt tái mét của em, Thanh Bảo vì kinh hãi mà trở nên vô hồn, em mong rằng đây chỉ là cơn ác mộng nhất thời mà thôi. Tinh thần Thanh Bảo rơi vào khủng hoảng, em vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà, hai bàn tay ôm đầu cố chối bỏ sự thật cay nghiệt trước mắt.



Đột nhiên Thanh Bảo cảm thấy lòng ngực đau nhói, em lia mắt nhìn xuống người, mũi dao của Minh Lai ghim sâu vào da thịt, máu đỏ cũng bắt đầu nhiễu giọt. Bên tai nghe thấy giọng nói cợt nhả của hai kẻ sát nhân tàn độc:



- Mày ác thật, cậu chủ mà mày cũng dám ra tay?



- Trong từ điển của tao không chứa chấp hai từ khoan dung.



Tầm mắt Thanh Bảo nhoè dần, em không đủ sức để đánh trả khi tên nọ vác cơ thể em lên vai, đầu óc cơ hồ mất đi nhận thức. Bọn chúng tắt cầu dao điện làm cho cả căn nhà chìm vào bóng tối, bước chân hiên ngang rời đi để lại khung cảnh rợn người.


- Th...Thế Anh…


•••


Thế Anh trong tay xách bịch bún bò nóng hổi, tâm trạng vui vẻ mở cửa tiến vào nhà, đáng lẽ hắn sẽ về sớm như thời gian dự định, cơ mà bỗng nhiên tiệm bún bò đêm nay đông người, buộc Thế Anh phải đứng chờ lâu. Bỗng dưng cảnh tượng bên trong tối om làm cho hắn phải khựng lại. Nhờ vào ánh trăng chiếu rọi, Thế Anh trông thấy đám nhóc đột nhiên nằm sõng soài ra đất, hắn lần mò công tắc cầu dao điện ngay bên tường rồi bật lên, cảnh tượng kinh hoàng trước mắt khiến Thế Anh bàng hoàng, bịch bún bò trên tay rơi xuống sàn nhà.



Dòng máu chảy ướt đẫm, khuôn mặt từng người một đều tái nhợt khó coi, đôi mắt hắn láo liên cố tìm kiếm bóng dáng cục bột trắng nhưng chẳng thấy đâu. Thế Anh hoảng, thật sự hoảng, tay chân run cầm cập sờ vào người thằng Hùng và những đứa khác.



" Nhịp tim vẫn đập." Đó là những gì hắn nghĩ trong đầu khi đã xác định bọn nó vẫn còn sống, chỉ là hơi thở dần trở nên yếu đi. Thế Anh móc điện thoại trong túi quần nhấn nút gọi Tất Vũ, thầm cầu mong anh sẽ nghe máy.



- Anh gọi em có chuyện gì không?



Đầu dây bên kia cất giọng đều đều, Tất Vũ không nghĩ rằng giờ này Boss sẽ gọi cho anh đâu vì hầu như đây là khung giờ vàng của cậu nhóc cùng ông anh chơi game liên quân. Bên tai nghe thấy giọng nói của Tất Vũ, hắn nóng nảy cất lời:



- Bên tôi xảy ra chuyện rồi, thời gian gấp rút, cậu cử vài đứa thuộc hạ đến chỗ tôi mau! Gọi thêm xe cứu thương đến nữa.


- Tuân lệnh!


Thế Anh cúp máy, hắn lật đật chạy lên phòng tìm kiếm hình bóng thiên thần nhỏ, nhưng lục tung cả căn nhà, kết quả vẫn là con số không tròn trịa. Thế Anh tuyệt vọng vô lực quỳ rạp xuống nền đất ôm đầu tự trách bản thân mình vô tích sự, bàn tay vì tức giận mà đấm liên hồi vào cạnh bàn thủy tinh đến mức bật máu, đến cả lời hứa bảo vệ cũng chẳng thể hoàn thành.


- Th...Thái Anh


Đột nhiên có giọng nói thều thào gọi tên mình, hắn ngước mặt nhìn về hướng giọng nói phát ra. Thằng Duy cố gượng ngồi dậy nhưng bất thành, nơi vùng bụng bị viên đạn ghim vẫn còn tràn máu đỏ, nó hiện tại còn sống chính là một kỳ tích. Thế Anh hớt hải bò lại gần thằng Duy, trông thấy nó rưng rưng nước mắt, khuôn miệng mếu máo kèm chất giọng uất nghẹn nói:



- Anh Bảo....anh Bảo bị người xấu bắt đi rồi anh ơi. Em vô dụng quá, em không đủ mạnh để cứu anh Bảo.



Thằng Duy không ngăn được tuyến lệ mà bật khóc. Người anh cả mà nó trân quý, đại ca của nó bị kẻ khác đâm một nhát đau thấu trời, bị hai kẻ xa lạ đem đi trong khi bản thân nó chỉ biết nằm đau đớn dưới sàn, thâm tâm kêu gào trong vô vọng. Thằng Duy chưa từng căm hận bản thân mình như bây giờ, chỉ vì nó yếu đuối, nó là gánh nặng, chỉ vì nó không đủ sức mạnh để kề vai sát cánh cùng đại ca. Hiện tại thằng Duy không đủ sức để kêu gào khóc lóc nữa, vết thương ngay bụng khiến đầu óc nó choáng váng, cảnh vật trước mắt nhoè đi, đôi mắt dần nhắm lại, nó thực sự đã đến cực hạn thật rồi.



Thế Anh thực hiện thủ pháp cầm máu tạm thời cho đám nhóc ấy. Khoảng tầm mười phút sau, tiếng còi xe cứu thương dừng trước nhà, bọn nó được khiêng vào xe và nhanh chóng đến bệnh viện. Lại có thêm hai chiếc Mercedes đậu ngay cửa chính, bước xuống chính là Tất Vũ cùng vài tên thuộc hạ tiến vào phòng khách. Chứng kiến nền nhà chỉ toàn máu và máu, anh nhăn mặt vì mùi máu tanh nồng.


- Boss, chuyện này là sao?


- Tôi không biết, tình huống xảy ra lúc tôi đi mua đồ ăn cho Thanh Bảo. Vừa về thì chuyện đã thành ra như này.


- Vậy Thanh Bảo giờ đang ở đâu?


- Em ấy bị kẻ lạ bắt đi rồi…



Thế Anh bần thần cả người ngồi trên ghế sofa, cảnh huống diễn biến quá bất ngờ khiến hắn chẳng thể đề phòng trước. Lẽ ra hắn nên bên cạnh em mới đúng, hoặc nếu như hắn về sớm hơn thì mọi chuyện sẽ khác. Càng chẳng thể ngờ rằng Bùi Thế Anh lầm lỡ đánh mất thiên thần nhỏ trong một đêm trăng sáng. Hắn trở nên điên cuồng đập mạnh xuống bàn, đôi mắt đục ngầu vì giận dữ, tâm trí hắn giờ chỉ có hình bóng người thương, Thế Anh nhất định phải mang Thanh Bảo trở về bên cạnh mình. Hắn quay sang nhìn Tất Vũ ra lệnh:



- Tập trung thuộc hạ lục soát mọi ngóc ngách trong thành phố và ngoại thành, bằng mọi giá phải tìm được Thanh Bảo! Nhớ đừng gây náo loạn cho người ngoài đấy.


- Em biết rồi, anh cũng nên tịnh tâm lại đi.


- Ừ.

Những kẻ khiến người hắn yêu phải đau đớn, Thế Anh thề sẽ cho bọn chúng nếm trải gấp trăm lần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip