Chương 20
Bảo lấy lại bình tĩnh, từ từ chậm rãi đọc hết bức thư. Tuy bức thư không quá dài nhưng cậu đã đọc rất lâu, mỗi câu từ mà Thế Anh viết ra đều khiến Bảo phải suy ngẫm rất nhiều...
Không biết trôi qua bao lâu Thế Anh bước vào phòng: "Này còn tài liệu nào nữa không để tôi đem...". Cậu nhìn thấy trong tay Bảo đang cầm một mảnh giấy, tất nhiên là cậu nhận ra vì mảnh giấy đó là do cậu viết... Đang trong lúc không biết phải làm gì tiếp theo thì thật may là Bảo đã chủ động lên tiếng trước: "Cái này...cậu có đưa nhầm cho tôi không?"
Thế Anh bình tĩnh trả lời: "Không nhầm".
"Vậy là cậu...th-thích con trai...?". Bảo rụt rè đặt câu hỏi cho Thế Anh.
Thế Anh giữ đúng thái độ kiên định để đáp lại: "Đúng. Nhưng đúng hơn thì là tôi thích cậu".
Câu trả lời này chính xác là một lời bày tỏ, nó đã thành công làm cho Bảo không biết phải trưng ra phản ứng gì tiếp theo, bây giờ trong đầu cậu chỉ có sự rối bời là hiện lên rõ ràng nhất...
Lúc này đây kí ức về năm học cấp 3 đầu tiên khi Bảo còn ở Mỹ bắt đầu hiện lên, từ lâu cậu vốn luôn biết bản thân mình là một người khác biệt, không chỉ ở vẻ bề ngoài mà còn là ở bên trong tâm hồn. Bảo biết bản thân mình thích con trai và cậu cũng từng có để ý đến một bạn học cùng lớp.
Có một ngày cậu quyết định sẽ bày tỏ tình cảm của mình với người đó, được thì ăn cả ngã thì về không... Và rồi Bảo đã ngã một cú rất đau, đó là một cú ngã khiến cậu ám ảnh cho đến tận bây giờ. Bảo không chỉ bị người đó từ chối mà chuyện cậu là người đồng tính cũng bị đối phương đem đi lan truyền khắp nơi, mọi người xung quanh bắt đầu kì thị rồi bắt nạt cậu cả về thể xác lẫn tinh thần, Bảo từng đăng kí thi chạy marathon nhưng gần đến ngày thi cậu bị những người đó bạo hành đến mức xém gãy cả chân, cũng may là có giáo viên phát hiện nên đã ngăn chặn được bi kịch xảy ra, nhưng vì đã bị thương nên nó cũng ít nhiều ảnh hưởng đến kết quả vào ngày thi đấu của Bảo.
Đó đúng là một khoảng thời gian tồi tệ khiến cậu hoàn toàn thu mình lại và không dám thể hiện bất cứ điều gì với bất cứ ai, cậu rất sợ việc phải đến trường vào thời điểm đó, cậu muốn trở về nơi gần nhất với bố mẹ của mình, đó chính là Việt Nam... Bởi chỉ khi được ở gần bố mẹ cậu mới cảm thấy được an ủi và che chở phần nào, cũng may là người giám hộ đã hiểu và giúp đỡ cho cậu thực hiện được mong muốn này.
Rồi khi về đến Việt Nam Bảo bắt đầu đi học trở lại và cậu đã gặp được Thế Anh, một người bạn đã kéo Bảo ra khỏi bóng tối và hiện tại thì người bạn đó lại đang bày tỏ tình cảm với cậu, một tình huống mà có nằm mơ cậu cũng không bao giờ nghĩ đến...
Thấy Bảo không lên tiếng đã một lúc lâu nên Thế Anh nói tiếp: "Nếu cậu cảm thấy không thích hay bị khó xử thì tôi sẽ sẵn sàng dọn đ..."
"Lí do gì cậu lại thích tôi?" Bảo lên tiếng cắt ngang lời Thế Anh.
Vì bị hỏi bất ngờ nên cậu có hơi ngơ ra một chút nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lại: "Không rõ vì lí do gì, nhưng ở cạnh cậu tôi cảm thấy bản thân mình như được chữa lành vậy. Cậu đối xử với tôi rất tốt, không ngại giúp đỡ tôi, cậu luôn suy nghĩ cho tôi rất nhiều nên dần dà tôi đã dành một tình cảm đặc biệt cho cậu".
"Tình cảm mà cậu nói là tình thân..."
"Không phải". Lần này đến lượt Thế Anh cắt ngang lời Bảo: "Tôi biết phân biệt cảm xúc của mình, cái tôi dành cho cậu tuyệt đối không phải là tình thân mà là tình yêu..."
Sau bao lần hít ra thở vào Bảo cũng lấy hết can đảm nói với Thế Anh: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ rơi vào tình huống như thế này nhưng mà tôi chỉ muốn cậu biết rằng, bản thân tôi chưa từng yêu đương nên tôi không biết phải làm gì mới đúng, tôi cũng không giỏi trong việc thấu hiểu một người, vậy nên...có thể cậu sẽ phải chỉ dạy tôi những điều đó để tôi có thể hiểu và làm theo. Được chứ?"
Thế Anh không giấu nổi biểu cảm ngạc nhiên: "Nói vậy là cậu...".
Bảo khẳng định lại lời nói của mình một lần nữa: "Tôi cũng có tình cảm đặc biệt với cậu".
Sau khi nghe Bảo nói Thế Anh liền đi tới ôm chặt lấy cậu: "Cảm ơn cậu vì đã đồng ý, cảm ơn cậu vì đã không từ chối, cảm ơn cậu...".
Bảo hơi bất ngờ với phản ứng của Thế Anh, nhưng nhờ vào cái ôm này cậu cũng đột nhiên thấy lòng mình bình tâm trở lại. Bảo chầm chậm lấy tay đặt lên lưng của Thế Anh xem như một câu trả lời thay cho từ 'đồng ý'.
Đây là lần đầu tiên họ ở gần nhau đến vậy, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương. Không chỉ có vậy, bao quanh lấy họ còn có cả những cảm xúc rất đặc biệt, dù không rõ tên của từng loại cảm xúc ấy là gì nhưng nếu gói gọn lại thì chỉ cần dùng hai từ 'hạnh phúc' là đủ để biểu đạt được tất cả.
"Này người tôi nóng quá, tôi muốn đi tắm". Bảo là người lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Cả hai buông nhau ra, lúc này sự xấu hổ không biết từ đâu tràn tới, Bảo vớ vội một bộ quần áo rồi chạy tọt vào trong phòng tắm, để lại Thế Anh ở bên ngoài với nụ cười ngây ngốc.
Vì lúc nãy quá vội nên Bảo đã quên không đem theo khăn tắm vào, đứng loay hoay mãi cũng không giải quyết được gì nên cậu đành phải nhờ Thế Anh đem vào hộ.
Đúng lúc máu chọc ghẹo của Thế Anh lại nổi lên, cậu cố tình đi thật khẽ để không phát ra tiếng động, do cửa phòng tắm đã được Bảo để hở một khoảng nhỏ từ trước nên Thế Anh chỉ việc đẩy cửa thật nhẹ rồi đi vào. Ở phía sau tấm rèm che Bảo vẫn đang không hay biết gì vì tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống rất lớn cộng thêm việc Bảo đang quay mặt vào bên trong nên hoàn toàn phát giác ra được...
Nhận thấy đây là lúc thích hợp để hành động nên Thế Anh đã kéo phăng tấm rèm ra rồi la lên một tiếng thật lớn thành công làm Bảo hoảng sợ hét toáng cả lên. Thế Anh ôm bụng cười khoái chí vì đã thành công chơi khăm được Bảo nhưng nụ cười của cậu nhanh chóng bị dập tắt khi cậu nhìn thấy những vết sẹo chi chít khắp người của Bảo, chỉ trừ cánh tay và đoạn từ bắp chân trở xuống thì còn lại đâu đâu cũng là sẹo. Thế Anh nhất thời ngây người ra không biết phải làm thế nào, cậu cũng chẳng biết mình đã rời khỏi phòng tắm đó bằng cách gì nhưng giờ đây khi ngồi trên giường đầu óc của cậu gần như đã trở nên trống rỗng.
Một lát sau Bảo cũng từ phòng tắm đi ra, Thế Anh nhìn thấy liền kéo cậu lại để hỏi về những vết sẹo, biết là không thể che giấu được nữa nên Bảo cũng kể cho Thế Anh nghe đầu đuôi mọi chuyện rằng bản thân từng bị bắt nạt ra sao... Ngồi nghe Bảo kể lại, cảm giác chua xót và đau đớn trong Thế Anh mỗi lúc một dâng cao hơn, nếu như không tận mắt nhìn thấy những vết sẹo trên người của Bảo có thể cậu còn nghĩ rằng bản thân Bảo chỉ đang vẽ ra một câu chuyện bạo lực học đường đầy sự tàn nhẫn mà thôi, nhưng trên thực tế thì nhân vật chính của câu chuyện đó lại chính là Bảo...
"Còn đau không?" Thế Anh đưa tay sờ lên một trong các vết sẹo trên người của Bảo.
"Đã hết đau từ lâu rồi".
"Sao tôi và cậu lại không gặp nhau sớm hơn, nếu được như vậy thì cậu chắc chắn sẽ không ra nông nổi này".
"Gặp nhau sớm hay muộn thì cũng có sao đâu, quan trọng là chúng ta đã gặp nhau, vậy là được rồi". Bảo nở một nụ cười rất tươi làm xoa dịu đi phần nào cảm xúc khó chịu trong lòng Thế Anh.
"Thật sự là không còn đau nữa chứ?"
Bảo nói với ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía Thế Anh: "Từ khi gặp cậu là nó đã hết đau rồi".
Thế Anh kéo Bảo ôm vào lòng, đây là lần thứ hai họ dành cho nhau một cái ôm, nó không còn ngại ngùng hay chần chừ như lần đầu tiên nữa, nó chỉ còn lại sự kiên định của một tình yêu vừa mới chớm nở nhưng sẽ rất bền chặt theo thời gian mà thôi.
Đây là trang đầu tiên của một tương lai mới và chắc chắn là sẽ chẳng có ai ngờ được rằng nó lại bắt đầu bằng những gam màu tươi sáng của một tình yêu đẹp đẽ đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip