11.4. Trẻ con:

- Bảo Bảo: Mẹ ơi...Hức hức...

Giọng em đứt quãng, sụt sùi từng tiếng nghe vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, từ đằng xa Thế Anh nhỏ bước đến, xách tay em đi kéo lê lết trên hành lang lớp, Bảo Bảo miệng vẫn cứ khóc bù lu bù loa, tay lại ôm chặt tay hắn, vừa nói vừa nức nở:

- Bảo Bảo: Anh...Hức hức...Kéo em đi vậy?

- Thế Anh nhỏ: Thì dắt về lớp chứ còn gì nữa.

Hắn xách tay em đến đứng trước cửa lớp 3A rồi lùi về phía sau lưng em, cô giáo đang đứng trên bục giảng, thấy bóng dáng của cậu học trò nhỏ liền hồ hởi tiến về phía em, nụ cười rạng rỡ ân cần quỳ xuống để nói chuyện với Bảo Bảo:

- Cô giáo: Lại phải để anh Thế Anh dắt về lớp hả Bảo? 

Bảo Bảo im lặng, mắt tròn xoe nhìn cô giáo:

- Bảo Bảo: Con đâu có quen biết gì anh này đâu?

- Cô giáo: Sao lại không quen biết? Anh Thế Anh là hàng xóm của con mà Bảo.

Bảo Bảo quay ngoắt người lại nhìn Thế Anh, cậu nhóc đó chỉ lẳng lặng đứng im từ nãy đến  giờ, khoanh tay lại chẳng hé răng nửa lời.

- Cô giáo: Thế Anh về lớp đi nhé. Còn Bảo, vào đây với cô.

Thế Anh nghe vậy cũng đành cúi đầu chào cô rồi lạnh lùng bước đi dọc theo dãy hành lang, em ngơ ngác dán chặt mặt vào bóng lưng hắn không rời. 

Bảo Bảo vào lớp muộn nên phải ngồi vào bàn chót của lớp. Vốn dáng người em đã thấp bé, còn ngồi bàn cuối nên dường như Bảo chẳng thế nhìn được lên bảng. Bảo Bảo chán nản lắm may mắn sao ngồi bên cạnh lại là một cậu nhóc thân thiện, câu ta thấy Bảo ngồi buồn rầu, khép mình vì chưa quen với các bạn mới cũng bạo dạn hỏi thăm:

- Bạn cùng bàn: Chào cậu. Mình là Tuấn. Rất vui được gặp cậu

- Bảo Bảo bối rối: Mình...mình là Bảo.

- Tuấn: Hôm nay tớ thấy cậu đi chung với anh Thế Anh. Bộ cậu quen anh ý hả?

- Bảo Bảo ngán ngẩm: Quen biết gì đâu cậu ơi. Cái ông đó chắc thấy sang bắt quàng làm họ thôi.

- Tuấn: Chời chời dữ vậy, gọi bằng "ông" luôn. Vậy chắc cậu với anh ý thân thiết lắm.

Tuấn tiếp lời:

- Cậu làm thân được với anh ấy là may mắn lắm đó nha. Trong trường biết bao nhiêu người muốn làm thân với anh ấy còn không được. Người gì mà vừa đẹp trai, nhà giàu, học giỏi. Vừa mới hôm trước anh ấy được giải nhì thành phố môn Toán đó.

- Bảo Bảo gãi lỗ tai: Cậu nói nhiều quá à, mình muốn nhức nhức cái đầu luôn á. Khen gì mà khen lắm vậy, cậu bớt nhắc về thằng cha đó đi được không?

- Tuấn bối rối: Ờm...Được thôi.

Từ sau tiết học đó đến giờ ra chơi, Bảo Bảo luôn trong trạng thái cau có. Ngỡ tưởng xuyên không về quá khứ là được yên bình, ai ngờ hắn vẫn lù lù xuất hiện, tiếp tục phá phách tuổi thơ của em. Bảo Bảo đi cùng bạn mới ra căn tin mua nước uống, trớ trêu thế nào lại gặp phải hắn. Em cố lảng tránh như không quen biết, nhưng đến khi mua nước, Tuấn thấy một cây kẹo mút vô cùng đẹp mắt trong lọ đựng kẹo liền thì thầm với Bảo Bảo:

- Tuấn: Ê cậu thấy cây kẹo kia không? Nhìn ngon mắt ghê á, mua ăn thử đi!

Bảo Bảo nghe vậy cũng liền nhón chân lên cao, gặng hỏi cô đang đứng bán ở quầy căn tin:

- Bảo Bảo: Cô ơi!

Cô căn tin nghe thấy tiếng gọi liền quay qua xem nhưng lại chẳng thấy ai cả. Bảo Bảo dù đã cố kiễng chân nhưng có vẻ vẫn còn bị chiếc tủ đựng bim bim che mất. Tuấn đứng bên cạnh thấy cảnh tượng đó chỉ biết ôm bụng cười, Bảo Bảo tức tối cố kiễng chân lên hết mức có thể, hai tay với mãi mới chạm lên được mặt tủ. Cô căn tin mãi mới thấy hai bàn tay bé xíu đang với lên mặt tủ, sau đó là một chỏm tóc đen của một cậu nhóc bé con.

Tuấn cười nhiều đến nỗi khóc ra nước mắt, nhưng khi cậu quay ra đằng sau đã thấy Thế Anh đứng đó từ bao giờ. Tuấn lập tức dừng cười, người đứng nép sang một bên, trái ngược với Bảo Bảo, Thế Anh có dáng người cân đối, dong dỏng cao. Cô căn tin cúi thấp người xuống, nhìn Bảo Bảo hỏi:

- Cô bán căn tin: Mua gì cháu?

Thế Anh đứng bên cạnh, nhanh nhảu chen lời mình vào trước khi Bảo Bảo kịp nói gì:

- Thế Anh: Cho cháu cây kẹo ở đằng kia ạ.

Bảo Bảo nhíu mày quay sang nhìn Thế Anh, đúng thật là vô duyên mà:

- Bảo Bảo: Cháu cũng muốn mua cây kẹo kia ạ.

Cô căn tin đứng nhìn hai đứa trẻ, lưỡng lự bối rối. Thôi thì Thế Anh là đứa hỏi mua trước nên cô căn tin đành lấy cây kẹo đưa cho Thế Anh. Bảo Bảo thấy vậy thì ấm ức lắm, quyết phải dành lại được cây kẹo cho bằng được:

- Bảo Bảo: Nè! Người gì mà sống kì cục vậy? Có cây kẹo mà cũng dành với con nít là sao?

- Thế Anh: Tao muốn ăn kẹo thì liên quan gì đến mày? Cái đồ lùn, đồ con nít.

Bảo Bảo im lặng, mắt tròn xoe đã dần long lanh lên những giọt nước mắt. Thế Anh đứng khoanh tay, giơ cây kẹo ra trước mặt Bảo Bảo như đang khiêu khích:

- Thế Anh: Thôi thì tao cũng chẳng muốn chấp thằng ranh con, gọi một tiếng "anh Thế Anh" đi rồi tao cho mày cây kẹo này.

Bảo Bảo nhìn hắn với một đôi mắt đen tròn ướt át như sắp khóc, em ấm ức, hai tay nắm chặt. Hắn nhìn em cũng có chút động lòng, một cậu nhóc bé nhỏ, trắng trẻo, hai má đang đỏ bừng lên vì giận, thoạt đầu nhìn trông chẳng có vẻ gì là nguy hiểm. Bảo Bảo ấm ức không nói không rằng, chỉ nhìn Thế Anh một đôi mắt ganh ghét, rồi nói một câu xanh rờn:

- Bảo Bảo: Chó Thế Anh!

Em nói rồi cứ thế một mạch bỏ đi, hắn nghe xong câu nói ấy thì đừng chết trân, Thế Anh nhỏ không nghĩ rằng Bảo Bảo lại có thể bướng bỉnh đến mức vậy. Mọi người xung quanh cũng bàng hoàng không kém Thế Anh, chẳng ai nghĩ một cậu nhóc vô hại đó lại có cái mỏ hỗn đến vậy.

Về phía Bảo Bảo, em hậm hực ngồi ở hàng ghế đá sân trường dưới bóng cây râm mát. Tuấn mải miết chạy theo sau cố đuổi kịp em, đến lúc ngồi ở hàng ghế đá, Tuấn thở dốc vì mệt:

- Tuấn: Cậu...Cậu đi nhanh vậy? Tớ đuổi theo mãi mới bắt kịp.

- Bảo: Thằng chó đó, dám gọi mình là đồ lùn.

- Tuấn: Anh ý chỉ muốn trêu cậu thôi mà.

- Bảo: Cậu còn bênh nó được hả? Đúng là mê quá hoá rồ mà.

Tuấn chỉ biết lặng lẽ gãi đầu, một hồi sau vì tính giận cá chém thớt của Bảo mà em đã đuổi thẳng cổ Tuấn về lớp, nói đang muốn ngồi một mình. Tuấn nghe vậy cũng chỉ đành lủi thủi đi về lớp, nhưng trước khi quay lưng đi, Tuấn tìm vào một lùm cây gần đó, núp xem Bảo Bảo sẽ làm gì tiếp theo. Rất nhiều điều khó hiểu đang luẩn quẩn trong đầu Tuấn: Tại sao Bảo Bảo lại phản ứng gắt gỏng mỗi khi có người nhắc đến Thế Anh? Tại sao Bảo Bảo ghét Thế Anh đến vậy? Mối quan hệ giữa Bảo Bảo và Thế Anh là gì?

Đang ngồi nấp sau lùm cây thám thính mọi chuyện, thì thình lình từ xa bóng người Thế Anh đi đến, đứng trước mặt Bảo Bảo với hành tung thật khả nghi. Thấy được cảnh tượng đó, Tuấn đã bối rối lại càng bối rối thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip