Chương 18
Thế Anh về đến nhà đã là trời tối. Thiên Nga từ trong bếp bước ra vội và chạy đến định chạm vào người anh thì bị anh cản lại.
" Anh sao vậy! Anh lên phòng nghĩ ngơi đi, em đang nấu bữa tối toàn là món anh thích "
Thế Anh nhìn cô ta một cái không bộc lộ cảm xúc gì cả mà đi thẳng lên phòng.
" Nó mệt thôi em đừng trách, vài hôm trở lại bình thường ấy mà. "
Tuyết Linh đang trong bếp cũng đến gần an ủi Thiên Nga.
Sau bữa ăn tối , Thiên Nga bưng một tách trà nóng lên phòng thì thấy Thế Anh đang chuẩn bị ôm một chiếc gối đi ra ngoài.
" Anh đi đâu vậy ? "
" Tôi ra ngoài ngủ "
Thế Anh để lại một câu lạnh nhạt rồi bỏ đi. Thiên Nga lại chạy sang phòng Tuyết Linh kéo Tuyết Linh về lại phòng mình vẻ tức giận.
" Chị xem đó , anh ấy chẳng thèm đụng chạm gì em cả, bây giờ còn ôm gối ra thư phòng ngủ "
" Em đừng tức giận cứ để một vài ngày nó bình tâm là được . Mà chị hỏi thật này. Em không được giấu chị nhé "
" Chuyện gì vậy chị ? "
" Cái thai, là giả đúng không? "
Biết Tuyết Linh cũng có thể tin tưởng được nên Thiên Nga đành gật đầu thú nhận.
" Đúng vậy, hôm đó anh ấy rất say, không có làm gì em cả "
" Em ngốc thật đấy, bồng bột rồi, thiếu gì cách để nó yêu em mà em lại dùng cách này "
" Chị, em phải làm sao bây giờ lỡ anh ấy biết.... Anh ấy sẽ ghét em và rời xa em mất "
Thiên Nga hoảng loạn nắm chặt cánh tay của Tuyết Linh mà đưa đẩy.
" Đơn giản, bây giờ em hãy biến nó thành sự thật là được. "
" Mà anh ấy có chịu đụng vào người em đâu chị, em không biết cách nào cả ... "
" Này do em thôi, chị không giúp được đâu "
Tuyết Linh nhún vai, ra vẻ bất lực.
_____________
" Cháy ,....aaaaaaa "
Thế Anh nghe tiếng la phát ra từ phòng thí nghiệm đoán ngay là Thanh Bảo có chuyện, anh hớt hải chạy vào.
Một vài ngọn lửa nhỏ bén lên bàn ống nghiệm, anh liền lấy bình chữa cháy gần đó mà dập tắt. Vì cháy nhỏ nên rất nhanh chóng lụi tàn. Thanh Bảo hơi run người vì sợ.
" Em có sao không? Có bị thương ở đâu không? "
" Aaaa.. "
Thế Anh cầm tay cậu lên thì thấy một vết bỏng đỏ ửng trên mu bàn tay cậu, cậu nhăn mặt vì đau đớn.
" Em ở yên đấy ! Anh đi lấy đồ sát trùng cho em "
Thế Anh cầm bàn tay cậu nhè nhẹ cố gắng để cậu không bị đau, bôi thuốc đến đâu cậu nhíu mài đến đó . Sau khi băng bó lại xong Thế Anh ngước lên nhìn Thanh Bảo, hai ánh mắt chạm nhau khoảng vài giây, cậu bất giác giật tay lại và quay sang chỗ khác.
" Cảm ơn anh, ở đây xong việc rồi anh đi trước đi "
" Bảo, anh....anh ở lại với em một chút được không? "
" Tôi nghĩ chúng ta không nên ở cùng nhau đâu, anh nên ra ngoài đi giám đốc "
" Giám đốc? Từ bao giờ anh và em trở nên xa lạ vậy chứ ? "
Thanh Bảo quay lưng, cắn nhẹ lên môi mình tự nhủ sẽ không được mềm lòng. Thế Anh nhìn cậu hồi lâu rồi quay đi.
" Lần sau , em cẩn thận một chút nhé "
Thế Anh đi, bầu không khí trở nên im lặng và trầm xuống, Thanh Bảo thở dài một tiếng, cậu bây giờ không muốn tiếp xúc hay nói chuyện với anh nữa... Cậu sợ một lần nữa mình sẽ đau lòng vì những điều anh dành cho cậu.
_______________
Ở một địa điểm nào đó ......
" Tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi, bước tiếp theo phải làm như thế nào? "
Người đàn ông tầm hơn 30 tuổi, mặc vest đen đang ngồi trước mặt Phú Nguyên chậm rãi nói - người này là nội gián của Phú Nguyên.
" Tiền chia làm ba - bảy, bảy phần giữ lại , ba phần chúng ta giúp Tuyết Linh của cổ phiếu của SMAKER, đến khi cổ phần càng nhiều, địa vị của cô ấy cũng sẽ ổn định, khi đó sẽ có lợi cho chúng ta hơn "
Phú Nguyên nhàn nhạt nâng tách cafe trên tay mà thưởng thức, nở một nụ cười đắc ý.
" Được, tôi biết rồi "
" Dạo này đây có theo dõi hoạt động của Bùi Thế Anh không? "
" Gần đây cậu ta hay chạy đến phòng thí nghiệm tìm Thanh Bảo, hôm nay có chút sự cố , súyt nữa xảy ra hoả hoạn, Thanh Bảo bị thương một chút "
" Bị thương sao ? "
Phú Nguyên đặt ly cafe trên tay xíu kèm theo cái nhíu mài của mình rồi một lát sau rời đi trước.
..........
Phú Nguyên lái xe về gần đến công ty thì bắt gặp Thanh Bảo đang đi bộ trên đường. Hắn đánh lái vào lề và đổ xe gần đó.
" Thanh Bảo, em đi đâu đó ? "
" Tôi đi về, sao anh lại ở đây ? "
" Anh tiện đường, anh đưa em về nhé "
" Không cần đâu ! Tôi tự về được "
" Anh nghe nói em bị thương, em không sao chứ "
Phú Nhuận nhìn bàn tay đang băng bó của cậu mà dò hỏi mấy câu.
" Không sao , vết thương nhỏ "
Thanh Bảo không biết đối diện với con người này thế nào, nên chỉ biết cười trừ .
" Đừng đi mà "
Phú Nguyên nắm bàn tay không bị thương của cậu, cậu giật ra nhưng hắn dùng lực quá mạnh.
" LÀM GÌ ĐÓ ? "
..... Bộp .....
Thế Anh từ xa chạy đến đấm thẳng vào mặt Phú Nguyên khiến hắn ngã nhào. Thanh Bảo sợ hãi lùi lại phía sau.
" Bùi Thế Anh, cậu điên à ? "
Phú Nguyên đang chuẩn bị đứng lên thì Thế Anh tức giận lao đến quật ngã Phú Nguyên xuống đất một lần nữa. Cả hai cứ thế mà đấm qua đấm lại mặc cho Thanh Bảo ra sức ngăn cản.
" Hai người thôi đi, ở đây gần công ty đó. Còn đánh nhau nữa tôi sẽ bỏ đi đó "
Thanh Bảo vừa dứt câu liền quay đi, Thế Anh ngước đầu nhìn lại. Đúng lúc Thế Anh mất tập trung, Phú Nguyên nhân cơ hội đánh vào vai anh một cái đau điếng khiến anh ôm vai mà ngã sang một bên. Phú Nguyên lật được tình thế mà đứng nhanh vậy.
Thanh Bảo nhìn lại có chút lo lắng nhưng cũng lạnh nhạt mà quay đi không muốn là nguyên nhân để hai người này đánh nhau tiếp.
" Lần sau , đừng bao giờ động tay động chân với em ấy, nhớ cho rõ "
Thế Anh nói xong liền giơ tay quẹt đi vệt máu trên miếng rồi đẩy Phú Nguyên sang một bên mà hiên ngang tiến thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip