Dáng vẻ hạnh phúc của em, có thể nhìn thấy không?

Gió lạnh thổi ngang qua vành tai khiến người Thế Anh run nhẹ, trong trí nhớ của gã Sài Gòn chưa từng mang trong mình hơi thở buốt giá đến thế này. Có vẻ mỗi khi đêm xuống, người ta sẽ bất giác cảm thấy thiếu đi hơi ấm từ một nơi nào đó, cũng có thể từ một người nào đó

Thế Anh không rõ gã thiếu cái gì, chỉ biết hình như mình đã bỏ sót một đoạn nào đó, một đoạn dài như bản nhạc mà cha gã vẫn luôn mở để khiêu vũ cùng mẹ vào mỗi tối khi mùa đông đến, tuyết rơi trắng xóa cả con phố rộng lớn

Gã nhớ da diết lúc còn ở Canada, cái hồi mà gã chỉ là một thằng nhóc xem việc đua xe đồ chơi với lũ bạn và chiêm ngưỡng vẻ mặt tức đến đỏ ao của bọn nó khi phải đóng vai những tên nô bộc hầu hạ cho vua vì chơi thua trò oẳn tù tì, thì cái thứ bản nhạc sến sẩm chết tiệt kia của cha gã dài như cả cuộc đời huy hoàng mà Thế Anh vẫn luôn tự tưởng tượng với đủ thứ trên thế gian rồi cười hì hà một mình

Bầu trời rộng lớn mênh mông, cho đến mãi sau này khi chiếc đĩa nhạc đã phủ đầy bụi, mang theo cả giấc mộng về một thời tuổi trẻ đầy ắp hỉ nộ ái ố của cha gã. Trong căn gác nhỏ lụp xụp là vô vàn trang giấy khắc lên nét chữ tuyệt phàm về hàng vạn bản tình ca không tên dành cho người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời ông. Từ lúc Thế Anh chỉ là một đứa trẻ mười tuổi chưa nhìn thấu trần đời, cha vẫn luôn thủ thỉ bên tai gã những lá thư ông viết cho mẹ vào cái thời chiến tranh loạn lạc, máu chảy thành sông, luôn răn dạy gã bài học về cách yêu thương và trân trọng những người đã đi ngang qua cuộc đời mình, bất kể họ mang đến bất hạnh, đắng cay hay là ngọt bùi, hạnh phúc, tất thảy đều đáng để lưu giữ và xem như một sự bình yên từ tận đáy lòng mỗi khi nhớ đến

"Trăm hạt mưa rơi không hạt nào rơi nhầm chỗ, những người ta gặp không người nào là ngẫu nhiên. Thế Anh, sau này khi con lớn, trở thành một đại trượng phu ngẩng cao đầu nhìn trời. Đối với người mà mình có tình cảm, nhất định không được bỏ lỡ"

Nhân sinh vô thường, đời người nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Bàn tay mà gã muốn nắm lấy, năm năm trước đã không nắm được nữa

"Bố, con xin lỗi"

Khẽ thở dài, vân vê đầu ngón tay đã hơi trở một màu tím bầm, mắt gã nheo lại. Sài Gòn so với năm năm về trước, lạnh hơn rất nhiều

"Nhóc con à, nếu như lúc đó anh không bỏ em lại một mình, cũng không vội vã rời đi ngay trong đêm. Thì liệu dáng vẻ em hạnh phúc đến nhường này, anh có thể nhìn thấy được không?"

Ngày hôm ấy, một tay gã mang toàn bộ sự thật thiêu rụi cùng biển lửa, bỏ lại Thanh Bảo với mớ hỗn độn do chính mình gây ra, không nói không rằng liền bốc hơi như thể chưa từng tồn tại. Bây giờ một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu, Thế Anh cảm thấy đây chính là ông trời cố tình trừng phạt gã, cho gã biết mọi chuyện xảy ra ngày hôm ấy sẽ mãi mãi là một nổi ám ảnh chẳng thể nguôi ngoai, trong một khắc hiện thân từ cõi mộng, gã giống như bị ảo giác, mùi hương của lọ nước hoa khi xưa sượt qua cánh mũi, thứ mùi hương đặc biệt vô đối, tỏa ra ngay trên cơ thể Thanh Bảo, ngay bên cạnh gã, vô cùng rõ ràng rồi lại tan biến không một vết tích

Bừng tỉnh, Thanh Bảo vẫn ở đây, vẫn là nụ cười hở lợi tươi rói đó. Chỉ là mùi hương khi nãy chẳng còn lại gì, dù có cố gắng cách mấy cũng không cảm nhận được nữa. Mọi chuyện tựa như một giấc mơ, Tất Vũ có nhiều lần hỏi vì sao dạo này đầu óc gã cứ như lơ lửng đâu đó trên mây. Thế Anh cũng không biết gã bị gì, có điều sau cái hôm kì lạ ấy, cứ mỗi lần đụng phải mắt Thanh Bảo, hình ảnh mơ hồ khi cậu nốc cạn chai whiskey và vô tình để thứ chất lỏng màu hổ phách ấy chu du trên làn da trắng nõn của mình lại hiện về và làm thế giới nội tâm hoang tàn của gã một lần nữa rung chuyển dữ dội, sống dậy từ đống đổ nát đã vỡ vụn từ lâu

"Chết tiệt, sao vậy nhỉ?" Gầm gừ trong cổ họng, gã nhăn nhó đan hai tay để ra sau đầu. Phương Ly từ xa chạy tới, đầy lo lắng mà chạm nhẹ lên trán Thế Anh, cô tặc lưỡi, già đầu rồi mà không biết chăm sóc bản thân gì hết

"Anh ổn không? Sắc mặt anh kém quá, tụi mình đi mau rồi về"

"Thôi, anh hứa với Bảo là phải mua bánh ngon cho nhóc ấy, không vội được"

"Anh quan tâm bánh ngon hay không làm gì chứ, hôm nay không mua được thì để khi khác. B Ray là đàn ông con trai chẳng lẽ lại so đó mấy chuyện này, trời tối rồi, gió lạnh cũng nổi lên ngày càng nhiều, anh đang bị cảm còn ra ngoài lâu nhỡ ốm nặng thêm thì sao?"

"Anh không sao, hay là em về trước đi. Sáng giờ đi với anh cũng mệt rồi, để anh gọi xe cho em"

"Thế Anh!! Hôm nay anh bị cái gì vậy? Có thể nào nghe lời em một lần không, mấy cái bánh quan trọng hơn sức khỏe của anh hả?" Phương Ly nắm lấy cánh tay gã, hậm hực đi đến chắn trước mặt người lớn. Ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu đến thất vọng, Thanh Bảo và gã, rốt cuộc là như thế nào?

"Anh với em, chưa từng thất hứa. Đối với nhóc ấy cũng sẽ như vậy" Nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi người mình, thật từ tốn vuốt đi những lọn tóc rối, cuối cùng dừng lại ở bờ vai nhỏ nhắn, ý định ban đầu nhất quyết không thay đổi "Để anh gọi xe đưa em về"

Phương Ly định nói thì bị chặn lại, gã xoa nhẹ lên vai cô, mong cầu sự cho phép

"Ly, anh chỉ đi một chút thôi, anh nghe lời em, sẽ không để mình bị ốm. Nhé?"

Sắc vàng mờ ảo chập chờn từng đợt, những ngọn đèn đường xếp thành hàng thẳng tắp bên lề cũng chẳng đủ để gã nhìn rõ nét mặt của cô gái đứng trước mắt mình

Hất tay gã ra một cách lạnh nhạt, Phương Ly nhếch môi cười chua chát. Cô thật chẳng hiểu được mình, phàm là những chuyện liên quan đến người đàn ông này bản thân lại trở nên nhạy cảm quá đỗi, nhạy cảm đến mức có nhiều lúc cô còn tưởng mình đã hóa điên

Đối diện với nam nhân mà mình yêu thương lại không thể có được trái tim của người ấy. Hỏi thử xem thế gian có mấy ai không đau đớn, có mấy ai không phát rồ?

"Từ trước đến giờ ngoại trừ Tee ra, anh chưa từng kiên quyết đến vậy vì một ai khác. Năm năm trước đã là chuyện của quá khứ, cái đống kí ức cũ nát kia chẳng phải cũng nên rơi vào dĩ vãng sao? Đối với thằng nhóc đó, nó sống trong tim anh lâu như vậy cũng đủ làm em chướng mắt rồi!"

Thế Anh cố nén hơi thở, gã nhẹ nhàng nâng lên chiếc cầm nhỏ nhắn, nhìn thẳng vào đôi ngươi vẩn đục mang đầy vẻ dò xét với sự bình thản đến rợn người. Rõ ràng đến bất thường, đâu đó trong tâm can thầm nhắc nhở gã rằng, sâu trong đôi mắt từng khiến mình thần hồn điên đảo kia, tất cả mọi thứ thuộc về đôi mắt ấy chẳng còn sự nguyên vẹn như ngày đầu gã nhìn thấy chúng

Vịn lấy gáy Phương Ly, mạnh bạo ép sát cô vào người mình, ánh mắt gã xa lạ đến vô tình mà xoáy sâu vào sự bất mãn đang hăm he trực trào. Lòng dạ không một chút dao động

"Những chuyện em vừa kể, anh đã quên hết rồi. Đừng nhắc lại nữa"

Phương Ly mỉm cười, mắt cong lên thành một vầng trăng khuyết. Cô cắn chặt môi, không nói không rằng vòng tay ôm lấy cổ gã, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ cách nhau mỏng như độ dày một sợi tóc, hơi thở cô ấm nóng phả vào khóe môi Thế Anh, khiến toàn bộ sự nhẫn nại mà gã cố gắng giữ vững bị đánh đổ tan tác

Phương Ly tiến tới, cổ họng thoát ra tiếng nức nở ngào ngạt mùi hương khát khao của dục vọng, thân thể cô run lên kịch liệt, bờ môi in hằn những dấu vết tượng trưng cho da thịt mềm mại tràn đầy nóng bỏng. Phương Ly ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, đôi tay tuyệt đẹp xiết chặt lưng Thế Anh, vô cùng vội vã mà luồng vào lớp áo mịn màng của gã, vồ vập, dứt khoát tựa con hồ yêu đầy vẻ gợi tình chìm đắm trong sự thống trị của nhục dục từ mái tóc nồng đậm hương thơm quyến rũ kia

"Thế Anh, có thể nào đừng mua bánh được không? Em xin lỗi, mình về nhà đi, đầu em đau quá..."

Chất giọng nỉ non rỉ bên tai gã. Lớp áo măng tô bao bọc toàn bộ cơ thể cô rơi xuống mặt đất, ngay khi chiếc lưỡi ướt át kia quấn lấy lưỡi Thế Anh, nung nấu ý định bước chân vào vùng cấm mà gã luôn ra sức bảo vệ, toàn bộ thu vào mắt gã chỉ còn đôi gò má nóng ran và đầu óc cô mụ mị đi vì cảnh tượng hoang lạc trái với luân thường đạo lí, một cảnh tượng sẽ chẳng bao giờ xảy ra mặc cho chính gã có thèm khát nữ nhân đến mức nào đi chăng nữa. Thế Anh thề rằng, không bao giờ và không đời nào gã đụng đến Phương Ly

Vì chính những vị thần tối cao nhất cũng có mặt tối của họ. Và mặt tối của gã, hay còn gọi là quy tắc bất di bất dịch. Đối với người mà gã không yêu, chỉ làm tình, những nụ hôn tuyệt đối không được phép tồn tại

"Khốn kiếp!"

Cơn thịnh nộ cấu xé ruột gan, từng đường tơ máu hằn lên khắp tròng trắng. Thế Anh nắm chặt vai Phương Ly hất cô ra, ai ngờ lại vô tình dùng lực quá trớn khiến cả người cô văng vào tường. Phương Ly đau đớn kêu lên một tiếng, tay ôm lấy ngực trái rồi ngồi bệt xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi

Thế Anh quay ngoắt đi, từ đầu đến cuối gã chưa từng chạm vào người cô, cũng chẳng hề chủ động mà quyện vào sự kích thích đến từ đôi môi kia. Gã chỉ đứng đó, bất động như pho tượng mặc cho Phương Ly làm loạn. Thế Anh xem cô như bảo bối, dung túng cho mọi việc làm của cô hết lần này tới lần khác, bên cạnh nhau mười năm, gã vẫn là không nỡ làm tổn hại đến Phương Ly

Vì trong tâm can gã, vẫn hoài nhớ mãi lần đầu tiên hình dáng cô lọt vào mắt mình

Thế Anh vẫn còn nhớ một lần tình cờ đi dạo quanh công viên, gã đã nhìn thấy Phương Ly. Vào một buổi chiều đầy mây, chúng bao phủ cả bầu trời và che đi cả ánh sáng dịu dàng còn sót lại trước khi hoàng hôn đến. Thế Anh thề rằng trong suốt cuộc đời hai lăm năm dài đằng đẵng của mình, gã chưa từng thấy bất cứ một ai tỏa ra vầng hào quang kinh diễm đến thế

Lúc ấy Phương Ly khoác trên mình một bộ đầm trắng tinh khôi, ôm trên tay bó hoa hoa hồng đỏ. Dưới luồng sáng mơ màng từ mặt trời, ánh mắt cô rực lên sự ngây ngô của thiếu nữ đôi mươi không vướng bụi trần. Chúng làm gã lạc lối, si mê, chúng ngấu nghiến con tim gã và khiến gã phải tự nguyện trôi lững lờ giữa một dải ngân hà đầy ắp ánh sao cư ngụ bên trong cô gái với dáng vẻ tinh khiết đến mức tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ là có thể tan biến theo giọt sương còn đọng trên lá kia

Thế Anh vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ đèn đường ngày hôm ấy chập chờn đến bực bội, giống như bây giờ vậy. Khung cảnh ảm đạm xiết bao, gợi lên vô vàn những kí ức xưa cũ không tài nào xóa nhòa

Phương Ly ấy, đối với gã luôn là một cô gái mạnh mẽ không ai sánh bằng. Dẫu vậy, cái giá phải trả để có được sự mạnh mẽ ấy thật sự quá đắt, trái tim cô ngổn ngang hằng hà vết thương mãi chẳng thể lành, chúng chằng chịt, vây kín và hóa thành khói sương mịt mù, hóa thành cánh cổng vô hình khóa chặt trái tim

Một cô gái như vậy, gã không thể nhẫn tâm mà làm đau thêm một lần nào nữa

"Đợi em nguôi giận, anh sẽ giải thích tất cả"

---

Đồng hồ điểm tám giờ tối

Trong đêm khuya thanh vắng chỉ có bóng cây um tùm va vào nhau xào xạc, hai luồng ánh sáng song song lộ diện từ phía cuối con đường. Thế Anh xoay vô lăng, bánh xe trượt lả lướt trên bề mặt xi măng sần sùi rồi dừng lại trước một ngôi nhà có tông chủ đạo trắng - xanh

Thế Anh đạp phanh, cơ thể kiệt quệ ngay lập tức ngả người tựa vào ghế, đưa hai tay lên áp vào má mình

Phương Ly vò nát phần áo bên vai trái, mệt mỏi day day thái dương, trước khi ly khai lại không nỡ mà dán mắt vào bóng lưng gã một lúc, vừa bất lực lại dứt khoát đi thẳng vào nhà, không ngoái đầu nhìn lại, cũng chẳng nói một lời nào

"Chuyện hôm nay, coi như chúng ta không gặp nhau" Giọng gã khàn đi, hai mắt nhắm nghiền đối diện với trần xe, không buồn quan tâm sự bất đồng đều trong bước chân người kia, tâm thế bình lặng như chuồn chuồn đậu trên mặt hồ, gã sợ nếu thốt ra thêm một lời nào sẽ vô tình trở thành cái gai găm vào tim cô ấy. Thú thật, chính gã cũng chưa thể làm dịu lại cơn giận dữ bên trong mình, với tình huống hiện tại, im lặng là cách tốt nhất

Đợi đến khi tiếng chốt cửa kêu lên âm thanh cuối cùng, gã mới chịu mở mắt dõi theo thật lâu nơi ban công trồng đầy những loại hoa nhỏ bé. Người ta gọi chúng là hoa baby, tuy chỉ to chưa bằng một đốt tay nhưng lại vô cùng, vô cùng đẹp đẽ và kiên cường

Thế Anh ấn nhẹ vào sơn căn, ưỡn người lấy lại tinh thần, thoăn thoắt vặn chìa khóa khởi động con xe thân yêu. Gã mò tay vào túi quần rút điện thoại ra, bấm vào ứng dụng có hình dạng ống nghe rồi gõ gõ mấy con số hiện trên màn hình. Điện thoại sau vài giây liền rung liên hồi, trên môi gã bỗng xuất hiện nét cười dịu dàng, ánh mắt toát lên vẻ sáng rỡ động lòng người

Thế Anh áp cái thứ nóng hổi kia sát bên tai mình, miệng gã mấp máy, từ cổ họng phát ra tiếng nói khản đặc trầm ấm, thật chậm rãi chờ đợi hồi âm từ đầu dây bên kia

"Bảo này, sang nhà chờ anh một lát, anh mang bánh qua cho em"

"Ế? Em nói chơi mà anh mua thật hả? Không cần đâu mà--" Thanh Bảo có hơi ngập ngừng, cảm thấy lời nói của mình có gì đó không đúng cho lắm

"Mà thôi anh mua thì em ăn, giờ em đi đây, Andree đến nhanh nhé"

Thế Anh phì cười, thật ra không tính đến cái mỏ đanh đá của cậu thì Thanh Bảo cũng gọi là có chút dễ thương ấy chứ

"Ừ, đợi anh"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip