Hoa oải hương

Đêm nay gã vào phòng muộn hơn mọi khi, đột nhiên cảm thấy quyết định giữ cậu ở lại thật sự là một chuyện không nên. Sự xuất hiện của Thanh Bảo khiến dòng chảy cảm xúc trong gã bị xáo trộn, nhưng Thế Anh không bài xích điều đó

Vì gã đã quá hiểu rõ bản thân mình, thứ mùi đặc trưng của oải hương thấm sâu đến tận cùng trong từng tấc da của Thanh Bảo, bao lâu nay vẫn luôn tồn tại và quanh quẩn nơi tâm trí gã

Ngày hôm đó, chính giây phút đôi môi gã du dương trên từng lời ca chan chứa hương vị của cậu. Hương thơm nồng gắt mà gã phả ra tiếp xúc với lớp da mỏng manh trên cổ Thanh Bảo tựa như một cơn sóng đang ẩn mình dưới lòng đại dương, vừa có thể rất nhẹ nhàng, dập dờn uốn lượn và ôm lấy toàn bộ vẻ đẹp của ánh nắng lấp lánh trải dài trên từng dải cát trắng. Nhưng đồng thời cũng có thể cuộn trào dữ dội, vồ vập, nuốt chửng và bùng phát như một ngọn núi lửa sẵn sàng ngấu nghiến rồi xé toạc sự tĩnh lặng của biển cả. Giây phút ấy, tiếng nấc nghẹn xuất phát từ chất giọng lả lướt mà Thanh Bảo tạo ra làm gã như điên lên, cậu nằm trong lòng gã, vụng về phát họa nên những nốt nhạc trầm bổng kịch liệt. Sự thanh mát của oải hương len lỏi trong mái tóc cậu hòa quyện với nét cay nồng của vang đỏ phảng phất nơi phiến môi mang đậm hơi thở của gã, chúng quấn lấy nhau và sáng tác ra mùi hương làm chao đảo chúng sinh

Cậu xiết chặt lấy tay gã, âm thanh len ken phát ra khi hai chiếc nhẫn va chạm và ghì sát vào nhau. Thanh Bảo bật khóc, từng giọt lệ mặn chát tan ra trong khoang miệng Thế Anh. Một cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ, chính xác là hiện thân của một bản hợp xướng đến từ thiên đường

Lúc ấy, làn khói mờ ảo của trầm hương che phủ đi đôi mắt lóng lánh ánh nước của Thanh Bảo, cậu tiến đến, nuốn trọn bờ môi đang run rẩy của gã

Thế Anh cuối cùng cũng đã hiểu, như thế nào gọi là sự hoàn mĩ của một bản tình ca

---

Bỏng

Từng giọt trà Atiso trào ra như vũ bão, một cảm giác đau rát dâng lên ngùn ngụt ở mu bàn tay làm gã khẽ giật mình

Sức nóng ấy kéo gã trở về thực tại

Thế Anh cười khẩy, đến rót trà còn tự làm mình bị thương. Có vẻ sự minh mẫn của gã dạo gần đây đã tuột dốc không phanh, nhưng nguyên nhân ẩn đằng sau nó lại là thứ khiến gã không muốn thừa nhận

Kể từ khi gặp lại cậu, Thế Anh đã dần mất đi sự tỉnh táo

Kí ức, những kí ức không đáng có cứ mãi rong ruổi và dạo chơi quanh tiềm thức gã. Điều đó khiến Thế Anh khó thở vô cùng

Nhưng gã biết, bản thân không hề có chút tình cảm gì vượt quá giới hạn đối với người nọ. Điều gã giỏi nhất là hiểu rõ tâm tư của mình, tim gã không đập nhanh, gã chẳng hề hồi hộp, cũng không khao khát ánh nhìn của người kia hướng về phía mình

Mặc dù vậy, Thanh Bảo vẫn hiện hữu trong từng suy nghĩ của gã như một điều hiển nhiên. Thế Anh bị ám ảnh bởi cậu

...

Và bây giờ lại là một tình huống hoàn toàn khác. Mối bận tâm của Thế Anh, đang yên giấc trong chính căn phòng tồn đọng hơi ấm của gã. Vô cùng rõ rệt, gã cảm nhận được sự hiện diện của cậu

Điên thật, tâm can giống như đang bị nhào nặn thành một hình thù không rõ. Từng đường nét thoắt ẩn thoắt hiện, chúng dày vò và khiến đầu gã bắt đầu nhức nhối

Một hình thù chứa bóng dáng của Thanh Bảo

Gã nói rằng mình không yêu. Nhưng mỗi khi những giọt mưa của đêm hôm đó rơi tí tách và xối thẳng vào tim gan gã, Thế Anh không thể ngăn sự bức bối xuất hiện và gần như ép buộc gã khắc sâu tất cả mọi thứ vào trí óc

Ám ảnh, là một điều vô cùng đáng sợ

Khẽ vuốt mặt, gã chậm rãi tiến đến khu vườn tràn ngập những tán cây xanh muốt. Dáng vẻ tuyệt đẹp của một người đàn ông đạo mạo với tách trà trên tay xuất hiện, sự lả lơi thường ngày đột nhiên tiêu biến hết tất thảy

Trong bóng đêm tĩnh mịch, ánh sáng nhỏ nhoi từ đèn đường chập chờn phủ xuống vân vê theo từng đường nét đĩnh đạc mà gã toát ra. Làn gió lạnh của khí trời ở khu biệt lập len lỏi nhảy nhót qua từng kẽ lá, tán cây sải dài va vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc khiến quang cảnh vắng lặng nay càng trở nên tịch liêu

Trong mắt Thanh Bảo còn có chút u ám

"Andree, sao lại đứng đây một mình vậy?" Cậu hỏi, chất giọng trong trẻo của Thanh Bảo quả thực là một sự đối nghịch hoàn hảo, nó phá tan bầu không khi ảm đạm vây quanh bóng lưng lẻ loi của gã

"Còn nhóc? Không ngủ được à?" Gã không trả lời câu hỏi của cậu, đôi chân dần lùi lại khi thấy Thanh Bảo tiến đến

"Chịu thôi, em không quen giường lạ" Cậu có hơi ngập ngừng, vì trước đây chính cậu đã ngủ say li bì trên giường một người mình không hề quen biết, một người lạ đang sống trong trái tim cậu

"Em lăn qua lăn lại trên giường mãi cũng không nghe thấy tiếng động ở kế bên, nên nghĩ là Andree vẫn còn ở dưới nhà-"

"Hơn nữa em lại không ngủ được, chi bằng xuống đây trò chuyện một chút có lẽ sẽ tốt hơn" Cậu vừa nói với gã, tay không ngừng táy máy những chậu sen đá nhỏ được đặt kế bên nhau

"Nhóc không giận anh à?"

"Giận? À chuyện bắt em đền cái gối á hả, thật ra em đền được mà. Với cả chỗ này là nhà Andree, em đâu có từ chối được, lỡ làm Andree bực bội thì em bị đá đít rồi sao" Cậu dời mắt khỏi mấy chậu sen đá, tay nghịch nghịch lấy sỏi xếp hình thỏ

"Thôi đừng quậy, áo dính bẩn bây giờ" Gã nắm cổ tay cậu kéo lên, Thanh Bảo nhìn cứ như hổ con vậy. Bình thường cậu bị chọc tiết sẽ nổi đóa lên ngay, nhưng khi chán không có gì chơi thì lại ngoan ngoãn nghe lời bất thường

Cậu đứng dậy theo lực kéo của gã, cảm thấy tay Thế Anh đẹp vô cùng. Tuy không dài nhưng ngón nào cũng thon, da tay vô cùng mềm mại, đường gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay. Thanh Bảo thầm cảm thán, đôi tay này mà mang đi tán gái là hết sảy

"Đẹp quá" Lời nói trôi tuột không kịp cản lại, Thanh Bảo cả người cứng ngắc. Cảm thấy bản thân chuẩn bị đào hố chui là vừa

"Cái gì đẹp?"

"Cái cây, ý em là cây đẹp" Cậu nuốt nước bọt, Thế Anh bây giờ không đeo kính nên có thể nhìn rõ đôi mắt gã đang phóng ra tia hoài nghi lởn vởn trên gương mặt cậu

Rồi như có một dòng điện xẹt qua từ đáy mắt người kia, Thanh Bảo thấy sợ quá!

"Nhà anh có cái đẹp hơn, muốn xem không?" Thấy gã dường như không đếm xỉa gì tới lời nói dối của mình, cậu mừng rỡ gật đầu lia lịa mặc dù bản thân có thật sự muốn xem hay không còn chưa kịp suy nghĩ

Nhận được sự đồng ý của cậu, gã quay người dắt Thanh Bảo đi theo sau. Tay vẫn chưa buông ra khỏi người cậu

Đất nhà gã rất rộng, Thế Anh sống ở biệt phủ nên gần như gã thâu tóm hết toàn bộ phần lãnh thổ mà người ta dùng để xây một khu đô thị. Tuy là trải dài như vậy nhưng gã không có hứng thú với việc tận dụng chúng để thực hiện dự án hay mấy thứ đại loại như thế. Tính ra là trong lúc tìm chỗ để xây nhà thì gã ưng được chỗ này nên hốt nó luôn, tới lúc vỡ lở ra mới biết nó rộng hơn gã nghĩ

Nơi gã dẫn cậu đến là khu vườn phía sau nhà, nơi đây là khoảng lặng trong cuộc sống phồn hoa của gã. Gã gần như như có được tất cả mọi thứ trong tay, từ tiền tài, địa vị, quyền lực đến danh vọng - gã có tất cả. Nhưng điều duy nhất gã không thể có được, đó là sự bình yên. Cái giá phải trả cho một vị trí đứng trên vạn người thật sự quá đắt, một khi gã đã bước chân vào bức tranh với đầy những mảng màu hổ lốn của showbiz, bình yên trở thành một điều quá đỗi xa xỉ

Chính vì thế, gã cần một nơi để chôn mình vào những ngày mưa quá lớn, lớn đến mức cuốn trôi đi cả cái tôi cao ngạo của gã. Người ta thường nói thứ vũ khí tàn độc nhất chính là ngôn từ. Thật sự đấy, lời nói thốt ra chỉ với mục đích thỏa mãn bản thân lại có thể giết chết một sinh mạng mà không để lại bất cứ vết tích nào. Đã có một khoảng thời gian, Thế Anh dường như chết lịm đi bởi thứ vũ khí ấy

Và rồi gã quyết định tạo ra nơi này, một vườn hoa oải hương. Sự bình dị của loài hoa lãng mạn có thể làm dịu đi cơn bão trong lòng gã

Thế Anh rất thích oải hương, mùi của chúng vô cùng thanh mát, không hề ngọt gắt cũng không quá trầm ấm. Chúng mang đến một bầu không khí tràn ngập hình ảnh của nắng buổi sớm, oải hương sở hữu một màu tím đằm thắm vô cùng nịnh mắt, là một sự dung hòa lí tưởng đối với khung cảnh lạnh lẽo nơi biệt phủ

Hơn nữa, mối bận tâm của gã có mùi của oải hương

Đó là lí do mà gã mê đắm loài hoa này đến vậy

"Woaaa, là lavender sao?" Thanh Bảo bất ngờ thốt lên, đáy mắt cậu sóng sánh một màu tím tuyệt đẹp, phía sau khu vườn rất sáng, chúng mọc nhiều như một rừng hoa vậy

Hương thơm ngào ngạt ngay lập tức xộc vào mũi cậu

Thơm quá!

"Andree trồng lavender hả?" Thanh Bảo thích thú chạy đến sờ vào lớp lông tơ mịn phủ bên ngoài đóa hoa, cậu nhẹ nhàng nâng niu chúng trong lòng bàn tay. Thanh Bảo yêu đến chết loài hoa này, cậu nghiện chúng đến mức bất kì thứ gì trong căn nhà nhỏ của mình cũng liên quan đến oải hương

Minh chứng cho việc cái đống dầu gội sữa tắm mà cậu dùng đều có mùi oải hương, đến cả nước hoa cũng có mùi oải hương nốt. Tất cả mọi thứ thuộc về Thanh Bảo đều chấp chứa oải hương trong đó

Khá giống với cậu, gã có hẳn một vườn oải hương rộng thênh thang

Chỉ khác một chỗ, trong tâm khảm của gã, còn có một đóa hoa oải hương độc nhất vô nhị

"Bảo, đến khi nào nhóc mới chịu gọi anh bằng anh đây?"

Thanh Bảo đang chìm đắm trong chốn thần tiên của riêng mình thì đột nhiên khựng lại, cậu quay sang nhìn lấy gã. Sắc mặt người nhỏ nghiêm trọng hẳn, mắt cậu đảo qua lại, bỗng một màu hồng đào hiện lên và bao trùm lấy đôi gò má trắng trẻo của cậu

Thanh Bảo mắc cỡ

"Xin lỗi, em không để ý!"

Đúng là không để ý thật! Nhóc con quá lơ đễnh rồi, còn không hề bận tâm chuyện gã gọi thẳng tên mình cơ

"Ok, vậy thì ờm... sao anh lại trồng lavender?"

Khóe môi gã nhếch lên với sự hài lòng tuyệt đối, như vậy có dễ nghe hơn không!

"Thật ra thì anh vốn không có hứng thú với lavender, có điều..." Gã hơi ngập ngừng, đang nói giữa chừng thì chữ chui tọt vào trong cổ họng, không phát ra được

"Có điều sao?"

"Có điều lúc trước anh gặp được một người rất đặc biệt, người đó có mùi của lavender..."

"Ah, hiểu rồi. Người yêu anh hả?"

Thanh Bảo với sự vô tư không hề biết bản thân đã vô tình khiến ruột gan Thế Anh đảo lộn dữ dội, gã tránh ánh mắt cậu. Gượng gạo nói tiếp

"Không, chỉ là người đó... ờm là kí ức đặc biệt của anh"

"Kí ức đặc biệt sao?" Trong câu chuyện của gã, Thanh Bảo lại giống như bị nói trúng tim đen, cậu lặng đi chốc lát. Mắt nhìn xa xăm nơi đêm tối mù mịt, trong đầu chợt lóe lên dáng vẻ mờ ảo của người đó

"Andree, anh có nghĩ trên đời này có một loại mùi hương unique không?" Cậu thôi chơi đùa với những đóa hoa xinh đẹp, leo lên ngồi ngay bậc thềm, hai tay đan vào nhau

"Unique, ý nhóc là không trùng với bất kì ai hả?"

"Đừng có gọi em là nhóc!" Cậu nhăn mặt, nói với gã bằng một chất giọng mang tính cảnh cáo

Thế Anh phì cười, hổ con chuẩn bị xơi tái gã rồi

"Mùi hương unique không phải là không có, nhưng chi phí thì khá đắt đỏ khi muốn tự tạo cho mình một hương nước hoa riêng, là nước hoa xịn nha"

"Mà sao em lại hỏi, có chuyện gì hả?" Gã ngồi xuống cạnh cậu, nhìn lấy gương mặt mang đầy suy tư, không hề nghĩ Thanh Bảo lại quan tâm đến những chủ đề này. Trùng hợp thật, trước đó rất lâu Thế Anh cũng đã từng có cho mình một lọ nước hoa của riêng gã

"À, không có gì. Tại em xem một bộ phim có nội dung kiểu như vậy nên thắc mắc thôi" Thanh Bảo lại tiếp tục nói dối, thứ còn sót lại duy nhất về người đó trong tâm trí cậu là lọ nước hoa kia

Thật sự, mùi hương ấy quá mức ngào ngạt. Nó tỏa ra và cuốn hút một cách khó cưỡng, mỗi khi nhớ đến khứu giác của cậu mặc nhiên bị tác động mạnh mẽ, nó nuốt trọn gần như toàn bộ ý thức mà cậu có

Nhưng Thanh Bảo không những bị nuốt trọn, cậu chết chìm trong hương thơm ấy

"Gần hai giờ rồi, em có muốn lên phòng không? chiều mai còn ghi hình tiếp" Thế Anh đổi chủ đề, gã nhìn thấy nét mặt cậu tối đi liền không muốn nói tiếp vấn đề này nữa

"Cho em ở đây một lát" Cậu nhắm mắt hít thật sâu, như muốn chôn vùi toàn bộ những gì tinh túy nhất từ khung cảnh mĩ miều trước mắt vào lồng ngực

"Anh ở với em"

"Dạ"

Hai người họ ngồi đối diện vườn hoa của gã, trò chuyện đông tây đến mải mê quên luôn cả giờ giấc. Thanh Bảo bỗng cảm thấy, gã không đáng ghét như cậu nghĩ

"Đi ngủ nhé?"

Mùi thơm của oải hương từ tốn đưa Thanh Bảo vào những cơn say, cơ thể cậu rã rời dần, bóng tối đè lên làm nặng trĩu mi mắt. Thanh Bảo đón lấy bàn tay Thế Anh đang chìa ra, khẽ gật đầu với gã

Có lẽ, oải hương chính là liều thuốc tốt nhất cho sự mất ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip