Chương 12


                                   
                                         

Khi Thế Anh đi đến đầu con ngõ, mùi thơm quen thuộc của hoa lộc vừng truyền ra từ nơi sâu nhất, nồng nặc đến mức không cần tiêu phí chút sức lực nào cũng có thể ngửi được.

Dự đoán tồi tề nhất trong đầu cũng đều đã xuất hiện.

Hắn cảm thấy bản thân vô cùng hoảng loạn, lại không biết cảm giác hoảng loạn này đến từ đâu, vì sao lại có. Hai chân hắn là bộ phận duy nhất hắn có thể kiểm soát được trên cơ thể, Thế Anh bước rất nhanh, thậm chí còn có chút không ổn định, không còn tự nhiên như trong dĩ vãng.

Mọi sự dị thường đều chấm dứt khi hắn nhìn thấy Omega cuộn tròn trong góc nhỏ kia.

Thanh Bảo thu mình lại thành một quả bóng nhỏ, giống như nghe thấy động tĩnh, nhìn qua bên này, mũi dao đặt trước ngực phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới anh trăng, soi rõ khuôn mặt ửng đỏ và mướt mồ hôi của cậu.

Sợi dây căng chặt trong lòng đột nhiên đứt phựt, tận đến khi Thế Anh đoạt lấy con dao trong tay cậu, tay hắn vẫn còn run rẩy.

Hắn dùng đôi tay run rẩy của mình cởi áo khoác trùm lên người Omega đang ướt sũng, thực nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tuyến thể sau cố không ngừng phát ra tin tức tố an ủi, cánh  tay nóng bỏng đó ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ hắn.

"Thế Anh......."

Thanh Bảo cố gắng rúc vào trong lòng hắn, nỉ non gọi tên hắn.

Thế Anh"ừm" một tiếng, bế cậu đi về phía xe. Đi được hai bước, hắn nhìn xuống về phía Omega sắc mặt đỏ bừng nói thêm: "Anh ở đây."

Giọng nói rất nhẹ, cơ hồ mang theo chút ôn nhu, nhưng rất nhanh lại phiêu tán trong gió.

Khi đặt Thanh Bảo vào xe, cánh tay cậu vẫn ôm chặt lấy Thế Anh, như thế nào cũng không chịu buông ra, ý đồ muốn giữ một chút sự an ủi.

Thế Anh biết đây do tác dụng của kỳ động dụng, Omega vồn hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, vô cùng dính người, hắn đành phải bảo trì tư thế khom lưng, cố gắng kéo lại một chút lý trí Thanh Bảo về: "Em như vậy, tôi không lái xe được, hay em muốn làm trong xe?"

Thanh Bảo khịt mũi, đôi mắt hé mở nhưng vẫn mơ hồ như cũ, vẫn may là nghe hiểu lời hắn nói, ngoan ngoãn buông tay ra, thanh âm ẩm ướt không biết là khản cầu hay đang làm nũng, "Đừng, về....về nhà."

Omega không ôm hắn lại lần nữa cuộn tròn cơ thể, dịch thủy chảy ta từ phía sau làm ướt một mảng đệm ghế, nhưng lại không mở miệng yêu cầu gì cả.

Thế Anh nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút nói không nên lời, nặng nề đóng cửa xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái về nhà.

Xe chạy với tốc độ cao tạo thành một khoảng không gian chật hẹp bịt kín, cửa sổ đóng kín ngăn cản tin tức tố thoát ra bên ngoài, đồng thời cũng đem mùi tin tức tố bao trùm toàn bộ không gian xe. Mùi hoa lộc vừng càng ngày càng nồng, xâm lấn từng tấc từng tấc không khí, khó tránh khỏi nồng nặc vị ngọt trùm lấy xe.

Vì thế, người bị tình dục tra tấn từ một biến thành hai.

Thế Anh nghiến chặt răng, cố gắng duy trì tỉnh táo, xe vẫn như cũ duy trì trạng thái nhanh và ổn định, nhưng mùi rượu Brandy lại mãnh liệt tràn ra, cùng mùi hoa lộc vừng dây dưa không ngớt, dần dần khó mà phân biệt được.

"Thế Anh......." Thanh Bảo rốt cuộc vẫn tràn ra tiếng rên rỉ, nước mắt theo đuôi mắt tràn ra, thanh âm nhỏ vụn tràn đầy ủy khuất, âm cuối còn có chút run rẩy: "Em rất khó chịu........"

Đại não hỗn loạn đột nhiên trở nên rõ ràng, Thế Anh nắm chặt tay lái, không nói được câu nào. Hắn chỉ tham lam mà hít hà hơi thở phả ra từ sau lưng, điều này khiến hắn được an ủi nhưng cũng làm hắn khó chịu.

Hắn nhớ tới, lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi tin tức tố của Thanh Bảo khi đó hắn có tương lại tươi sáng, người hắn yêu cũng đang bên cạnh.

Chỉ là đã lâu lắm rồi.

Thế Anh bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, sống lưng vẫn như cũ thẳng tắp, từ phía sau tuyệt không nhìn ra manh mối gì.                             
             
                   

Kỳ phát tình của Omega với lúc bình thường không giống nhau, rất mẫn cảm, lại vô cùng nhiệt tình. Vừa đặt lên giường đã như dây leo quấn chặt lấy, mặt đỏ bừng đòi hôn.

Hai tay Thế Anh chống hai bên, cúi đầu nhìn Omega dưới thân đang thở dốc, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, nhìn đuôi mắt đỏ lên, đôi môi hé mở, lộ ra cổ áo cùng eo bụng mềm mại trắng nõn, động tác vẫn không ngừng lại.

Thanh Bảo đã sớm bị kì phát tình tra tấn đến hỗn loạn, cảm giác hư không lại càng khiến cậu khó chịu, toàn thân trên dưới đều khái cầu Alpha an ủi, nhưng động tác muốn hôn lại không được đáp lại. Cảm xúc yếu ớt bị phóng đại lên, càng cảm thấy vô cùng ủy khuất, cắn mui bàn tay, quay đầu đi bắt đầu nức nở.

Thế Anh hơi nhíu mày, đột nhiên ngẩn ra: "Em.... Khóc cái gì."

Nhìn Omega đang bị hãm trong dục vọng không có khả năng sẽ trả lời hắn, chỉ biết khóc lóc lặp đi lặp lại: "Muốn ôm....Ôm...."

Ánh sáng phòng ngủ nhu hòa, lồng thêm chút tia sáng ấm áp, vì thế mà con người cũng có vẻ ôn nhu hơn.

Thế Anh nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Được."

Hắn cúi đầu hôn lên đuôi mắt Thanh Bảo, liếm láp những giọt nước mắt còn sót lại, lướt qua má, hôn lên môi cậu.

Đôi môi rất ngoan ngoãn mở ra, đầu lưỡi quấn vào nhau, thoải mái mà hôn sâu,

Bọn họ hình như rất lâu rồi không có một nụ hôn như vậy. Không có thô bạo và nghi ngờ, không có miễn cưỡng và khó chịu, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, êm ái.

Thanh Bảo được hôn đến thoải mái, ngón tay nắm chặt cổ áo Thế Anh, hai chân vòng qua eo hắn nhẹ nhàng cọ qua, lộ ra sự sốt ruột trong vô thức.

Cậu đã sớm ướt đẫm.

Hậu huyệt cũng đã tiết ra đủ dịch thủy, vì vậy tiến vào rất dễ, huống hồ bọn họ đã làm nhiều lần như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút trướng.

Nơi đó nháy mắt được lấp đầy, cậu càng nức nở lợi hại hơn, há miệng cắn lên bả vai Thế Anh, lại bị nhéo cằm rời đi, môi lưỡi bị ngón tay lộng đảo đùa giỡn.

Động tác Thế Anh vô cùng ôn nhu.

Hắn thong thả đút vào, thong thả rút ra, ôn nhu lại chậm rãi, nhưng cảm quan lại vì sự ma sát nhẹ nhàng đó mà bị phóng đại lên. Thanh Bảo có thể cảm nhận rõ ràng mình mở ra như thế nào, rồi lại bị thâm nhập như thế nào.

Cậu dần dần không chịu nổi nữa, vòng tay qua cổ Thế Anh, không mạch lạc cầu xin:

"Anh........nhanh một chút.........."

"Đừng, khó chịu..........Rất trướng........."

Thế Anh phớt lờ cậu hồ ngôn loạn ngữ, thẳng lưng đâm vào sâu hơn, cự vật ở mỗi điểm mẫn cảm bên trong ma sát, đổi lấy những tiếng rên rỉ của Thanh Bảo và cảm giác khiến da đầu người ta tê dại co rút ở trong dũng đạo. Hắn ở bên trong bị dịch thủy ngâm đến sũng nước, ướt át lại vô cùng nóng, mỗi một động tác của hắn đều nhận thấy sự run rẩy.

Thế Anh đứng dậy, ôm cậu vào lòng, chỗ hai người kết hợp sâu thêm một chút, kín kẽ dán chặt vào nhau. Hắn bắt lấy môi cậu, nuốt trọn những tiếng rên rỉ cùng thở dốc vào khoang miệng, cự vật cũng vì thế mà tiến càng sâu hơn, chạm đến nơi bí ẩn lại yếu ớt kia.

Khoang sinh sản của Omega vốn đã hé mở, cự vật đảo quanh bên ngoài cửa, cảm giác tê dại nhẹ nhè từng đợt từng đợt theo dây thần kinh truyền đến, dẫn ra vài tiếng rên rỉ mềm mại.

Cự vật của Thế Anh đỉnh nhẹ vào cửa khoang, hắn cắn vành tai Thanh Bảo hỏi: "Đau không?"

Thanh Bảo run rẩy lắc đầu, giây tiếp theo lại la hoảng lên, âm cuối có chút mềm mại kỳ quái. Là do Thế Anh cường ngạch đỉnh mạnh vào khoang sinh sản, đồ vật nóng bỏng cứng rắn không hề do dự mà đi vào nơi sâu nhất, chỗ cậu chưa bao giờ bị tiến vào hoàn toàn mở ra.

Cơn đau truyền đến dữ dội, còn kèm theo khoái cảm và sự thỏa mãn khó tả, đại não trong nháy mắt trống rỗng, trong phút chốc cậu cảm thấy mình ngất rồi, không thể cảm nhận được gì nữa, chỉ vó đồ vật chôn trong cơ thể cậu có chút khác biệt, cắm vào rút ra.

"Thế Anh.......... Thế Anh......" Cậu bị đỉnh đến mức thân thể xóc nảy, trong thanh âm có tiếng khóc nức nở vô cùng rõ ràng, lại chỉ có thể bất lực mà kêu cái tên duy nhất hiện lên trong đầu.

Lồng ngực ấm áp dán lên, da thịt kề cận, tựa như không thể tách rời.

Không biết qua bao lâu, hạ thể gần như tê dại, cự vật không ngừng tấn công kia rốt cục cũng dừng lại, trốn ở trong khoang sinh sản chậm rãi trướng lên.

Thanh Bảo đã thoát lực, mơ mơ màng màng nghĩ, sẽ đánh dấu sao?

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nhiệt độ nóng bỏng rút khỏi khoang sinh sản của cậu, bắn vào hậu huyệt như bình thường.

Vẫn không bị đánh dấu sao ... Trước khi chìm vào hôn mê, ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Thanh Bảo, ngay sau đó liền biến mất.

Thế Anh rút dương vật ra, tắt đèn sàn, nằm nghiêng một bên không biết đang suy nghĩ cái gì. Bóng tôi che phủ toàn bộ biểu cảm của hắn, chỉ có hai loại tin tức tố đan xem nhau là rõ ràng, như thể chúng đã hòa vào nhau, nhưng hắn biết, không đến hừng đông, chúng nó sẽ tách ra, hơn nữa còn biến mất không thấy tăm hơi.

Thanh Bảo ngủ say bên cạnh hắn, có lẽ thật sự rất mê, trong lúc ngủ còn khẽ phát ra tiếng hừ nhẹ, không an phận và lăn vào trong lòng hắn.

Thế Anh không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn thật lâu, thật lâu cho đến tận khi Omega xoay người đổi tư thế, lại bị một cánh tay gắt gao ôm chặt lại, chỉ có thể không thoải mái mà nhíu mi, theo bản năng đẩy ra, lại bị ôm chặt hơn.

Thế Anh ôm cậu, hơi thở run lên, thực nhẹ giọng mà gọi ra cái tên hắn đã mười năm không gọi: "Thanh Bảo."             
                   
Thanh Bảo, Thanh Bảo........

Hắn vào lúc này đột nhiên nghĩ thông suốt, hắn vẫn còn yêu Thanh Bảo, hắn không bỏ xuống được, hắn thừa nhận.

Trong chuyện đơn phương này, vốn dĩ không có cái gọi là thua hay thắng.

Chẳng bằng giải thoát cho nhau.

Toàn thân đau nhức không thôi, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng đau – đây là cảm thụ duy nhất sau khi Thanh Bảo tỉnh dậy, cậu cẩn thận vươn mình, ngồi ở trên giường cúi đầu nghĩ lại toàn bộ chuyện tối hôm qua.

Cậu bị cưỡng ép tiến vào kỳ phát tình, một mình chạy trốn vào ngõ nhỏ, không dám đến nơi đông người, để mặc cho kỳ phát tình át mất thần trí.

Sau đó thì sao nhỉ?

Sau đó.........Hình như cậu gọi điện thoại cho Thế Anh, tiếp theo liền nhận được một cái ôm ấm áp, một nụ hôn dịu dàng cùng một trận làm tình nhẹ nhàng.

Đây là lần đầu tiên Thế Anh giúp cậu vượt qua kỳ phát tình, cũng là lần đầu tiên Thế Anh làm tình ôn nhu như thế.

Nghĩ vậy, Thanh Bảo cảm thấy hai má nóng lên, lại rụt về trong chăn, che mất nửa khuôn mặt, chỉ còn lộ ra hai mắt ở bên ngoài.

"Thế Anh..........."

Omega vừa trải qua thời kì phát tình luôn có xu hướng sinh ra cảm giác ỷ lại và lưu luyến đối với Alpha của mình, ngay cả khi không bị đánh dấu.

Thanh Bảo nắm lấy chăn, dùng ngữ khí hết sức mềm mại gọi ra cái tên này, như thể đang gọi một người yêu hết sức săn sóc mình, âm cuối còn vô cùng ẩm ướt, cảm giác như đang làm nũng.

Cậu vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp hôm qua.

"Dậy rồi." Thế Anh ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa phòng, từ trên cao nhìn xuống Thanh Bảo, hắn  vẫn là bộ dáng lạnh nhạt thờ ơ đó, như thể mọi thứ đêm qua đều là giả, giống như một lữ khách lạc lối trong sa mạc, tưởng tượng ra mình gặp được một ốc đảo, huyễn hoặc bản thân để không bị chết khát hoặc phát điên lên.

Vì thế, "tách" một tiếng, mộng đẹp bị phá vỡ, tan thành nhiều mảnh.

Lý trí cuối cùng cũng trở lại, Thanh  Bảo bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, thất thần nhìn về phía Thế Anh, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ không rõ, giống như bản thân đã phạm phải một sai lầm cực lớn.

Thế Anh sửng sốt một chút, tránh đi ánh mắt của cậu, ném quần áo xuống giường, giọng nói lãnh đạm: "Tự mặc quần áo đi, tôi chờ em ở phòng khách."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, dộng tác dứt khoát lưu loát, một giây cũng không muốn lưu lại. Chỉ còn lại từ "Được" của Thanh Bảo phiêu du trong không khí.

Thanh Bảo nhặt quần áo, cúi đầu nhìn xuống vô số dấu vết trên người, nhếch mép, mặc quần áo đi xuống lầu.

Alpha mặc tây trăng phẳng phiu, tư thái đẹp đẽ ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm tờ giấy, đang lật qua lật lại. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh Bảo, giơ đồ vật trong tay lên.

"Thứ này, từ giờ sẽ thành phế thải."

Tờ giấy được đưa vào trong tay Thanh Bảo, vì thế cậu dễ dàng nhìn thấy chữ trên đó, lúc này mới nhớ rằng bọn họ khi ấy có lập một bản hợp đồng, đây chính là một bắt đầu hoang đường, cũng từng là thứ khiến cậu mừng thầm vì cuối cùng có một cơ hội.

"...........Có ý gì?"

Thế Anh đứng đối diện cậu, rõ ràng cách nhau gần như vậy, lại không thể thấy rõ biểu tình: "Tôi không muốn tiếp tục nữa, cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi."

"Vì sao chứ?" Thanh Bảo siết chặt hợp đồng trong tay, cậu cảm thấy bản thân đang run lên, "Thời hạn còn chưa hết, vì sao lại........"

"Thanh Bảo." Thế Anh đánh gãy lời cậu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, "Thứ này về bản chất không có giá trị pháp lý, khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc là do tôi quyết định, Tôi bây giờ nói, tôi không muốn tiếp tục nữa, chấm dứt đi, không rõ ràng sao?"

"Nhưng mà, nhưng mà đã nói là ba năm." Thanh Bảo vẫn không kịp phản ứng, nói năng lộn xộn cố gắng tìm cho mình một lý do thích hợp, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra.

"Không có nhưng mà." Thế Anh nhìn chằm chằm cậu, "Tôi chơi chán rồi."

Ngữ khí hắn tùy ý như vậy, thản nhiên không khác gì khi nói "Tôi đang đói", lại vô cùng bén nhọn như đinh thép, ghim chặt Thanh Bảo xuống sàn, không thể động đậy.

Hóa ra là vậy?

Hắn chơi chán rồi, nên những ân oán, khúc mắc mười mấy năm qua đều dễ dàng kết thúc như vậy. Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ không gặp lại nữa, cả đời cũng không liên lạc lại nữa, có lẽ mấy năm sau, sẽ chẳng còn ai nhớ rằng có một cái tên như vậy từng xuất hiện trong cuộc đời nhau, những kỷ niệm vương vấn cũng chỉ giống như sương mù sáng sớm, một khi mặt trời lên thì hoàn toàn biến mất, chẳng còn lại gì.

Lần gặp mặt này là được sắp xếp, lại nhẹ nhàng kết thúc như vậy. Nhanh chóng và im ắng lạ thường.

Omega cúi đầu, chờ khi ngẩng lên, đã thu lại tất cả sự kinh ngạc cùng khó hiểu. Thanh âm nhẹ nhàng mà nói "Được.", khóe miệng trước sau vẫn treo một nụ cười, ngoan ngoãn động lòng.

Thế Anh có lẽ không biết, đây chính là phần tôn nghiêm cùng thể diện cuối cùng cậu còn giữ lại cho mình.





           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip