Chương 16
Bảo bối trong bụng ngày càng lớn, thậm chí mặc quần áo rộng thụng thình vẫn nhìn thấy rõ bụng, cũng may, bảo bảo tính tình vô cùng ngoan ngoãn, an ổn lớn lên, cũng không vì khuyết thiếu tin tức tố Alpha mà lăn lộn không ngừng.
Ảnh hưởng duy nhất chính là Thanh Bảo gần đây vô cùng thích ngủ, đang ngồi một chốc cũng có thể ngủ ngay được.
Lúc Tiểu Phúc bước vào, Thanh Bảo đang ngồi trên sô pha mơ màng sắp ngủ, động tác mở cửa có chút lớn, cậu đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng dùng tay bảo vệ bụng, thấy rõ người đến mới thả ra.
"Anh Thanh Bảo!" Tiểu Phúc tung tăng nhảy nhót đến mép ghế sô pha, tò mò nhìn cái bụng tròn vo của cậu, "Là em trai hay là em gái vậy ạ?"
"Anh không biết." Thanh Bảo cúi đầu nhìn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ sinh khí bên trong, biểu tình vô cùng ôn nhu, "Nó đang đạp đó."
"Thật không ạ?" Tiểu Phúc khom lưng rướn cổ, đôi mắt mở to hết cơ, "Em có thể sờ sờ một chút không?"
Thanh Bảo cười gật đầu: "Được chứ."
Tiểu Phúc hít sâu một hơi, cẩn thận duỗi ngón trỏ tay phải ra, chỉ chạm nhẹ một cái đã nhanh chóng rụt về, khuôn mặt nhỏ bé thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, nghiêm túc.
Thanh Bảo cảm thấy thích thú với bộ dạng của cậu bé, cười không ngừng. Cuối cùng cũng cười đủ, cậu xoa đầu Tiểu Phúc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng mình: "Đừng căng thẳng, em trai, em gái không cắn người."
"Em biết mà." Tiểu Phúc bĩu môi, nó cũng đâu phải là tên ngốc, "Em sợ sờ khiến bảo bối đau."
"Sao có thể chứ, nhìn xem, có phải nó đang đạp không?"
Kỳ thực động tĩnh kia vô cùng mỏng manh, chỉ truyền đến một xíu cảm giác, cách một tầng da cũng không được rõ ràng cho lắm, nhưng Thanh Bảo vẫn rất vui vẻ, Tiểu Phúc cũng ngơ ngác gật đầu, giống như cậu bé thật sự cảm nhận được động tác kinh thiên động địa đó.
"Em sẽ nói với bà nội là bảo bối có thể cử động rồi!"
Tiểu Phúc chạy nhanh như chớp, Thanh Bảo kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu bé, sau đó cười nhẹ lắc đầu.
"Bảo bối." Cậu cúi đầu chọc chọc bụng mình, "Con có muốn xem ba con là người như thế nào không?"
"Nhất định là con muốn đúng không, vậy ba ba sẽ cho con xem một chút."
"Nhưng nói trước nhé, là con muốn nhìn, chứ không phải ba ba muốn nhìn đâu."
Đương nhiên đứa nhỏ sẽ không phát ra kháng nghị, Thanh Bảo cảm thấy hài lòng đứng dậy, đi đến đầu giường lấy một quyển sách, bên trong có kẹp một tấm ảnh.
Đó là bức ảnh hai người chụp chung.
Phí sau là một cây lộc vừng, Alpha tươi cười rạng rỡ, một tay ôm lấy Omega bên cạnh, một tay khác đùa nghịch tai thỏ trên đầu Omega.
Chỉ là bức ảnh có lẽ chụp từ rất lầu rồi, các cạnh đều đã có chút ố vàng, mép ảnh còn bị quăn quăn một ít.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, vì thế Thanh Bảo dọn một cái ghế ra sân, ngồi xuống tắm năm, sau đó chỉ vào tầm ảnh cho bảo bối xem.
"Con nhìn nhé, cái người đang cười toe toét này chính là ba của con, có phải trông rất ngốc không?"
Cậu chọc vào gương mặt đang tươi cười kia, tựa như vẫn chưa hả giận liền chọc thêm mấy cái, cho đến tận khi tấm ảnh hơi nhăn lại, cậu mới dừng tay, vuốt phẳng nó.
"Đáng tiếc," người vừa mới giương nanh múa vuốt bỗng trở nên an tĩnh lại, nụ cười trên khóe môi cũng thu lại, lẩm bẩm bói: "Ba không có cơ hội gặp lại."
Thanh Bảo nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi lâu, thẳng đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, mới nắm chặt bức ảnh trong tay, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ rất sâu, đến mức cổng bị đẩy ra lần nữa cũng không tỉnh lại. Alpha cao lớn nhẹ nhàng bước vào, cẩn thận đứng trước mặt cậu, một bàn tay cầm lấy tấm ảnh cậu đang nắm, một tay khẽ vuốt ve bụng cậu, sau đó mùi hương của rượu Brandy tỏa ra bao trùm cả khoảng sân nhỏ.
Alpha cúi người, cúi đầu hôn lên trán cậu, nhẹ giọng gọi: "Thanh Bảo..........."
"Thanh Bảo"
Nếu hết thảy mọi chuyện không xảy ra, bọn họ có lẽ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
.
.
.
Từ lúc nhìn thấy Thế Anh, Thanh Bảo vẫn là bộ dáng đứng ngồi không yên, cậu để Thế Anh vào nhà, ngồi trên chiếc sô pha rộng rãi dành cho một người, nhưng cậu vẫn như cũ không chịu ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cậu không hỏi vì sao Thế Anh lại đến tìm mình, hay tìm mình bằng cách nào, cậu chỉ đứng một bên, nhẹ giọng hỏi hắn có muốn uống nước không.
Giống như bị một khối dị vật mắc kẹt ở cổ họng, Thế Anh im lặng một lúc lâu mới lắc đầu đáp: "Không cần."
Thoạt nhìn thế mà lại có chút ủy khuất.
Nhưng Thanh Bảo vẫn xoay người đi vào nhà bếp, có lẽ là vắt óc cũng không tìm được chủ đề nói chuyện tiếp theo, hoặc cũng có lẽ là ngại ở cùng với hắn, cậu không để ý lời từ chối của Thế Anh, trực tiếp rót đầy cốc nước mang ra cho hắn, miệng cốc vẫn còn tỏa ra chút khói, hình như mới sôi không lâu. Thế cho nên khi Thế Anh nhận lấy cốc nước, trong nháy mắt ngắn ngủi đó hắn thấy đầu ngón tay đỏ ửng của cậu.
"Tay em.... Có bị bỏng không?"
Thế Anh đặt ly nước xuống, chỉ chỉ tay Thanh Bảo.
Thanh Bảo lúc này mới nhận ra, sợ hãi giấu mu bàn tay ra sau, dùng sức chà xát, vì thế đầu ngón tay lại càng đỏ hơn.
Không khí trong phòng nháy mắt trở nên vô cùng trầm mặc.
Hai người đều không lên tiếng, cũng không động đậy, trong khoảnh khắc này, Thế Anh chỉ nhìn chằm chằm Thanh Bảo, ánh mắt rơi trên khuôn mặt khiến hắn ngày đêm trằn trọc, lướt qua bờ vai và cánh tay thon gầy, dừng lại phần bụng hơi nhô lên.
Bị hắn nhìn lâu như vậy, Thanh Bảo cảm thấy có chút mất tự nhiên, vô thức vươn tay che bụng, lại trong khoảnh khắc làm động tác đó nghe được tiếng thở dài rất nhẹ.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Alpha đối diện mình đứng lên, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong bếp.
Vòi nước mở ra, dòng nước lạnh lẽo chạm vào ngón tay khiến Thanh Bảo rùng mình. Đôi tay kia càng bao chặt lấy bàn tay cậu, chỉ để lộ ra những đầu ngón tay bị bỏng nhẹ.
Nước dường như không còn quá lạnh nữa.
Thanh Bảo ngơ ngẩn nhìn, lúc này thời gian như ngưng đọng lại, cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một phút, năm phút, hay là dài hơn hoặc cũng có thể ngắn hơn, cậu chỉ biết khi tiếng nước dừng lại, thanh âm Thế Anh vang lên trên đỉnh đầu: "Sao lại không cẩn thận như thế, còn đau không?"
Ôn như như một giấc mộng vậy.
Hoặc là nói, chỉ khi ở trong mộng mới có thể tìm thấy được một "hắn" ôn nhu như thế.
Thanh Bảo rút ngón tay ra, lúc này mới bất giác lắc đầu.
"Ừm." Thế Anh thở phào nhẹ nhõm, rút một tờ khăn giấy, lau khô tay của cả hai.
Thanh Bảo tùy ý để hắn lau, rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, bảo bảo trong bụng dường như cảm nhận được được gì đó, có chút hoạt bát đá liền mấy cái, Thanh Bảo khẽ cau mày, lập tức được Thế Anh đỡ lấy.
"Mệt à?"
"Không phải." Thanh Bảo vẫn không ngẩng đầu, cậu nói chuyện rất nhỏ, vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng hão huyền này, lúc mở miệng ra nói chuyện còn có cảm giác không chân thực, muốn nhìn kĩ người này một chút, người khiến cậu cảm thấy áy náy, người khiến cậu khổ sở, cũng là người cậu muốn quên mà không được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thế Anh đã khiến cậu từ trong mộng bừng tỉnh.
"Đứa trẻ, có ngoan không?"
Đứa trẻ..........
Đứa trẻ này vốn không nên tồn tại.
Thế Anh từ đầu đến cuối vẫn không muốn có con với cậu.
Hóa ra hắn tới vì chuyện này à?
Hắn không muốn giữ lại đứa trẻ, nên mới đến sao?
Thế Anh không ngờ rằng câu hỏi mình do dự bấy lâu được hỏi ra miệng lại khiến Thanh Bảo phản ứng lớn như thế, gần như khi vừa hỏi xong, người đang im lặng nãy giờ sững sờ một chút rồi lùi lại phía sau, như thể đang vô cùng sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy bụng, là tư thế tự vệ.
Trong mắt Thanh Bảo lộ rõ vẻ hoảng sợ, nói ra một câu cảm xúc nhất từ đầu cho đến giờ: "Em có thể tự mình nuôi lớn đứa trẻ, nhất định sẽ không làm phiền đến anh, cho nên anh giả bộ như không biết, có được không?"
"Hả?" Thế Anh sửng sốt.
"Em biết anh không muốn có nó, nhưng em sẽ không nói cho ai biết, cứ coi nó như con ruột của mình em, anh không cần em, nhưng đừng không cần nó."
Thanh âm của Thanh Bảo phát run, rõ ràng Thế Anh không có động tác gì, nhưng cậu vẫn vừa nói vừa lui về sau, như khẳng định Thế Anh nhất định sẽ làm ra loại chuyện nào đó.
Những lời gần như là van xin này mỏng manh như vậy, lại giống như lưỡi dao sắc bén nhất, cứa vào trái tim đồng thời cũng mang đến sự lãnh lẽo vào trong tim hắn, đau đến mức khiến Thế Anh không thở nổi.
Hắn nhìn Thanh Bảo, nhẹ giọng nói: "Nó là con của chúng ta, anh không phải là không cần nó, càng không có ý định muốn thương tổn nó, em đừng... Em đừng sợ anh."
Thanh Bảo không nói chuyện, cậu cũng đã nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, hô hấp chậm lại, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của bản thân. Cậu dựa vào tường, ánh mắt lướt qua Thế Anh nhìn về con chim ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới trở lại trạng thái bình thường.
Đúng rồi, là do cậu suy nghĩ nhiều. Giấc mộng này, dù là giấc mộng đẹp hay là ác mộng đều không tồn tại.
"Thực xin lỗi, là do em quá xúc động." Thanh Bảo cúi đầu đi qua Thế Anh, "Trời cũng tối rồi, anh cũng nên trở về thôi."
Chuyện hôm nay nên kết thúc rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mau sẽ là một ngày bình thường không có chuyện gì bất ngờ cả.
Cậu không đợi Thế Anh trả lời, đi thẳng vào phòng ngủ, thời điểm cậu định xoay nắm tay cửa, sau lưng có tiếng bước chân, có người khẽ gọi tên cậu.
"Thanh Bảo......"
Thanh Bảo sững người tại chỗ, nước mắt chảy dài trên mặt. Cậu cho rằng mình nghe nhầm, nhưng lại vô cùng kiên định lần này chắc chắn là thật.
Bước chân ở phía sau dừng lại, Thanh Bảo lau sạch nước mắt, không quay đầu lại, ngữ khí không nghe ra bất kì sự khác thường nào cả: "Gọi tôi làm gì?"
Vì vậy, hơi ấm phía sau tiến lại gần một bước, Thế Anh ôm lấy cậu từ phía sau, cánh tay siết chặt lại, hai người dính sát vào nhau.
"Anh sai rồi, em đừng đuổi anh đi." Thế Anh vùi mặt vào cổ cậu, làm thế nào cũng không chịu buông ta, nhưng người trước mặt vẫn không đáp lại, hắn lần nữa lại gọi, "Thanh Bảo."
Không có đáp lại.
"Thanh Bảo."
Vẫn không có đáp lại.
"Thanh Bảo."
Hắn lải nhải hết lần này đến lần khác, hơi thở phả vào cổ Thanh Bảo, khiến cả người cậu có chút vi diệu.
Thanh Bảo bị hắn gọi đến phiền, ngón tay hơi dùng sức, nhưng lời nói ra lại là: ".........Gọi lại lần nữa."
Thanh âm kia gọi còn lớn hơn trước.
"Thanh Bảo, Thanh Bảo, Thanh Bảo, .........."
Câu xưng hô này, trải qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng quay lại về truyền đến tai cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip