Chương 5

                                   
                                         

Thế Anh ngơ ngẩn nhìn vào tấm ảnh, suy nghĩ có chút rời rạc.

Thanh Bảo chật vật đỡ thân trên, ngước mắt nhìn đồ vật trong tay Thế Anh, bỗng nhiên trợn to hai mắt. Nhịp tim tăng vọt, đại não tràn ngập hoảng loạn cùng hoàng sợ, cậu mặc kệ đôi chân đang run rẩy của mình, lảo đảo lao đến bên cạnh Thế Anh, giật lại tấm ảnh, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trong tay nháy máy trống rỗng, Thế Anh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Omega đang khẩn trương lùi về sau, cả người trần trụi, khắn nơi đều là dấu vết hắn vừa lưu lại, nhưng giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy sự đề phòng, tựa như sợ hắn sẽ lấy mất thứ gì đó.

Chính là bộ dáng này, lừa hắn hết lần này đến lần khác.

Khiến hắn cảm thấy mình được trân trọng, kết quả lại chỉ có một con dao đâm vào tim, thời khắc nhắc nhở hắn, tình yêu và sự quý trọng của cậu, từ đầu đến cuối đều là một loạt kế hoạch tỉ mỉ.

Hắn cũng chỉ là con tốt thí trong trận cờ này.

"Cậu còn giữ nó làm gì?" Thế Anh đứng dậy, ánh mắt mang tính áp bách dừng lại trên tay Thanh Bảo.

Thanh Bảo bị hắn nhìn chằm chằm đến co rúm lại, giấu tấm ảnh ra phía sau.

"Đưa cho tôi."

Thế Anh tăng âm lượng, tiến về phía trước một bước.

Thanh Bảo không nói chuyện, cắn môi lắc đầu, đôi mắt tròn xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ, giống như một hồ đầy nước, chỉ cần một chút gió thổi, cỏ lay đều khiến nước tràn ra ngoài.

Thế Anh trước kia nhất định không chịu nổi bộ dáng này, bởi vậy hắn luôn cẩn thẩn, cố gắng không để cho bé con của mình có chút oan ức nào. Nhưng bây giờ, hắn lại khiến cậu thường xuyên chịu oan ức.

"Thanh Bảo." Hắn tiếp tục bước về phía trước, gần như kế sát vào Omega, từ trên cao nhìn xuống, "Đưa cho tôi."

Thanh Bảo vẫn lắc đầu, cậu không dám nhìn vào mắt Thế Anh, cậu chỉ cúi đầu, ngoan cố không chịu đưa ảnh ra. Cậu biết mình bây giờ không có lý do chính đáng để giải thích, nhưng cậu cũng không quản được nhiều vậy, đây là thứ duy nhất có thể an ủi cậu, một chút ánh sáng chống đỡ cậu trong đêm tối.

Chỉ có Thế Anh ở trong bức ảnh mới thực sự thuộc về cậu.

Thiếu niên của cậu chết rồi, hung thủ là cậu.

Sự kiên nhẫn của Thế Anh sớm đã cạn kiệt, khoảnh khắc hắn nhìn thấy tấm ảnh, suy nghĩ liền trở nên lung tung rối loạn. Trong cảnh tượng hỗn loạn như vậy, trong căn phòng lộn xộn như thế, hắn không muốn nghĩ nhiều.

"Quên đi, nếu cậu muốn giữ lại thì cứ giữ đi, dù sao cũng chỉ là một tấm ảnh bỏ đi."

Nói xong, hắn không ở lại nữa, xoay người đẩy cửa rời đi, chỉ còn lại Thanh Bảo co rúm trên mặt đất, ôm chặt lấy tấm ảnh.

Cửa sổ mở toang ra, gió nhẹ thổi vào, Thế Anh châm một điều thuốc đứng trước cửa sổ, làn khói theo gió bay vào phòng, trong không khí nhanh chóng tản ra.

Giống như sương mù buổi sáng hôm đó, cũng lặng yên tan biến, nhưng ánh mặt trời chói lọi kia chẳng bao giờ chiếu vào hắn được nữa.

Điếu thuốc nhanh chóng cháy hết một nửa, Thế Anh lúc này mới hít một ngụm, hơi thở quen thuộc tràn vào xoang mũi, hắn như cũ vẫn cảm thấy chẳng có gì đặc biệt.

Thật ra trước đây hắn không biết hút thuốc, Omega của hắn không thích mùi thuốc, hắn liền tránh xa tất cả những mùi vị mà Omega đó không thích, sợ Thanh Bảo sẽ không vui.

Nhưng ngày hôm đó sau khi rời đi, hắn ngồi ở ven đường, ngồi hết cả buổi sáng, chỉ để hút nửa bao thuốc.

Lúc ấy hắn mới biết, học hút thuốc thực sự rất đơn giản, dễ học hơn nhiều so với việc ngu ngốc móc hết tim phổi đối xử với người khác.

                                             
                   

Làn khói giống như một sợi dây liên kết, nối Thế Anh của mười năm trước với Thế Anh của hiện tại, hồi ức giống như đốm lửa, "bùm" một tiếng liền bừng sáng.

Khi ấy, công ty nhà hắn rơi và tình thế khó khăn, mỗi ngày hắn nhìn phụ thân Alpha cường thế, tự tin của mình buồn bực, ngay cả tóc bạc cũng đã sớm hiện lên bên tóc mai.

Hắn hận mình vô dụng, chuyện gì cũng không giúp được, chỉ có thể giấu bất an cùng phiền muộn vào đáy lòng, cố gắng không để bản thân trở thành gánh nặng.

Nhưng một thiếu niên mới mười mấy tuổi sao có thể che giấu được tâm tư của mình, rất dễ phát hiện ra cảm xúc biến hóa qua mấy dấu vết.

"Thế Anh."

"Thế Anh!"

Vào lần thứ ba hắn thất thần, Hứa Nguyên khẽ nhíu mày, nhón mũi chân nhéo nhéo mặt hắn: "Anh gần đây bị làm sao thế? Suốt ngày thất thần, nhìn chả vui vẻ gì cả."

".........Có à?" Thế Anh không muốn làm Thanh Bảo lo lắng, vội vàng nở nụ cười thật tươi, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cậu, "Cuối tuần dẫn em đến công viên giải trí chơi nhé?"

"Không cần." Lông mày Thanh Bảo càng nhíu chặt lại, cả người nghiêm túc nói, "Anh không cần lảng sang chuyện khác. Xảy ra chuyện gì rồi phải không? Nói cho em biết được không, em không muốn nhìn thấy anh khổ sở."

Omega ngoéo ngón tay hắn, đầu ngón tay mềm mại ấm áp, cả người tản ra mùi thơm ngào ngạt, vậy chặt lấy hắn. Alpha lúc này đột nhiên trở nên yếu đuối, nụ cười trên mặt cũng không duy trì nổi nữa, cúi đầu, ôm chặt Thanh Bảo vào lòng, cằm đặt trên tóc cậu cọ cọ.

Thanh Bảo duỗi tay ôm lấy Thế Anh, nhẹ nhàng vỗ về, kiên nhẫn xoa dọc sống lưng hắn an ủi, "Làm sao vậy?"

Thanh âm uể oải của Thế Anh từ đỉnh đầu vang lên, "Công ty của ba anh.... Có thể sắp phá sản rồi."

Lời nói một khi đã nói ra, thì sẽ không thu lại được nữa, Thế Anh đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho Thanh Bảo nghe. Kỳ thật cũng không có gì để nói, đại thể chính là, công ty bởi vì vấn đề tài chính lung lay sắp đổ, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể phá sản.

".........Chuyện này sao có thể." Thanh Bảo thập phần kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, trong lòng tràn đầy đau khổ, cậu kéo Thế Anh ngồi xuống ghế, tay vẫn không buông ra, "Em đi tìm ba em, ông ấy chắc chắn có thể giúp được, cần bao nhiều tiền vậy ạ?"

Thế Anh lắc đầu, Thanh Bảo của hắn vẫn quá ngây thơ, căn bản không hiểu được sự phức tạp của vấn đề, nguy cơ của công ty đơn giản không phải chỉ vào tiền là có thể giải quyết được.

Thanh Bảo nhìn cái lắc đầu của hắn liền hiểu theo ý khác, vội nói, "Không sao đâu, ba em nhất định sẽ giúp anh mà. Lần trước anh đến nhà em ăn cơm, ông ấy còn rất tán thưởng anh đó. Ông ấy vừa lòng với anh như vậy, sao có thể trơ mắt đứng nhìn công ty nhà anh phá sản được?"

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Omega, Thế Anh cảm thấy trong lòng chua xót, hắn cúi người hôn lên trán Thanh Bảo, an ủi: "Chờ thêm một thời gian nữa, ba anh đang có một vụ làm ăn, nếu như thành công, công ty sẽ ổn thôi."

"Vâng ạ." Thanh Bảo nghiêm túc gật đầu, "Vậy nếu có tin tức mới anh nhất định phải nói cho em biết đó, không được chịu đựng một mình biết không."

Được bạn trai an ủi, tâm trạng của hắn tốt lên không ít, Thế Anh nhịn không được muốn trêu trọc cậu, "Làm vậy em sẽ đau lòng cho anh à?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt Thanh Bảo vẫn nghiêm túc, thậm chí còn có tia thành kính, "Đương nhiên sẽ đau lòng rồi."

Thế Anh lúc ấy tin tưởng tuyệt đối, tin tưởng nói hết mọi chuyện cho Thanh Bảo biết, nhưng đổi lại, kế hoạch hợp tác bị lộ, hạng mục hợp tác chấm dứt.

Công ty tiết lộ kế hoạch, chính là công ty của Trần Lâm Sơn.

Hắn vẫn nhớ rõ bộ dạng bản thân vừa nghe thấy chuyện này là bộ dáng khó có thể tin như thế nào, nhưng Thanh Bảo lại chính miệng thừa nhận, là cậu làm.

Rất thẳng thắn, rất chân thành, rất giống với mỗi lần nói thích hắn.

Nhưng kỳ lạ, lúc ấy Thế Anh nghe được Thanh Bảo chính miệng thừa nhận chuyện này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu của hắn là, tại sao em ấy lại khóc chứ?

Sau đó, công ty Bùi gia bị thu mua giá thấp, Thế Anh mang theo đả kích cùng cha rời đi, vừa đọc sách, vừa lăn lê bò lết đi làm.

Cái giá sự trưởng thành của thiếu niên mười tám tuổi khi ấy, chính là đánh mất đi tình yêu.

Có lẽ phong thủy xoay vần, chờ khi hắn quay về, công ty Trần Lâm Sơn cũng bắt đầu xảy ra chuyện, thứ bị trộm cũng không thể dùng lâu dài, ngắn ngủi mấy năm đã lộ rõ nguyên hình.

Hắn khảng khái vươn tay giúp đỡ, yêu cầu là Thanh Bảo phải ở bên cạnh hắn ba năm.

Trần Lâm Sơn một giây cũng không thèm do dự, lập tức đồng ý. Sau đó, hắn cũng được như ý nguyện có được Omega hắn từng xem là báu vật, cũng là người mà hắn từng hận thấu xương.

Dùng phương thức nửa cưỡng bức nửa tự nguyện đổi lấy.

Buổi tối hôm đó, hắn đè Thanh Bảo ở dưới thân, đem mọi cảm xúc tích lũy trong mấy năm qua ra phát tiết.

Omega kháng cự, rơi lệ, xin tha, Thế Anh tưởng mình sẽ không thấy đau lòng nữa, nhưng cuối cùng vẫn đau đớn như cũ.

Hắn đã tưởng, cùng lắm cũng chỉ chơi ba năm, hắn sẽ chán ngấy.

Hắn chỉ là không cam lòng, vậy thôi.

Điếu thuốc sắp cháy hết, cảm giác bỏng rát rơi xuống lòng bàn tay, Thế Anh lúc này mới từ trong hồi ức bị kéo ra. Hắn trầm mặc nhìn điếu thuốc lá càng ngày càng ngắn, mặc kệ nó cháy tiếp, qua một lúc lâu mới kéo khóe miệng, dí tàn thuốc vào gạt tàn.

Tiếng gõ cửa truyền đến, chỉ có hai tiếng ngập ngừng, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, không cần đoán cũng biết là ai.

Thế Anh mở cửa, nhìn thấy Thanh Bảo đã mặc quần áo chỉnh tề đứng bên ngoài. Đôi mắt cậu vẫn còn hồng, nhưng hơi nước đã biến mất, lại hèn mọn treo lên nụ cười lấy lòng, lúc cửa được mở ra, nháy mắt liền cười tươi, giống như diễn viên đã tập luyện rất nhiều lần, mỗi biểu tình đều tinh chuẩn đến từng li.

Vẻ mặt Thế Anh lập tức trở nên cổ quái, hắn không lên tiếng, cũng không làm thêm động tác gì, chỉ đứng ở cửa rũ mắt nhìn Thanh Bảo.

Thanh Bảo không rõ Thế Anh có ý gì, có chút khẩn trương cắn cắn môi dưới, sau đó mở to hai mắt, thận trọng hỏi, "Anh lát nữa sẽ đi ra ngoài à?"

"......Ở nhà."

"Thật không?" Thanh Bảo lập tức vui vẻ, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, cậu nhẹ nhàng kéo cổ tay áo Thế Anh, thân thể nghiêng về phía trước một chút, một bộ sáng chờ mong, "Em mới học được một món ăn mới. Món đó ăn ngon lắm, buổi tối em làm cho anh ăn nhé?"

Thế Anh nhìn người trước mặt, cố gắng phân biệt cậu đang thật lòng hay giả vờ, nhưng chuyện này hắn chưa bao giờ làm được, cuối cùng cũng chỉ nhận được thất bại. Sự nhiệt tình từ trong mắt Thanh Bảo lộ rõ khiến hắn không thể chịu đựng được nữa mà nói: "Sao cũng được."

Ý chiếu lệ rõ ràng, nhưng Thanh Bảo lại tự động lí giải là hắn đồng ý, vui vẻ chạy vào bếp vội đông vội tây.

Trước đây cậu chưa từng nấu ăn, Omega được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ đến lớn, một chút ít đau khổ cũng chưa từng nếm trải, gặp chuyện khó khăn cũng chỉ cần làm nũng một chút đều được giải quyết.

Bây giờ cậu lại đeo tạp dề, thuần thục cắt rau, xào đồ, nêm nếm gia vị, biết được sự khác nhau giữa nước tương nhạt và nước tương đậm, cũng biết phải bật máy hút khói trước khi chiên, cũng biết đồ ăn thoạt nhìn thì tươi ngon nhưng ăn vào miệng thì vị chả ra làm sao.

"Thế Anh, anh có đói không?" Thanh Bảo vừa cắt gà vừa hỏi, biết Thế Anh sẽ không trả lời, cậu cũng không cố chấp, sau đó tự mình nói, "Đợi một lúc nữa là xong rồi."

Thế Anh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn thân ảnh đơn bạc đi tới đi lui qua khung cửa.

Điện thoại từ trên bàn trà truyền đến, hắn ấn xuống, bất giác hạ giọng, "Alo?"

"Bùi tổng, buổi tối có buổi gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm đi?"

Là đối tác kinh doanh của hắn. Gần đây, hợp tác có chút tiến triển, lâu lâu sẽ mời hắn một lần. Hắn thật ra không muốn đi cho lắm, mấy bữa tiệc khách sáo này không có ý nghĩa lắm, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Thanh Bảo lại thay đổi ý định.

"Được." Thanh âm Thế Anh nghe không ra sự khác thường nào cả, "Gửi địa chỉ cho tôi."

"Được ạ." Bên kia vui vẻ gửi địa chỉ qua.

Thế Anh nhìn lướt qua, nhướn mày không quá bất ngờ.

Hắn vào phòng ngủ thay quần áo, lúc đi qua phòng bếp, Thanh Bảo đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhìn thấy bộ dáng Thế Anh mặc quần áo định đi ra ngoài, cậu sửng sốt, có chút mất mát đứng yên tại chỗ.

"Anh muốn ra ngoài à?" Thanh Bảo đặt đĩa thức ăn xuống, cúi đầu nhìn sàn nhà, lông mi dài và dày rũ xuống, khẽ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Không phải anh nói sẽ ăn cơm ở nhà sao?"

Thế Anh: "Có việc."

Thanh Bảo không nhìn lên, mái tóc mềm mại dán ở nách tai, Thế Anh nhìn chằm chằm hồi lâu, mới nói,

"Thay quần áo, đi cùng tôi."







           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip