Chương 7
Phòng nghỉ tương ứng với số trên thẻ nằm ở trên tầng hai. Thanh Bảo lên lầu, mở cửa phòng bước vào.
Bên trong không rộng, chỉ riêng giường đã chiếm một nửa không gian, nghĩ cũng dễ hiểu, người đến đây đa phần cũng chỉ cần một chiếc giường là đủ, những đồ vật khác thì hoàn toàn là dư thừa.
Thực ra cậu có chút đói bụng, cơm vừa làm xong còn chưa kịp ăn đã bị Thế Anh đưa đến chỗ này, nhưng cũng không phải là quá đói, ít nhất là cho dù có để đồ ăn trước mặt, cậu ăn cũng không vào.
Dạ dày trống rỗng, nhưng một số chỗ lại bị lấp đầy, tắc nghẽn đến khó chịu.
Thanh Bảo sờ ga giường trắng tinh, cả người nhào lên giường, nằm úp mặt xuống bất động.
Cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Không biết qua bao lâu, cậu lật người dậy, nhìn đầu hồ trên đầu giường, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi cậu lên đây.
Phòng cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, vì vậy chẳng có cách nào để biết bọn họ có còn ở dưới lầu hay không, đang ăn uống hay là làm vài chuyện khác.
Cậu ngồi ngốc một lúc, đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, mệt từ trong ra ngoài khiến cậu chẳng muốn động.
Thế Anh đang làm gì nhỉ?
Vẫn ở cùng Omega kia sao?
Omega kia lớn lên xinh đẹp, mùi tin tức tố cũng dễ ngửi, là loại mà Thế Anh thích.
Nghĩ như vậy, Thanh Bảo móc di động ra, tự nhận mình hiểu chuyển, nhắn cho Thế Anh một tin: Anh cứ chơi vui vẻ đi, không cần lo lắng cho em, em có chút mệt, đi ngủ trước đây.
Sau khi gửi xong, lại gửi thêm một câu: Thật sự không cần trở về đâu.
Làm xong chuyện này, cậu mở game rắn săn môi ra chơi, chỉ thấy tiểu gia hoa xoay tròn tự làm mình choáng váng, rất mau liền đâm vào tường chết, game over.
Nhưng Thế Anh vẫn chưa hồi âm.
Có lẽ là hắn không để ý.
Cũng dễ hiểu mà. Có khi nhìn thấy tin nhắn của cậu còn càm thấy mất hứng.
Thanh Bảo xoa xoa mặt, đứng dậy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có bồn tắm, chỉ thiết kế vòi son. Thanh Bảo bật vòi hoa sen ở mức tối đa, sương mù mờ mịt dần dần che khuất tấm gương đối diện, mơ hồ một mảng, cái gì cũng đều không soi được.
Cậu ngửa cổ, tùy ý để nước từ trên chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất, toàn bộ sàn nhà đọng lại một lớp nước mỏng, dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
Trên gương, sương mù càng ngày càng dày, Thanh Bảo nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó vươn tay lau sạch hơi nước trên đó, để toàn bộ thân thể cậu phơi bày trước gương. Ngay sau đó, cậu vặn sang bên nước nóng một ít, dòng nước trở nên nóng rát ngay lập tức, dội vào da thịt bỏng rát, rất mau khiến làn da trở nên đỏ ửng.
Nhưng Thanh Bảo dường như không cảm nhận được điều gì, cậu vừa nhìn vào gương vừa gột rửa thân thể.
Sau khi tắm xong, cậu chỉ khoác áo choàng tắm lên người, trần trụi bước ra khỏi phòng tắm.
Không ngờ, cửa phòng tắm vừa mở ra, cậu liền đối diện với ánh mắt của Thế Anh.
Omega vừa mới tắm xong còn chưa lau khô nước, toàn thân ướt sũng, vạt áo phía trước cũng không khép chặt, lộ ra một mảng da thịt từ xương quai xanh lan xuống, có một tầng mỏng đỏ ửng.
Chú ý tới tầm mắt Thế Anh lướt qua, Thanh Bảo mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội vàng kéo chặt lại vạt áo, lấy đai lưng ở sau buộc chặt lại.
Chỉ là một loạt động tác như vậy, liền khiến vòng eo mảnh khảnh lộ rõ hơn.
Thế Anh hơi nheo mắt lại: "Lại đây."
".....Anh muốn ngủ ở đây à?"
"Tôi kêu cậu qua đây."
"Ừm." Thanh Bảo nắm lấy mép đai lưng, chậm rãi đi tới. Bọt nước theo mái tóc ngắn chảy xuống má, lưu lại một vệt nước.
"Như thế nào...... ưm......" Lời nói còn chưa nói xong, Thế Anh đã ấn gáy cậu hôn lên. Nụ hôn này không lưu tình chút nào, tiếng mút nước vang lên đặc biệt rõ ràng trong phòng. Thanh Bảo vừa rồi tắm đã có chút choáng váng, lúc này cả người đều mơ mơ hồ hồ, rất dễ dàng bị cạy hàm ra, đầu lưỡi Alpha quen thuộc vói vào trong khuấy đảo khoang miệng.
Thế Anh từ trước đến giờ luôn biết cách khiến cậu ý loạn tình mê.
Cậu bị hôn đến mức nhũn ra, mãi đến khi bị Thế Anh đè trên giường, cậu mới tỉnh táo lại, Alpha mặc tây trang, tay ở trên người cậu tác loạn, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi tin tức tố khác từ áo khoác của hắn, không phải mùi hoa hòe của cậu, mà là mùi của Omega khác.
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, kịch liệt đẩy Thế Anh ra.
Người này vừa mới cùng một Omega xa lạ làm tình, dùng thủ pháp hôn môi, xoa nắn thân thể cậu với người khác. Như thế nào lại còn về đây tìm cậu... Tìm cậu để làm tiếp chuyện này.
Thế Anh bị đẩy ra, khó hiểu nhì Thanh Bảo, cau mày muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Omega cắn chặt môi dưới, đôi mắt tràn đầy sự ủy khuất đã lâu không thấy.
Như bị một chậu nước dội vào người, Thế Anh đột nhiên nói không ra lời, trầm mặc mở cửa bước ra ngoài.
Thanh Bảo nắm chặt vạt áo, ngơ ngác nhìn về phía Thế Anh rời đi, cửa "rầm" một tiếng đóng lại, giống như trước sau chưa từng ai mở ra.
Anh ấy đi rồi.
Thanh Bảo nghĩ, anh ấy thật sự đi rồi.
Hẳn là rất tức giận, nhưng khi Thế Anh thật sự rời đi, Thanh Bảo chỉ cảm thấy mờ mịt cùng hoảng sợ, làm sao cậu lại đẩy Thế Anh ra chứ, một kiện hàng hóa chung quy vẫn nên có tính tự giác của một kiện hàng hóa.
Cậu nắm chặt ga trải giường, không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi, thân thể khẽ run lên, không khống chế được.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa lại mở ra. Thế Anh cau mày đứng ở cửa, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu định tự mình đi về à?"
Thanh Bảo đột nhiên ngẩng đầu, loạng choạng chạy đến, nắm chặt cánh tay hắn: "Không có, em đi về cùng anh, đừng bỏ mặc em."
Thế Anh không nói gì, chỉ liếc cậu một cái: "Cậu không thấy lạnh à?"
"....Không, không lạnh."
Cậu vội vàng lắc đầu, nắm lấy cánh tay Alpha càng chặt, lại bị một cỗ lực đạo hất ra. Ngày sau đó, một chiếc áo khoác trùm lên đầu, che khuất tầm mắt.
Thanh Bảo ngẩn ra một lúc, vội vàng nắm lấy áo khoác, sau đó nhanh chóng cùng Thế Anh ra ngoài.
Bầu trời đã tối hẳn, một mảng trời âm u đè ở trên cao, không có ngôi sao nào, ánh trăng cũng lúc ẩn lúc hiện, khắp nơi đều lộ ra hơi thở của mưa gió sắp kéo tới.
Rõ ràng vừa rồi không có như vậy, bầu trời trong xanh như biện sâu, làm thế nào chỉ trong chốc lát đã thay đổi.
Thanh Bảo thắt dây an toàn, ngồi trên ghế phụ suy nghĩa, sau đó gió từ cửa sổ xe chui vào thổi bay vài sợi tóc, câu nghiên đầu nhìn, liền vươn tay ra bên ngoài cửa sổ xe, xác nhận xem có phải đang mưa hay không.
"Tay." Thanh âm lạnh như băng của Thế Anh từ bên cạnh truyền đến. Đôi mắt hắn trước sau vẫn nhìn thẳng phía trước, nửa điểm cũng không lệch khỏi quỹ đạo, cũng không biết vì sao lại phát hiện ra động tác nhỏ của Thanh Bảo.
"Dạ." Thanh Bảo dạ một tiếng, nhanh chóng thu tay lại. Cửa sổ xe nháy mắt được kéo lên, ngăn cản gió cùng cơn mưa ập đến.
Toàn bộ không gian lập tức bị phong kín.
Cậu có chút vô cớ khẩn trương, thật ra cũng không hẳn là vô cớ, từ khi bắt đầu đến giờ, cậu mỗi đi đối diện với Thế Anh đều cảm thấy khẩn trương.
"......Thật xin lỗi." Thanh Bảo kéo vạt áo Thế Anh, dùng lực đạo nhẹ đến mức nếu như không để ý sẽ không phát hiện ra, sợ ảnh hướng đến việc lái xe của hắn, lại càng sợ khiến hắn không vui.
Thế Anh tay nắm chặt vô lắng, không nói gì, chứ đừng nói đến việc tiếp nhận được tín hiệu.
Thanh Bảo càng thêm khẩn trương, nhưng cậu đã quá quen với việc này, rất nhiều lần đều thế này, cậu một mình lải nhải diễn kịch một mình, không chỉ không có diễn viên đối đáp, ngay cả người xem cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
Cậu cố ý khiến bản thân không để ý như vậy, tiếp tục nói: "Vừa nãy, em phản ứng có chút lớn, em.... Chỉ là cảm thấy hơi đột ngột, sau khi trở về chúng ta tiếp tục được không?"
Thế Anh vẫn như cũ không để ý đến cậu, nhưng may mắn ở lúc dừng đèn đỏ đã dành cho cậu một ánh mắt.
Tâm Thanh Bảo rốt cục cũng buông xuống, lặng lẽ thở phào.
Cậu thực sự rất sợ Thế Anh tức giận, đương nhiên trước đây cậu không hề sợ, trước đây cậu là người rất dễ cáu, rất khó dỗ, rất được cưng chiều, bất quá là cậy sủng mà kiêu, vì cậu biết dù thế nào thì Thế Anh cũng sẽ để ý cậu. Hiện giờ sủng không có, thiếu niên ngày xưa sớm đã không còn. Thời thế thay đổi, cậu đã sớm học được cách khoan dung vo hạn đối với một người thông qua việc tự thôi miên bản thân ngày này qua ngày khác.
Cậu tự giễu thầm nghĩ, lúc ấy cậu thật sự rất phiền toái, Thế Anh phải mất công dỗ hết lần này đến lần khác. Bây giờ cậu rất dễ dỗ, nhưng cũng không dám đòi một chút sự kiên nhẫn của Thế Anh.
Trong xe không ai nói chuyện, gió cũng bị cản lại ở bên ngoài, ngay cả một tiếng động cũng không có, cực kỳ an tĩnh. Vì thế, âm thanh rung nhẹ từ tin nhắn điện thoại truyền đến đặc biệt rõ ràng.
Thanh Bảo theo bản năng liếc nhìn Thế Anh, cúi đầu ấn mở màn hình, thấy trên màn hình hiện hai chữ "Ba ba", tâm tình thật vất vả mới nhẹ nhõm được chút ít lại trở nên nặng trĩu, cậu click mở tin nhắn, không có gì bất ngờ xảy ra thấy Trần Lâm Sơn thúc giục: Thanh Bảo, tiến triển thế nào rồi?
Tiến triển, cái gì tiến triển? Cái gì thế nào?
Cậu trong lòng rõ ràng, lại chỉ có thể giả ngu, soạn ra từng chữ trả lời Trần Lâm Sơn, khung thoại cứ gõ rồi lại xóa, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cậu thật sự không biết nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt, xóa tin nhắn kia đi, cũng không trả lời lại.
Áp lực bên trong xe bị đè đến mức khó thở, Thanh Bảo muốn mở cửa số xe ra một chút để không khí tràn vào, nhưng vừa giơ tay lên đã nghe thấy Thế Anh trước sau không nói một lời mở miệng:
"Tôi có phải nên khen cậu hiếu thuận hay không, vì Trần Lâm Sơn chuyện gì cũng có thể làm, ông ta đã đối xử với cậu như vậy, cậu vẫn còn khăng khăng một lòng sao."
Đầu ngón tay nhéo lấy da thịt đổi lấy một chút không gian hít thở, Thanh Bảo cúi đầu há mồm thở dốc, ngẩng đầu nở một nụ cười khó coi, đối mặt với Thế Anh, nói ra sự thật số mệnh:
"Ông ấy là ba em."
Ông ấy là ba em.
Suốt mười năm qua, Thanh Bảo đã nghĩ đến bốn chữ này vô số lần. Trong nhiều đêm yên tĩnh cô độc, cậu ôm gối, mở to hai mắt nhìn trần nhà đen như mực, tự hỏi Trần Lâm Sơn làm ba cậu là chuyện may mắn hay bất hạnh.
Đây từng là người cho cậu sinh mệnh, cũng là người gài bẫy cậu.
Gài bẫy cậu, sau đó lại bị người ta gài bẫy.
Đến tận bây giờ, Thanh Bảo cũng không hiểu vì sao Trần Lâm Sơn lại làm ra chuyện như thế, từ đầu đến cuối đều sắp xếp một cách hoàn hảo, ông ấy coi Thế Anh là gì, lại coi con trai mình trở thành cái gì?
Ngày đó khi Trần Lâm Sơn về nhà, Thanh Bảo mới ăn xong cơm tối. Ông ta đã lâu không về sớm như vậy, Thanh Bảo rất vui vẻ, từ trên sô pha nhảy dựng lên chạy ra nghênh đón cha mình, cho ông ta một cái ôm: "Ba, hôm nay ba về sớm thế, sớm biết như vậy con đã chờ ba ăn tối cùng."
"Ngoan." Trần Lâm Sơn giống như bình thường cười cười xoa đầu Thanh Bảo, tiện thể quan tâm đến kết quả học tập của cậu, "Sắp thi đại học rồi, Thanh Bảo gần đây thi được bao nhiêu điểm nhỉ?"
"Con đứng thứ hai." Thanh Bảo vươn ngón tay ra hiệu, "Con có phải là rất giỏi không?"
"Giỏi, giỏi, Thanh Bảo của chúng ta là giỏi nhất." Tâm tình Trần Lâm Sơn có vẻ đặc biệt tốt, vẫn luôn cười, "Đứng thứ nhất vẫn là Thế Anh à?"
Thanh Bảo vội vàng gật đầu, cố gắng tạo ấn tượng tốt về Thế Anh trong lòng Trần Lâm Sơn, tuy rằng trước đó Trần Lâm Sơn đã khen Thế Anh là đứa trẻ rất ưu tú, nhưng sao đủ được, bạn trai của cậu còn ưu tú hơn thế nữa: "Thế Anh còn giỏi hơn, ánh mắt chọn bạn trai của con không tồi đúng không."
"Đúng, đúng." Trần Lâm Sơn đón ý nói hùa thật sự rất tự nhiên, "Nhưng mà lần sau vị trí đứng nhất sẽ là Thanh Bảo của chúng ta."
"Vì sao cơ ạ?"
Trần Lâm Sơn ha ha cười: "Ba hôm nay rất vui, có một chuyện vui muốn nói cho Thanh Bảo biết."
Thanh Bảo chớp chớp mắt: "Tin vui gì vậy ạ?"
Những lời này hỏi ra vô cùng trôi chảy, nhưng lúc sau tự như tấm thủy tinh, xuyên qua bề mặt mờ mờ, cái gì cũng không thấy rõ, hình ảnh mơ hồ, âm thanh càng mơ hồ hơn. Cậu chỉ nhìn thấy Trần Lâm Sơn thoải mái mỉm cười, miệng lúc đóng lúc mở, mỗi chữ đều hóa thành dao kiếm và dây thừng, từ bốn phương tám hướng quấn chặt lấy tim cậu, càng ngày càng siết chặt, khiến cậu hít thở không thông.
Nếu như chết được...Nếu như chết được thì tốt biết mấy.
Nụ cười của Thanh Bảo đông cứng nơi khóe miệng, hồn phách sớm đã bay lên không trung, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện ngu xuẩn xung quang cậu. Một bên ý niệm xấu từ từ chui ra, một bên run rẩy nhỏ giọng hỏi: "Làm sao ba biết được?"
Đúng vậy, Thế Anh mỗi ngày đều báo cáo tiến triển mới nhất cho cậu biết, nói về những khó khăn công ty nhà hắn gặp phải, nói đến chuyện hợp tác lần này có bao nhiêu quan trọng, cậu chú tâm nghe, vừa đau lòng lại bất lực, chỉ có thể cho Alpha mấy lời an ủi vô dụng, nhưng những chuyện này không có nghĩa là cậu sẽ nói với Trần Lâm Sơn.
Cậu đảm bảo mình chưa hề kể với Trần Lâm Sơn nửa lời.
Trần Lâm Sơn hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề đầu tiên cậu hỏi lại là chuyện này, có chút ngoài ý muốn nhướng mày: "Ba cài thiết bị nghe lén trên di động của con, những lời Thế Anh nói cho con ba đều nghe thấy hết."
"..........Vì sao?" Thanh Bảo khiếp sợ nhìn về phía ông ta, nghe lén? Chuyện này là sao? "Vì sao ba lại làm vậy? Vì sao không nói cho con biết?"
"Không phải vì ba sợ con quá đơn thuần, vạn nhất gặp phải chuyện gì phiền toái không giải quyết được sao. Thanh Bảo sẽ không trách ba chứ?"
Ông ta thế nhưng còn đang cười.
Thanh Bảo chỉ cảm thấy hoảng sợ, tựa như lần đầu tiên nhận thức người trước mắt này là ba mình, trong ánh mắt mang theo xa lạ, có cái gì đó bị đánh vỡ nát.
Trần Lâm Sơn vẫn đang tiếp tục nói: "Thanh Bảo thật là đứa bé ngoan, mắt nhìn người rất tốt. Từ ngày con mang Thế Anh về là ba biết sớm muộn gì cũng có ích, nhưng không ngờ lại nhanh thế. Thanh Bảo của chúng ta đúng là đại công thần, chờ chuyện này xong xuôi, ba sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho con."
"Bọn con thì sao?" Thanh Bảo cố nén cảm giác buồn nôn từ dạ dày cuộn lên, "Con cùng với anh ấy thì sao?"
"Hả?" Trần Lâm Sơn có chút kinh ngạc, sau đó không để trong lòng xua xua tay, "Hai đứa là con nít đang chơi đồ hàng sao, đừng có coi trọng, có rất nhiều Alpha còn tốt hơn so với cậu ta, Thanh Bảo nhà chúng ta không ai không muốn hết."
Thanh Bảo không chịu nổi nữa, xoay người lao vào nhà vệ sinh nôn mửa. Lần đầu tiên trong đời, cậu biết hóa ra con người khi sợ hãi tột độ cũng sẽ nôn, như muốn trút hết nỗi sợ hãi ra ngoài vậy, nhưng sau khi tút ra, cả thân thể đều trở nên trống rỗng.
Thế Anh, Thế Anh. Một Thế Anh tốt như vậy, không còn là của cậu nữa rồi.
Cậu biết Trần Lâm Sơn nói đúng, người tốt hơn Thế Anh rất nhiều, nhưng vậy thì sao, người đối xử với cậu tốt như thế sẽ không thể tìm thấy nữa.
Cậu biết Thế Anh sẽ đến tìm mình, sẽ hỏi mình những câu hỏi gì. Cậu cũng nghĩ xong hết câu trả lời hoàn mỹ rồi, cũng biết khi cậu nói hết toàn bộ sự thật ra, Thế Anh sẽ không trách cậu, bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng khi ấy cậu chỉ có thể nói với Thế Anh hai chữ "Là em", sau đó nhìn thiếu niên kiêu ngạo nháy mắt vỡ vụn.
Cậu cũng không còn cách nào khác, làm gì còn cách nào cơ chứ.
Trần Lâm Sơn là ba cậu.
Mẹ Thanh Bảo mất sớm, trước khi gặp Thế Anh, kiêu căng tự phụ trên người cậu đều do Trần Lâm Sơn chiều mà sinh ra, ông ấy đã từng là một người ba tốt như thế, cho Thanh Bảo trọn vẹn tình thương của cha hoàn mỹ nhất.
Cho nên bất luận thế nào, Thanh Bảo cũng không có cách đem mọi chuyện hết thảy đẩy hết lên người Trần Lâm Sơn, cậu không thể vì Trần Lâm Sơn biện bạch, cũng không thể biện bạch cho bản thân, tất vả cũng chỉ vì bốn chữ kia. "Ông ấy là ba em!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip