Chương 27


                                   
                                         

Thế Anh bị gãy xương sườn mức độ nhẹ,  người bình thường nếu gãy xương sườn, hầu như đều tự liền lại được,  nhưng với Thế Anh thì gần như lấy mạng anh. Anh được đưa đến bệnh viện, chụp phim ngực, phổi lại xuất hiện chảy máu và nhiễm trùng, rất  nhanh đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

                     

Bác sĩ điều trị chính gọi Thanh Bảo đi ký  đơn đồng ý, mô tả một cách đơn giản thương tích của Thế Anh và những  nguy cơ khi phẫu thuật:

"Bệnh nhân bị chấn thương gây tổn thương đến phổi, cộng thêm bệnh cảnh thiếu máu không tái tạo, nguy cơ khi phẫu thuật tương đối cao. Trong quá trình phẫu thuật có thể sẽ gây chảy máu ồ  ạt từ mạch máu hoặc bộ phận tổn thương, nếu như nghiêm trọng..."

                     

"Ông có ý gì?"

Lòng Thanh Bảo trầm xuống, vội vàng hỏi:

"Ban nãy bác sĩ nói anh ấy chỉ bị gãy xương, sao lại nghiêm trọng như thế? Khi nào anh ấy có thể tỉnh lại?"

                     

"Bây giờ vẫn chưa xác định được, chức năng đông máu của bệnh nhân rất kém, không loại trừ khả năng sốc hoặc thậm chí là tử vong sau khi phẫu thuật.

                     

Vừa nghe đến "Tử vong", Thanh Bảo đứng bật dậy, suýt nữa thì lật bàn:

"Tử vong là thế nào?! Lúc đến đây anh ấy vẫn còn..."

                     

Bác sĩ không nhịn được ngắt lời hắn:

"Đây chỉ là một trong những nguy cơ của phẫu thuật, bên trên đơn đồng ý đã  viết rồi. Anh mau ký tên đi, đừng làm lỡ thời gian."

                     

Thời gian chờ đợi phẫu thuật vô cùng đau khổ, từng giây từng phút đều như bị nhốt trong sự vô hạn đằng đẵng.

                     

Thanh Bảo đứng trong hành lang, bên tai không nghe được gì cả, chỉ có tiếng tim đập như phát điên.

                     

Những nanh vuốt tàn ác sâu trong đáy lòng  gần như cào rách lồng ngực, tức giận cuộn trào, hắn hận không thể xé  xác thằng khốn kiếp đã làm tổn thương Thế Anh. Hắn lại càng hận bản  thân, tại sao lại tới trễ như thế. Nếu hắn đi sớm hơn, có lẽ Thế Anh đã không tới mức bị thương.

                     

Nhưng lửa giận và hận thù còn chưa kịp bén vào đáy lòng, chỉ sợ lại như nước biển cuộn trào, đổ ập vào hắn, nhấn chìm hẳn.

                     

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như vậy, hắn sợ Thế Anh sẽ chết.

                     

Nhưng Thế Anh sao có thể chết được?  Thế Anh vẫn còn trẻ như vậy, tiểu thuyết vẫn chưa biết xong, tiểu Bạch còn chưa nuôi lớn, hắn còn chưa kip yêu anh bằng cả tấm lòng.

                     

Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, hi vọng mình có thể chết thay cho Thế Anh, nghĩ ngu ngốc như thế đấy.

                     

Thế Anh sợ đau như vậy, sao hắn có thể  làm anh đau được chứ. Nếu hắn đổi mình được cho anh thì tốt rồi. Hắn  thực lòng đã nghĩ như vậy, trong nỗi mơ hão vừa nực cười vừa bức thiết ấy, trái tim đau đớn như bị kim đâm.

                     

Minh Tiến cũng từ khách sạn chạy  tới, trên mặt vẫn còn dính máu, cậu ta trông thấy bóng lưng của Thanh Bảo thì lao tới, mất hồn hỏi:

"Thế Anh đâu? Anh ấy ở đâu?"

                     

Thanh Bảo vừa thấy Minh Tiến, trong  đầu nổ đoàng một tiếng, đi lên hung hãn cho cậu ta một bạt tai, khiến  cậu ta gã nhào xuống đất, sau đó túm cổ áo ấn cậu ta lên tường, nghiến  răng nghiến lợi:

"Mày còn dám đến à?! Mày đợi đó cho tao, nếu Thế Anh có mệnh hệ gì, mày cũng đừng hòng sống!"                                
            
                   

"Em không cố tình làm anh Triệt bị thương  mà... Hu hu... Em chỉ muốn bắt đầu lại với anh ấy..."

Minh Tiến bưng bên  khóe môi bị tát ứa máu, khóc lóc nói:

"Em thích anh ấy... Anh ấy cũng có  tình cảm với em mà..."

"Mẹ thằng chó!"

Thanh Bảo lại cho một bạt  tai:

"Anh ấy tạo nghiệp gì mà gặp phải loại súc sinh như mày! Tao nói  cho Minh Tiến mày biết, từ nay về sau, mày đừng hòng gặp lại anh  ấy!"

Minh Tiến bị tát tới nỗi ù tai hoa  mắt, thở đứt quãng mà lẩm bẩm:

"Em biết lỗi rồi... Em có lỗi với Thế Anh... Anh ấy đối tốt với em như thế... Chờ sau khi em tốt nghiệp, em nhất  định sẽ báo đáp anh ấy..."

Thanh Bảo cười lạnh một tiếng:

"Mày vẫn còn muốn tốt nghiệp à?"

Minh Tiến sững sờ, sắc mặt dần trở  nên sợ hãi, suýt nữa thì cậu ta quên mất Thanh Bảo đã là giáo sư của đại  học B, hơn nữa hình như gia đình còn có chống lưng. Nếu Thanh Bảo muốn  trừng trị mình, quả thực dễ như trở bàn tay. Cậu ta còn chưa kịp nghĩ  thêm thì đã bị dằn xuống mặt đất, cú đấm rơi xuống người cậu ta, khiến  cậu ta gần như nghĩ rằng mình sắp bị đánh chết, máu từ mũi và miệng ọc ra, ngay cả sức van xin tha thứ cũng chẳng có.

Y tá và bảo vệ đi ngang qua vội vàng chạy  tới can ngăn, phải thêm mấy người mới kéo được Thanh Bảo ra – bấy giờ mắt  đã đỏ cả lên vì đánh nhau. Minh Tiến bị đánh cho sợ mất vía, cũng  không dám nán lại nữa, thừa dịp hỗn loạn liền lăn một vòng chạy biến.

Những người can ngăn dần dần tản đi, Thanh Bảo bực bội ngồi trên ghế ở hành lang, hắn cũng không thèm bận tâm tới  thằng súc sinh kia nữa, đầy ắp tim hắn đều là Thế Anh rồi.

Đợi thêm một lúc lâu, có bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra, Thanh Bảo lập tức tiến lên hỏi tình hình ca phẫu thuật.

"Cậu là người nhà bệnh nhân?"

Bác sĩ mặc bộ quần áo phẫu thuật, chỉ để lộ đôi mắt mất kiên nhẫn:

"Người nhà các  cậu cũng gan thật, bệnh nhân mắc loại bệnh này, sợ nhất là xảy ra ngoại thương, bình thường các cậu chăm sóc cậu ấy thế nào vậy hả, sợ cậu ấy không phát bệnh chắc."

Thanh Bảo kìm nén xúc động muốn đánh người,  hỏi lại:

"Bác sĩ, bây giờ tình trạng anh ấy thế nào? Bị thương có nặng  không? Liệu có tỉnh lại không?"

"Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, tuy xương sườn gãy chọc vào màng phổi, nhưng may là không tràn máu, phẫu thuật xong chờ hết thuốc mê thì hai ba giờ sau có thể tỉnh lại rồi."

Thanh Bảo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra sau lưng áo mình đã ướt đẫm.

Bác sĩ lại dặn dò:

"Với tình trạng của  bệnh nhân, sau này tuyệt đối phải cẩn thận, chưa chắc lần sau đã được  may mắn như này đâu."

Sau ca phẫu thuật, Thế Anh được chuyển tới phòng bảo hộ, Thanh Bảo thay quần áo phẫu thuật dùng trong y tế, trải qua mấy đợt khử trùng mới được vào trông.

Máy theo dõi chỉ số của bệnh nhân phát ra những tiếng "tít tít", trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng có vẻ hết sức  chói tai. Thế Anh thở yếu ớt, sắc mặt cũng nhợt nhạt ghê gớm, nhưng  gương mặt lại không hề đau đớn, là vì tác dụng của thuốc tê, anh không  cảm nhận được đau, bình tĩnh và thoải mái mà say ngủ, bên dưới hàng mi  là bóng râm mờ nhạt đôi môi khẽ cong, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa ngây thơ.

Thanh Bảo ngồi một lát, trong lòng dần hình  thành cảm giác bình yên. Lần đầu tiên hắn có cảm giác chân thật đến  thế, trong suốt cuộc đời vẫn luôn cô độc của hắn, nếu không có Thế Anh, vậy thì quãng đời còn lại của hắn, cũng tựa như thừa thãi.

May mà Thế Anh không sao, trái tim hắn mới yên ổn lần nữa.

Thế Anh tỉnh lại vào buổi tối, Thanh Bảo đi gọi bác sĩ. Bác sĩ qua kiểm tra một lần, cắt Pethidin (*Một loại thuốc), dùng thuốc giảm đau, sau đó cho thêm thuốc hạ sốt rồi mới rời đi.

Thanh Bảo ngồi bên cạnh Thế Anh, dùng bông đã thấm ướt lau đôi môi anh cho bớt khát, nhẹ giọng hỏi:

"Thấy thế nào? Vết thương có đau không?"

Thế Anh mê man nhìn hắn một hồi, mãi hồi lâu sau mới yếu ớt mở miệng:

"Anh bị làm sao thế này..."

Thanh Bảo thấy anh toan đứng dậy thì vội vàng nói:

"Đừng cử động, anh bị thương, gãy xương sườn, nằm yên đừng nhúc nhích."

Thế Anh hồi tưởng lại, mới nhớ ra chuyện ở khách sạn, có chút ngạc nhiên hỏi:

"Minh Tiến đâu?"

"Anh yên tâm."

Ánh mắt Thanh Bảo tối đi, nghiến răng nói:

"Những gì thằng đó làm với anh, em sẽ đòi lại gấp mười."

"Thanh Bảo..."

Thế Anh thoáng nghiêng đầu, nhìn hắn:

"Em... Đồng ý với anh một chuyện đi."

"Chuyện gì vậy?"

"Em đồng ý trước đã."

"... Được."

Thế Anh rũ mắt, trong thanh âm ẩn chứa mệt mỏi:

"Đừng gây khó dễ cho Minh Tiến "

"..."

Thanh Bảo im lặng rất lâu, sau đó cầm bàn tay nhợt nhạt nhỏ gầy của chàng thanh niên.

Hắn không sao bỏ qua cho Minh Tiến,  bằng bất cứ giá nào cũng không. Bất kể thế nào, hắn cũng phải khiến cậu  ta biến mất hoàn toàn khỏi thành phố B, cả đời này cũng đừng mong chạm  vào một ngón tay của Thế Anh.

Hắn biết Thế Anh mềm lòng, vậy thì cứ để hắn làm người xấu đi.

Trong lúc hắn im lặng, chàng thanh niên lại dùng sức ấn vào lòng bàn tay hắn:

"Được không em?"

Thanh Bảo nói:

"Được."

Không phải hắn cố ý nói dối, chàng thanh  niên trước mặt vừa sạch sẽ vừa hiền lành, như ánh sáng không vương bụi  trần, vậy nên hắn phải cố hết sức, để anh giữ được sạch sẽ và hiền lành  mà hạnh phúc sống tiếp.

Nhưng trên thế giới này, những nơi có ánh  sáng thì tất nhiên cũng sẽ có cái bóng. Đôi mắt của chàng thanh niên  không nhìn thấy được những góc khuất và bóng tối đó, vậy cứ che đậy đi là được.





           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip