Chương 32. Chạm mặt
Thanh Bảo vội vàng cài lại cúc áo, vốn dĩ không định để ý đến câu hỏi của Nhan Điềm nhưng cậu cũng tò mò điều đó.
"Giám đốc Nhan đang muốn nói điều gì?"
Nhan Điềm đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, vênh mặt lên để kể từng chi tiết một cho cậu nghe:
"Hôm qua Thế Anh cùng tôi ở trong căn phòng này với nhau. Lúc đó ngoài chúng tôi ra thì chẳng có ai nữa cả, cậu thử nghĩ xem cô nam quả nữ ở trong một phòng thì làm những gì?"
Nhan Điềm đúng là nói dối trắng trợn, mặc dù cậu biết những lời nói ấy là cô ta cố tình đả kích nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Dù gì trước đây họ cũng từng yêu nhau, nảy sinh tình cảm nhất thời là điều không thể tránh khỏi.
Cậu vuốt lại tóc, chỉn chu lại quần áo trước khi ra ngoài. Cậu không muốn nghe tiếp và cũng chẳng quan tâm điều Nhan Điềm muốn li gián.
Cậu lướt qua cô ta, vờ như không ghen.
"Thanh Bảo, cậu đừng tỏ ra mình cao sang nữa. Thật khiến người khác càng ghét cậu hơn thôi."
Cậu dừng bước khi nghe câu nói ấy.
Cậu tỏ ra cao sang sao? Không phải, cậu chỉ muốn ngó lơ những lời nói có thể khiến cậu bị tổn thương mà thôi.
"Giám đốc Nhan…ghét tôi sao?"
"Haha, cậu hỏi câu nào khôn một chút đi. Tôi không chỉ ghét cậu đâu mà tôi còn hận cậu nữa kìa."
"Thật sự xin lỗi cô nhiều. Mẹ tôi sinh tôi ra không có nghĩa vụ phải vừa mắt cô. Nếu cô ghét tôi thì cứ việc tiếp tục, tôi sẽ không hỏi lí do cũng không xin cô ngừng ghét tôi. Nhưng tôi sẽ không để yên nếu cô động chạm đến danh dự của tôi đâu."
"Cái gì?"
"Chào cô."
Cậu cứ thế đi ra ngoài và đóng rầm cửa lại. Nhan Điềm thật không ngờ cậu lại cứng miệng như vậy. Nói ra mấy lời này đúng là càng khiến ả ghét cậu nhiều hơn.
Nếu cậu đã muốn tôi ghét cậu, vậy thì tôi sẽ càng ghét cậu đến mức muốn cậu…chết!
Có âm mưu, thủ đoạn nào mà Nhan Điềm không làm được chứ.
Để loại bỏ cậu khỏi cuộc đời của Thế Anh, Nhan Điềm sẽ không từ thủ đoạn, nếu cậu muốn thì ả có thể khiến cậu từ từ nếm trải từng tí một.
…
Cửa hàng thời trang Tiểu My,
Thanh Bảo không muốn chạm mặt anh ở chỗ làm nên mới lén trốn ra ngoài trong giờ làm việc để đến gặp Tiểu My - bạn thân của cậu.
Tiểu My có sắp xếp cho cậu một chỗ trống để cậu ngồi đó đợi mình làm xong việc sẽ cùng tán gẫu.
"Phù. Hôm nay thực sự nhiều khách, mình tiếp đến mệt lừ cả người."
Tiểu My nằm dài ra bàn, thở hổn hển.
Cậu thấy vậy bèn xoa bóp cho cô bạn của mình, mỉm cười cổ vũ:
"Cậu có nhiều khách thì sẽ bán được nhiều đồ, đến lúc cậu có nhiều tiền thì nhớ đưa mình đi du lịch đấy nhé."
"Thôi đi Bụi thiếu phu nhân của tôi. Cậu bây giờ đã trở thành nam chủ nhân của biệt thự SM nổi tiếng nhất thành phố này mà vẫn còn muốn dựa dẫm vào người bạn nghèo khổ này của cậu sao? Đáng lẽ cậu phải là người đưa mình đi du lịch mới đúng."
Nhắc đến Bùi Gia là cậu lại không thoải mái. Trên giấy tờ cậu đúng là nam chủ nhân của SM nhưng thật sự đến quyền hạn của một thiếu phu nhân cậu cũng không có.
Đúng lúc này cửa hàng lại tiếp tục có khách, một tiếp viên khác của cửa hàng vội vã chạy ra đón khách.
"Chào mừng quý khách đến với cửa hàng thời trang Tiểu My."
Thật bất ngờ, hai người bước vào lại là Thế Anh và Nhan Điềm.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, cậu đã đến tận đây để tránh mắt hai người họ nhưng giờ lại phải đối mặt nữa sao?
"Kia…không phải là chồng cậu sao Thanh Bảo? Còn người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai? Chẳng lẽ chồng cậu có tình nhân bên ngoài."
Cậu gượng cười: "Không phải đâu, cô ấy là đồng nghiệp của anh ấy thôi."
Tình nhân sao? Nhan Điềm rốt cuộc là gì của anh ấy cậu cũng không biết.
"Vậy sao? Để mình ra đó xem thế nào?"
Tiểu My định đứng lên thì đột nhiên cậu vươn tay ta giữ lấy Tiểu My rồi nói:
"Cậu đừng nói là mình đang ở đây nhé, đừng nói với họ."
"Hả? À…được, mình biết rồi."
Cậu không muốn hai người đó nhìn thấy cậu đang ngồi ở đây. Nhưng thật ra ngay từ khi bước vào cửa hàng này Nhan Điềm đã nhìn thấy cậu rồi, ả muốn kéo anh vào đây là để gây chuyện.
Thiệp mời của Philips - người quản lý Triển lãm Thời trang Eva đã được gửi đến tập đoàn Smaker.
Nhan Điềm chính là người cùng anh đại diện công ty để tham dự buổi Triển lãm đó. Cô ta kéo anh đến đây là để chọn lễ phục phù hợp để tham dự Triển lãm.
"Thế Anh, anh thấy chiếc váy nào đẹp? Cái này hay cái này?"
Nhan Điềm dơ hai bộ lễ phục lên hỏi ý kiến của anh. Phụ nữ thật rườm rà, lí do anh đồng ý tới đây cũng là để thống nhất trang phục với Nhan Điềm, anh muốn bạn đồng hành cần tương ứng về trang phục.
"Cái đó."
Anh chỉ tay về phía bộ lễ phục trên tay trái của Nhan Điềm. Cô ta bèn để bộ lễ phục còn lại cho tiếp viên rồi cầm chiếc váy anh chọn chạy vào trong phòng thử đồ.
Tiểu My nhìn theo Nhan Điềm, rõ ràng cảm thấy quan hệ của hai người này không phải đồng nghiệp bình thường, nó có gì đó mờ ám.
Nghĩ rồi Tiểu My đến trước mặt anh tự giới thiệu:
"Thật vinh hạnh, hôm nay tôi lại có thể gặp được CEO của tập đoàn Smaker. Chào anh, tôi tên là Dương Tiểu My, chủ cửa hàng và cũng là bạn thân của Thanh Bảo."
"Thì ra cô là bạn thân mà Thanh Bảo từng nhắc đến."
"Tôi và Thanh Bảo từng học chung một lớp nên vô cùng thân thiết. Thật ra thì tôi cũng hay nghe cậu ấy nói về anh, Bùi chủ tịch."
Đúng lúc ấy, Nhan Điềm từ trong phòng thử đồ chạy ra. Cô ta xách váy tiến đến trước mặt anh, nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta đang cố tình ve vãn, quyến rũ anh. Vì đây là trang phục của cửa hàng mình cho dù có không thích vị khách nữ này thì Tiểu My vẫn phải vỗ tay khen ngợi:
"Vị tiểu thư đây mặc bộ váy này đẹp thật đấy, đúng là người đẹp vì lụa."
Phải là lụa đẹp vì người mới đúng.
Bộ váy này đẹp chỉ khi được khoác trên người của tôi mà thôi."
"Cái…cái gì?"
Không phải cô ta đã quá tự tin về bản thân mình rồi sao? Loại phụ nữ lẳng lơ thế này cũng không phải lần đầu Tiểu My gặp.
Đúng là chuyện gì đến cũng đến, thủ đoạn mà những loại trà xanh thường hay dùng cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhan Điềm chưa hề khóa váy đằng sau lưng nên đã chủ động nhờ anh:
"Thế Anh, anh có thể giúp em kéo khóa lên được không?"
Anh cũng không từ chối mà định giúp cô ta.
Tiểu My sao có thể để cảnh tượng này xảy ra ngay trước mắt mình được.
"Để tôi giúp cô kéo lên."
Đột nhiên Tiểu My nhảy vào, dành lấy chiếc khóa, thẳng tay kéo mạnh lên trên khiến Nhan Điềm có hơi đau.
"Á, cô cố tình có đúng không?"
"Xin lỗi cô vì tôi có hơi lỡ tay. Bây giờ cô có thể chốt bộ váy này chưa? Nếu cô mua thì có thể ra quầy và thanh toán luôn còn nếu không thì mời để lại chỗ cũ."
"Cô đang đuổi khách đấy à? Cô tưởng cái cửa hàng nhỏ lẻ này thì làm ăn được cái gì?"
Cảm nhận được sắp có cãi nhau, anh liền chặn họng hai cô gái này lại.
"Thôi đủ rồi. Chọn bộ này đi đừng để rườm rà, tôi không có thời gian để cô thử hết đồ ở đây đâu."
"Nhưng em…"
"Nếu cô muốn thì có thể ở lại chọn, tôi còn có việc ở công ty cần giải quyết."
Thế Anh cứ thế rời khỏi cửa hàng.
Không còn cách nào khác Nhan Điềm đành phải mua luôn bộ lễ phục này.
Trước khi ra khỏi cửa hàng, anh còn ngoái lại đằng sau, ánh mắt va phải ánh mắt của cậu.
Thanh Bảo đột nhiên né tránh, giả vờ không nhìn thấy anh. Chắc anh không định tiến đến, nắm tay cậu rồi kéo cậu rời khỏi đâu nhỉ? Cậu chỉ toàn suy nghĩ nhiều trong khi sự thật lại không phải như thế.
Sau cái nhìn ấy, anh lập tức rời đi mà không có thêm bất cứ hành động khác nào.
Cậu nhìn theo chiếc xe của anh lăn bánh, trong lòng có một suy nghĩ:
"Bùi Thế Anh, có phải anh vẫn còn yêu Nhan Điềm đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip