Chương 19


Hành trình có dài đến mấy chung quy cũng có ngày kết thúc, trở về từ Tromsø thì đã cận kề dịp đón năm mới của Việt Nam.

So sánh với Bắc Âu yên tĩnh và thanh bình thì năm mới của Việt Nam náo nhiệt và sôi động. Còn chưa tới giao thừa nhưng trên đường đã giăng đèn kết hoa, các trung tâm thương mại liên tục phát đi phát lại bài hát "Chúc mừng năm mới", không khí ăn tết tràn ngập từng ngóc ngách.

Ngày mai chính là giao thừa, hai người cố ý về gấp để cùng trải qua đêm đoàn viên với người nhà.

Bữa cơm tất niên bọn họ ăn ở nhà họ Bùi. Bởi vì hai người đều là đàn ông nên không quan trọng đâu là nhà chồng đâu là nhà mẹ đẻ, chẳng qua mẹ Bùi nói đã nấu cơm đợi họ trước nên hai người bèn dự định đầu năm lại về nhà họ Trần ăn một bữa.

Thanh Bảo tặng cho ba mẹ nhà họ Bùi mấy món quà lưu niệm đã mua khi đi du lịch, nịnh cho hai người già vui vô cùng.

Mẹ Bùi làm một bàn đồ ăn lớn, còn gói cả sủi cảo. Thanh Bảo ăn không ít no căng đến mức không chịu nổi, sau khi ăn xong phải đi bộ với Bùi Thế Anh để tiêu hóa bớt.

Nội thành không thể bắn pháo hoa nên Thanh Bảo không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng Bùi Thế Anh tựa như luôn biết anh suy nghĩ cái gì, rất thần thông quảng đại

"Anh đưa em ra ngoại thành bắn, có đi không?"

Thanh Bảo hơi động lòng nhưng lại có chút khó xử

"Không hay lắm thì phải? Biết giải thích với mẹ thế nào?"

"Cứ để anh. Có đi không?"

Đôi mắt của Bùi Thế Anh sâu thẳm chuyên chú, Thanh Bảo vô tình đụng phải ánh mắt của hắn bèn quyết đoán đồng ý:

"Đi!" Sao có thể không đi? Ánh mắt như vậy có là núi đao biển lửa anh cũng đi.

Quá điên rồ, họ lái xe ra vùng ngoại thành, đi qua đi lại tổng cộng hơn 4 giờ chạy xe chỉ vì bắn chút pháo hoa.

Bùi Thế Anh mua cho anh đủ các loại pháo hoa nào là pháo bắn, nào là pháo que. Hai người tìm một bãi đất trống rồi đốt pháo.

Lớn tuổi rồi Thanh Bảo có hơi sợ lửa lóe, anh không dám tự bắn bèn kéo Bùi Thế Anh tới châm lửa cho anh sau đó hai người cùng quay đầu chạy.

Tiếng "xì xì, bụp bụp" vang lên ngay sau đó từng chùm ánh sáng rực rỡ nở rộ chiếu cho nửa gương mặt của Thanh Bảo đỏ bừng. Anh nói to:

"Chúng ta thế này có giống cặp tình nhân bỏ trốn không?"

Gần đó cũng có người đang đốt pháo nhưng nghe tiếng thì có vẻ còn cách nơi này một đoạn.

Bùi Thế Anh cao giọng trả lời anh, "Giống!"

Thanh Bảo vui vô cùng, cười đến nỗi hai mắt cong lên giống như mặt trăng đêm nay.

Sau khi hai người bắn hết pháo hoa, nghe xong âm thanh sôi động náo nhiệt thì ngày Tết âm lịch cứ thế lặng lẽ đến giữa tiếng ồn ào.

Bắn pháo hoa xong đã là rạng sáng, trên đường quay về thì Thanh Bảo lái xe. Vốn dĩ đã bàn đâu vào đấy sẽ ở nhà họ Bùi một đêm nhưng có lẽ về đến nơi thì đã là đêm khuya. Vì tránh quấy rầy hai người già nghỉ ngơi nên họ quyết định về nhà của mình.

Thanh Bảo hơi rầu rĩ

"Anh nói với mẹ em chưa?"

"Nói rồi. Nói là anh lừa em đi mất rồi."

"Thế mẹ nói sao?"

"Chẳng nói gì mà chỉ mắng anh một trận."

Thanh Bảo lại không nhịn được cười, Bùi Thế Anh bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Nhóc vô lương tâm."

Đường về lái xe hơn hai tiếng, về đến nhà thì hai người đã mệt đến mức rã rời gần như đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.

Ngày hôm sau là mùng một năm mới, hai con người từ trước đến nay luôn gò bó bản thân ôm nhau ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Cũng may bọn họ đã hẹn buổi chiều mới về nhà họ Trần chứ nếu không thì đã qua giờ từ lâu.

Ngủ nhiều quá khiến Thanh Bảo trở nên hơi mơ màng. Bùi Thế Anh nhìn thấy thì buồn cười

"Khăn quàng ngược rồi."

Thanh Bảo cúi đầu, "Ò" một tiếng, anh nhỡ quàng mặt trái khăn ra ngoài. Vì vậy anh mở hai tay ra nói với Bùi Thế Anh:

"Thế anh quàng giúp em đi."

Bùi Thế Anh cúi đầu kiên nhẫn quàng khăn cho anh rồi không nhịn được xoa nhẹ một cái lên mái tóc mềm mại của anh

"Được rồi."

Thanh Bảo liếc mắt trừng hắn một cái, phàn nàn:

"Anh làm rối tóc em rồi."

Bùi Thế Anh giả vờ không nghe thấy,

"Sắp đến giờ rồi, đừng để mẹ đợi lâu."

Mẹ Trần là một người rất cởi mở nhiệt tình, bà mới vừa đi du lịch nước ngoài với ba Trần về không lâu, còn chuẩn bị quà lưu niệm cho hai đứa trẻ. Bùi Thế Anh cũng chuẩn bị quà cho hai người họ, hai bên trao đổi quà lưu niệm rồi chia sẻ những điều tâm đắc trong hành trình của nhau.

"Các con cũng đi Pháp à? Chẳng khéo gì cả, bố mẹ rời khỏi đấy sớm hơn hai đứa đúng nửa tháng nếu không đã có thể gặp nhau rồi." Mẹ Trần cười mỉm nói.

"Có sao đâu, không phải bây giờ cũng gặp rồi đấy ạ." Thanh Bảo ngồi dựa vào sô pha như không xương rồi nói.

Mẹ Trần đập một phát lên đùi anh

"Ngồi không ra ngồi."

Thanh Bảo nói với vẻ vô tội:

"Ở đây cũng chẳng có người ngoài. Không nói chuyện với mẹ nữa, con dẫn anh ấy đi dạo đây."

Ở nhà họ Trần luôn do ba Trần phụ trách nấu ăn. Bùi Thế Anh nhỏ giọng hỏi Thanh Bảo:

"Anh không đi giúp có phải không hay lắm không?"

"Không cần đâu, ba em thích làm một mình." Thanh Bảo nói

"Em đã đến nhà anh hai lần nhưng anh còn chưa từng tới nhà em đâu đấy."

Anh dẫn người về phòng mình, khóa cửa lại rồi nằm xuống giường thoải mái thở dài.

Bùi Thế Anh quan sát xung quanh phòng ngủ của anh, phòng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trên giá sách để rất nhiều sách giáo khoa, trên tường còn dán cả giấy khen. Hắn khẽ đọc chầm chậm:

"Chúc mừng bạn Trần Thiện Thanh Bảo đã đạt được danh hiệu Học sinh ba tốt của thành phố, phần thưởng này được trao tặng nhằm khuyến khích......"

Gương mặt của Thanh Bảo nóng bừng bừng, anh túm lấy cái gối ném qua,

"Sư phụ ơi, đừng niệm nữa!"

Bùi Thế Anh bắt được chiếc gối anh ném rồi nở nụ cười.

Thanh Bảo lăn người đứng dậy rồi đè hắn xuống giường, mặt vẫn đỏ ửng,

"Anh cười nhạo em."

"Anh đâu có." Bùi Thế Anh nói

"Chỉ là muốn xem qua quá khứ của em thôi."

Thanh Bảo phát hiện ra người này càng ngày càng biết nói lời âu yếm, mà bản thân thì hết lần này đến lần khác chấp nhận cam chịu. Anh hỏi đối phương:

"Thế anh có muốn xem ảnh chụp trước kia của em không?"

"Muốn."

Thanh Bảo tìm cuốn album ảnh trước đây rồi hai người cùng nhau lật xem. Ảnh của anh đa phần là chụp khi còn nhỏ, có thể nhận ra từ bé đã là một đứa trẻ thích cười khiến người ta yêu thích.

Thời trung học cũng có một ít, phần lớn đều là ảnh chụp khi lên nhận giải thưởng. Anh có thân hình cao ráo, đường nét nẩy nở, cực kỳ giống thiếu niên áo trắng sáng sủa được miêu tả trong văn học thanh xuân.

Bùi Thế Anh nói:

"Cuối cùng thì anh đã hiểu vì sao em được phong là hotboy trường."

"Anh lại cười nhạo em."

Thanh Bảo không muốn cho hắn xem nữa, chỉ muốn khép album lại.

"Đâu có." Bùi Thế Anh ngăn động tác của anh lại

"Anh muốn nói là thật sự em rất đẹp."

Thanh Bảo được khen thì tâm trạng dễ chịu, miễn cưỡng tha thứ cho hắn,

"Em còn chưa được xem ảnh trước kia của anh."

"Trước đây anh cũng ít khi chụp ảnh." Bùi Thế Anh nói

"Lần sau đi. Khi nào em tới nhà anh thì cho em xem."

Khi lật đến ảnh chụp tốt nghiệp lớp cấp ba thì trong lòng Thanh Bảo hơi thấp thỏm một chút, thầm kêu không ổn rồi. Quả nhiên sắc mặt Bùi Thế Anh hơi sầm xuống

"Đây là mối tình đầu của em hửm?"

Người hắn chỉ chính là Thiên Hạo, cũng là người đã lằng nhằng với Thanh Bảo trong buổi họp lớp lần trước. Hồi đó hai người họ cao xấp xỉ nhau nên khi chụp ảnh tốt nghiệp thì họ được xếp đứng cạnh nhau.

Thanh Bảo vội giải thích với hắn nhưng anh giải thích xong mà sắc mặt Bùi Thế Anh vẫn chẳng dịu đi chút nào. Hắn liếc anh rồi nói:

"Em dám nói lúc đó hai người đứng gần nhau như vậy nhưng trong lòng không có suy nghĩ gì không?"

Lúc đó Thanh Bảo còn chưa viết thư thổ lộ mời đối phương đi công viên giải trí, còn chưa trải qua tâm trạng thất vọng nên bị hắn hỏi thì bất chợt nghẹn lời.

Bùi Thế Anh quan sát vẻ mặt của anh, giọng nói càng trầm hơn gần như là nghiến răng nghiến lợi

"Em chột dạ."

"Anh ghen à?"

"Đúng thế, anh ghen."

Thanh Bảo cảm thấy bộ dạng ghen của hắn hơi trẻ con nên buồn cười nói:

"Đây đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, chúng ta có thể cho qua không?"

"Không thể." Bùi Thế Anh nói

"Dấm cũ, càng ủ càng nồng."

"Anh cố tình kiếm chuyện với em." Thanh Bảo đập hắn một cái

"Dấm từ 800 năm trước anh cũng ăn? Không sợ hỏng hả? Vả lại người hiện tại em thích là anh mà, anh mới là chồng hợp pháp của em."

Bùi Thế Anh được anh dỗ dành thì miễn cưỡng nói:

"Được rồi, thế em gọi một tiếng để anh nghe xem nào?"

"Gọi gì?" Thanh Bảo giả ngu.

Bùi Thế Anh huých anh, xưng hô kia Thanh Bảo rất ít khi nói ra, chỉ có lúc nào không chịu nổi mới có thể nói.

"Mau gọi đi."

Bùi Thế Anh khàn giọng, cắn cắn vành tai anh.

"Ông... Ông xã." Thanh Bảo nói giọng như muỗi kêu, gương mặt đỏ bừng.

"Ngoan." Bùi Thế Anh hôn lên môi anh, cho anh một phần khen thưởng.

Về nhà ăn cơm rõ ràng khiến Thanh Bảo thả lỏng hơn nhiều, ăn không vô nữa thì anh bèn lén gắp vào trong bát Bùi Thế Anh để hắn giải quyết giúp. Kết quả là không cẩn thận bị mẹ Trần trông thấy rồi lấy đũa gõ anh một cái,

"Sao lại không biết xấu hổ để người khác ăn đồ ăn thừa thế hả. Không có giáo dục gì cả."

Thanh Bảo cười hì hì nịnh mẹ

"Anh ấy cũng đâu phải người khác."

Bùi Thế Anh giảng hòa

"Không sao đâu mẹ ạ, con sẵn lòng ăn. Bình thường bọn con ở nhà toàn như vậy quen rồi."

Mẹ Trần hết cách với hai người họ đành phải thở dài nói với Bùi Thế Anh:

"Vất vả cho con rồi Thế Anh."

"Không vất vả ạ, con rất vui được chăm sóc em ấy."

Bùi Thế Anh nói.

Kết quả là buổi tối Thanh Bảo ăn không đủ, hơn nửa đêm lại đói không ngủ được. Anh quấn lấy Bùi Thế Anh rồi nói:

"Chúng ta bỏ trốn đi."

"Đi đâu?"

"Tới phố ăn vặt đi, ở gần trường cấp ba của em." Thanh Bảo nhớ tới đồ ăn ở nơi đó thì hào hứng, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng

"Em muốn ăn mực chiên, chân gà nướng, bánh bao chiên, còn cả chè hoa hồng nữa......"

Bùi Thế Anh nghe anh kể một loạt thì đau đầu

"Đi thôi, đi thôi."

Hai người nhanh chóng thay quần áo rồi lặng lẽ đẩy cửa phòng ra. Hai cụ nhà họ Trần ngủ rất sớm nên ngoài phòng khách đã tối om. Hai người họ rón ra rón rén ra khỏi cửa như thể đi chấp hành nhiệm vụ bí mật.

Thanh Bảo vừa ra khỏi cửa thì như được giải phóng, anh thở phào một hơi, mặt mày hớn hở nói với Bùi Thế Anh:

"Không phải anh nói muốn tới xem trường cấp ba trước đây của em à? Đi, bây giờ sẽ đưa anh đi."

Bùi Thế Anh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, về trường cũ là giả đi ăn vặt mới là thật chứ gì.

Cũng may trường cấp ba của Thanh Bảo cách nhà anh không xa, đi bộ mất khoảng chừng hai mươi phút, ít nhất không cần phải lái xe hai tiếng để bỏ trốn nữa khiến người ta thở phào nhẹ nhõm.

Phố ăn vặt ở ngay sau lưng trường trung học, đáng tiếc hiện tại đang là dịp nghỉ Tết nên đa phần mọi người đều về nhà, chỉ có vài cửa hàng còn mở.

Những hàng mà Thanh Bảo muốn ăn tất cả đều không mở, do dự một lúc thì đành phải đi vào một quán mì Lan Châu.

Cửa hàng này thật sự rất vắng vẻ, chỉ có một bàn khách là họ. Thanh Bảo gọi một phần bánh mì canh thịt cừu rồi ăn từ tốn.

(*)Bánh mì canh thịt cừu: một món ăn đặc sản của Tây An, gồm bánh mì dẹt cắt lát nhỏ được chan ngập nước canh thịt cừu.

"Có phải trước đây khi học cấp ba anh chưa từng đến những nơi như thế này đúng không?" Thanh Bảo hỏi hắn.

Nói gì tới cấp ba, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Bùi Thế Anh tới một cửa hàng nhỏ như thế này. Ngôi trường tư thục quý tộc mà hắn từng học thời cấp ba có chất lượng nhà ăn tỷ lệ thuận với học phí. Bình thường hắn ít khi ra các quán ăn nhỏ ở ngoài để ăn, nhìn những cái bàn đầy dầu mỡ là đã chẳng muốn ăn nữa.

Trái lại thì Thanh Bảo không quá chú ý như hắn, cũng chỉ mấy năm gần đây anh mới ăn mặc chỉnh tề sống ra hình ra dạng. Hồi còn học cấp ba thì cẩu thả hơn nhiều, một đám thiếu niên vừa chơi bóng xong là kéo nhau đi ăn thịt xiên rồi ra quán ăn khuya.

Đương nhiên bây giờ Thanh Bảo đã ăn uống nhã nhặn hơn trước nhiều, dạ dày cũng nhỏ hơn so với trước kia. Anh ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa bèn nịnh Bùi Thế Anh

"Anh không nếm thử một miếng thật à?"

Bùi Thế Anh đã nhìn thấu chiêu trò của anh nên liếc mắt nhìn anh

"Muốn anh ăn giúp em chứ gì?"

Thanh Bảo cười hì hì nhìn hắn.

Hắn biết ngay người này nói mạnh miệng vậy thôi nhưng ăn chẳng được bao nhiêu. Bùi Thế Anh không dao động

"Em ăn thêm một miếng thì anh ăn giúp em."

Thanh Bảo đành phải ăn một miếng nhỏ rồi nhìn anh với vẻ đau khổ,

"Thật sự không ăn nổi nữa."

Bùi Thế Anh thở dài một tiếng, hắn nhận bát rồi chịu khó giải quyết giúp anh chỗ bánh mì chan canh thịt cừu còn thừa.

Ăn xong thì cơ thể ấm áp lên trông thấy. Hai người đi tới trường cấp ba của Thanh Bảo nhưng đáng tiếc là hiện tại cửa sắt đóng chặt, không thể vào được nên họ đành tản bộ trên con đường gần đó.

Thanh Bảo kể cho hắn nghe những chuyện thú vị khi còn đi học trước đây, nghĩ đến cái gì thì kể cái đó, Bùi Thế Anh cứ đi bên cạnh lắng nghe chẳng hề ngắt lời.

Bọn họ đi đến trước một bức tường thấp, Thanh Bảo nói:

"Không ngờ bức tường này vẫn còn. Trước đây em từng trèo tường ở chỗ này."

Bùi Thế Anh thấy buồn cười, "Em cũng trèo tường?"

"Đúng thế, đi học muộn gì đó ấy. Hồi đấy thầy giám thị đứng ở cổng cả ngày để bắt học sinh đi học muộn, bắt được sẽ phê bình trước toàn trường làm người ta rất mất mặt."

"Vậy em có từng bị bắt không?"

"Bị bắt một lần, thật sự mất mặt cực kỳ. Cho nên sau đó em thông minh ra, trèo vào qua bức tường thấp này." Khi Thanh Bảo nói ra lời này thì dương dương tự đắc khiến Bùi Thế Anh nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng.

"Vậy sao em không ra khỏi nhà sớm hơn?"

"Không dậy nổi á. Bài vở cấp ba thật sự quá nặng, mỗi ngày đều mệt lả cả đi chỉ muốn tranh thủ được ngủ thêm mấy giây." Thanh Bảo liếc hắn

"Em không tin ngày nào anh cũng dậy đúng giờ."

"Nói chung thì đồng hồ sinh học của anh đã cố định ở đó, rất hiếm khi không dậy được." Bùi Thế Anh nói,

"Vậy bây giờ em dậy sớm mỗi ngày đã quen chưa?"

Thanh Bảo thở dài một tiếng

"Bây giờ là vì miếng cơm manh áo, không còn cách nào khác."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về, đi đến nửa đường thì Bùi Thế Anh ngăn anh lại

"Đợi chút, tuột dây giày rồi."

Thanh Bảo cúi đầu nhìn thì thấy là dây giày của mình tuột ra. Anh còn chưa kịp làm gì thì Bùi Thế Anh đã tự động ngồi xổm xuống buộc dây giày lại giúp anh.

"Được rồi, đi thôi."

Thanh Bảo nắm lấy tay hắn cùng sánh bước bên nhau. Con đường này anh đã từng bước đi một mình vô số lần, hôm nay là lần đầu tiên đi cùng với người kế bên và sau này bọn họ cũng sẽ sánh bước cùng nhau.







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip