Chap 34 : May mắn



                                   
                                         

         -"Dù thế nào, nhất định phải ở cạnh tôi"

                     

         -"Tôi dù có chết cũng sẽ không để cậu liều mạng"

                     

         -"Đối với tôi... cậu rất quan trọng..."

                     

         -"Ôm tôi... được không?"

                     

         -"Tôi sẽ không chịu nổi khi thấy cậu bị thương vì cậu rất quan trọng nên đừng cảm thấy có lỗi gì cả."

                     

         Thanh Bảo đưa tay sờ lên má mình... là máu... Bùi Thế Anh cả người đầy máu, Tống Hiểu chĩa súng về phía anh, cậu muốn giữ anh lại nhưng cả người bỗng chốc mờ ảo, không còn kịp nữa... Bùi Thế Anh mỉm cười nhẹ lướt qua cậu:

                     

         - Tạm biệt... Thanh Bảo...

                     

         Cậu muốn nắm lấy áo choàng của anh nhưng thứ nắm được lại là hư không, bên tai vang lên ba tiếng súng... cả không gian chìm trong bóng đêm tĩnh mịch...

..........
                     
                     

         Thanh Bảo giật mình tỉnh giấc, cả người đầy mồ hôi, vừa nãy chính là giấc mơ... nhưng cũng là sự thật.

          Bùi Thế Anh ngủ quên bên cạnh giường bệnh của cậu, Thanh Bảo mê man hai ngày liền vì không tìm được máu phù hợp. Đến sáng nay mới có thêm 200cc máu O Rh- từ bệnh viện trung tâm thành phố, Tất Vũ phải nhờ hết người quen bên đó mới lấy được. Chuyện này không thể nói cho ba mẹ Thanh Bảo biết vì Tất Vũ cảm thấy còn nhiều khúc mắc.

                     

         Thanh Bảo nghiêng đầu sang bên trái liền thấy Bùi Thế Anh ngủ gục bên giường bệnh của cậu, tay còn nắm chặt lấy tay cậu nữa... Thanh Bảo bất giác đỏ mặt muốn thu tay lại không ngờ thành công đánh thức anh. Bùi Thế Anh thấy cậu tỉnh liền vui mừng không thôi:

                     

         - Thanh Bảo, cậu tỉnh rồi...

                     

         Thanh Bảo muốn ngồi dậy, anh liền đỡ lấy cậu thuận tiện ôm cậu vào lòng, cằm dựa lên vai cậu:

                     

         - Lần sau cậu không cần vì tôi mà liều mình như vậy nữa...

                     

         Bùi Thế Anh từ lúc tỉnh lại đều ở cạnh giường bệnh của cậu, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt vì thiếu máu của cậu khiến anh đau lòng không thôi.

         Thanh Bảo hông hiểu sao lúc đó lại ôm lấy anh, cậu lắc đầu nhẹ:

                     

          - Tôi chỉ là muốn cứu anh, lúc đó không còn cách nào khác...

                     

          Ở thời điểm đó cậu không nghĩ nhiều đến thế, lại càng không quan tâm đến bản thân mình có ra sao, biết là mình thuộc máu hiếm vẫn cố gắng cho đi máu.

          Tất Vũ đứng ngoài cửa phòng chứng kiến tất cả, Thanh Bảo mà lại có vẻ mặt như vậy sao? Quen biết nhau hơn mười năm, Tất Vũ không ngờ Thanh Bảo còn có bộ dạng dựa dẫm vào người khác như vậy. Nhưng điều đáng quan tâm hơn là cái tên Bùi Thế Anh kia, hắn và Thanh Bảo rốt cuộc có quan hệ gì? Cơ mà có ai vừa mới phẫu thuật xong mà có thể đi lại bình thường như hắn không? Trừ phi hắn... không phải là người... Tất Vũ bàng hoàng về dòng suy nghĩ vừa chạy qua đầu. Đúng lúc này Trung Đan mở cửa bước vào phòng:
                                                             

         - Xin lỗi, tôi vào được chứ?

         Thanh Bảo vội buông Bùi Thế Anh ra, hai người rơi vào trạng thái lúng túng chưa từng có. Tất Vũ bước vào sau đẩy Trung Đan qua một bên:

         - Tên thần kinh nhà anh không phải đã vào rồi sao?

         Nói rồi liếc Trung Đan bằng ánh mắt không được thân thiện lắm, cậu thù rất dai hẳn là vẫn còn nhớ vụ lần trước, hắn lỗ mãng kéo cậu đi làm rơi hết film chụp X-quang. Tất Vũ không thèm để ý đến Trung Đan nữa, cậu bước tới gần chỗ Thanh Bảo.

          - Có thể nói cho tớ biết mọi chuyện được không? Tớ biết cậu có thể gọi Diệp Phương vào phòng phẫu thuật nhưng lại mất thời gian bảo tên thần kinh kia kéo mình đến, nếu đã tin tưởng mình vậy thì có thể nói mọi chuyện không?

          Trung Đan nghe từ nào cũng không lọt tai chỉ nghe được đúng ba từ "tên thần kinh", hắn liền kéo tay Tất Vũ lại:

          - Tôi có tên đàng hoàng.

         Tất Vũ hất tay hắn ra, đáp tỉnh bơ:

          - Tên thần kinh.

          - Cậu...

          Trung Đan nghẹn họng, thực sự không thể nói chuyện với loại người này mà.

        Thanh Bảo nhìn Bùi Thế Anh một hồi nhận được cái gật đầu mới nói:

          - Được rồi, có lẽ cậu không tin đâu...

         Thanh Bảo bắt đầu kể từ chuyện mười năm trước đến bây giờ. Bùi Thế Anh vốn là ma cà rồng xuyên về thế giới song song để trả thù cho cha mẹ anh, trải qua bao nhiêu khó khăn mới hạ thủ được một người nhưng lại rơi vào bẫy rồi cuối cùng là xuyên về thế giới này. Tất Vũ không phải là IQ thấp nhưng chuyện này thực sự khó tin... còn có thế giới song song đó sao?

          Như nhớ ra điều gì, Thanh Bảo ngẩng lên hỏi Trung Đan.

          - Phải rồi, sao anh lại có thể cứu Bùi Thế Anh vậy?

         Cậu nhớ là Trung Đan đưa Hạ Long Vỹ đến khu đặc huấn ma cà rồng sao lại biết anh và cậu gặp nạn mà cứu. Trung Đan hồi tưởng về sự việc ngày hôm đó:

         - Cái này chắc là do may mắn...

         Khi Trung Đan từ nhà của mình trở về thị trấn nhỏ, hắn muốn thám thính thêm một chút tin tức về Hà Khánh nên mới dừng ở Tân Bình một chút. Không ngờ lại vô tình ngửi thấy mùi máu của Bùi Thế Anh, không ngờ cứ thế lao vào trong thành mà không đụng độ kết giới. Hắn theo mùi máu tìm đến một nhà hàng cổ, vừa nhảy qua tường vào bên trong đã thấy Bùi Thế Anh nằm bệt dưới sàn, cả người đầy máu, vây quanh là một đống cảnh vệ còn bị một tên chĩa súng vào đầu.

Trung Đan liền cắn cổ tay mình cho chảy máu, khai triển cổng thời không rồi lao về phía đám người kia. Hắn vung tay, một luồng gió ập đến đánh bật đám cảnh vệ bao gồm cả Tống Hiểu, trong thời gian ngắn ngủi đó, Trung Đan kéo theo Bùi Thế Anh trở về thế giới của Vương Nguyên bằng máu của chính mình. Lúc Tống Hiểu và đám cảnh vệ vùng dậy, cả hai đã mất tích không dấu vết. Đưa cả hai về thế giới của Thanh Bảo là cách tốt nhất, Bùi Thế Anh bị thương rất nặng, không cứu kịp thời nhất định là không qua khỏi.

          Tất Vũ lắng nghe toàn bộ câu chuyện, thực sự cảm thấy khó tin... thế kỉ 22 rồi mà còn có ma cà rồng, rồi còn thế giới song song...?

------------------------------------









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip